Đây chỉ là những phù văn thuộc dạng đơn giản nhất, họa tiết cực kỳ phức tạp mà lại chỉ có tác dụng đơn nhất, hơn nữa tăng phúc không nhiều, hai kiện thai thể pháp khí kia được hắn ròng rã khắc lên hơn mười đạo phù văn mỗi kiện mới có thể tạo ra sự khác biệt rõ ràng như vậy, nhưng có thể khẳng định rằng kể cả là phù văn đơn giản nhất cũng có được tác dụng kì diệu.
Tử Phong chỉ là thử nghiệm để cho chắc ăn, chứ trên thực tế, việc khắc phù văn lên trên pháp khí là chuyện khá bình thường, pháp khí có phẩm giai cao, không chỉ dựa vào tài liệu cấu thành mà còn phải xem phù văn trận được khắc họa lên mỗi kiện pháp khí, vậy nên mới có trường hợp một kiện pháp khí dùng đến nguyên liệu có thể so sánh với Thiên Giai Bảo Khí nhưng lại chỉ có phẩm cấp là Huyền Giai Bảo Khí, đơn giản bởi vì chênh lệch giữa phù văn được khắc lên.
Đương nhiên không phải cứ thích khắc phù văn cấp bậc như nào là có thể khắc như thế, phù văn trận càng cao cấp thì yêu cầu đối với nguyên liệu lại càng cao, những vật liệu cấp thấp căn bản không thể chịu nổi lực lượng cường đại của những phù văn cao giai mang đến khi khắc họa, chế khí sư lúc tạo ra pháp khí cũng phải cân nhắc đến độ bền của pháp khí.
Mấy kiện thai thể pháp khí mà Tử Phong vừa thí nghiệm cũng không bị hư hại gì mấy, một phần là vì phù văn hắn khắc lên không phải là loại cao cấp gì, đồng thời số lượng phù văn cũng không quá nhiều, vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của bọn chúng.
Tử Phong trầm ngâm một chút, sau đó nở một nụ cười có chút điên loạn, trong đầu hắn nảy ra một ý tưởng vô cùng lớn mật.
Hắn đứng dậy lột bỏ y phục của mình, trực tiếp để trần phần thân trên, sau đó vung tay lên, đầu ngón tay bắn ra từng tia máu tươi, trực tiếp hư không họa phù.
Tuy Tử Phong mới chỉ lĩnh ngộ được một tầng nhỏ tri thức phù văn, nhưng với căn cỡ vững chắc của mình, hắn vẫn có thể thực hiện hư không họa phù.
Trên thực tế chỉ cần có hiểu biết căn bản, hư không họa phù không phải là chuyện khó, khó ở đây chính là sử dụng nó trong chiến đấu.
Trong một trận chiến, mỗi một tích tắc trôi qua đều cực kỳ quý giá, tạo nghệ phù văn không sâu đậm đến một cảnh giới nào đó thì căn bản không thể hư không họa phù trong thời gian cực nhanh được, sẽ không có kẻ địch nào để yên cho ngươi đứng đó một khắc đồng hồ để hư không họa phù cả.
Cơ mà hiện tại Tử Phong cũng không có vội vàng gì, trình độ hư không họa phù của hắn chỉ tương đương với phù văn sư cấp gà mờ, tốc độ chậm chạp đến mức khiến người khác buồn ngủ, nhưng cũng đủ để hắn sử dụng rồi.
Từng tia máu tươi từ trên đầu ngón tay của hắn phóng ra, thuận theo cử động của hắn hóa thành từng đạo phù văn uốn lượn phiêu phù trên không trung, những đạo phù văn đen tuyền này dần dần thành hình, tỏa ra khí tức thâm ảo khó có thể diễn tả được.
Động tác của Tử Phong rất chậm, không phải vì hắn không quen thuộc với hình dạng của phù văn, mà bởi vì bất kể là hư không họa phù hay là họa phù trên một loại chất liệu nào đó đều rất khó khăn, mỗi đường nét xuất hiện đều kèm theo một cỗ lực lượng thần bí nào đó ngăn cản bước tiếp theo được thực hiện, lực lượng này không quá mạnh nhưng lại thập phần quỷ dị, cảm giác giống như là hai chân bị kẹt trong bùn lầy khó cử động.
Khoảng bảy tám phút tả hữu, một đạo phù văn lấy huyết thủy làm mực hoàn chỉnh xuất hiện trên không trung, mang theo ba động lực lượng nhàn nhạt.
Tử Phong dùng linh lực quấn lấy đạo phù văn này, sau một hồi quan sát liền cắn răng, sau đó trực tiếp đánh đạo phù văn này lên trên cánh tya của mình.
"Aaaaaahhhhhhhhh!!!!!"
Một tiếng kêu gào thảm thiết tê tâm phế liệt cất lên vang vọng khắp Thiên Ma Thánh Cung, đánh động chúng nữ tỉnh lại khỏi tu luyện, tất cả đều vội vàng xông tới chỗ của Tử Phong.
Chúng nữ vừa tiến vào căn phòng, mũi liền ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí, ánh mắt đảo hướng nhìn về phía Tử Phong.
Chỉ thấy hắn đang quỳ gối trên mặt đất, cả người run rẩy đến lợi hại, tay trái nắm chặt lấy bắp tay phải, từng thớ cơ bắp trên cánh tay phải co rút lại không theo một trật tự nào cả, cả cánh tay giật giật hết co vào rồi lại duỗi ra, trên da thịt ở cẳng tay của hắn xuất hiện một đạo phù văn tươi mới ăn sâu vào trong huyết nhục, máu tươi tràn ra nhỏ thành từng giọt xuống mặt đất.
Nhưng đó không phải là điều duy nhất khiến chúng nữ giật mình, cơ thể hắn không hề hoàn hảo giống như bình thường, trải rộng khắp phần thân trên để trần của hắn là hằng hà sa số khe rãnh kéo dài đi khắp nơi giống như mặt đất gặp hạn hán mà nứt vỡ ra, bên trong từng đạo kẽ hở ánh lên quang mang màu tím mờ nhạt, nhìn hắn giống như là một món đồ gốm bị tổn hại khắp nơi, tưởng chừng như một cú huých nhẹ cũng có thể tan vỡ thành trăm ngàn mảnh.
Nhạc Tư Kỳ hơn tất cả mọi người rõ ràng tình trạng cơ thể của Tử Phong, nàng có thể khẳng định rằng những vết nứt này đang xuất hiện càng ngày càng nhiều, hơn nữa bất kể là hình dáng hay là độ nghiêm trọng đều tăng lên, nàng thật sự cảm thấy lo lắng bồn chồn không yên.
"Chủ nhân, ngài không sao chứ?" Nhạc Tư Kỳ vội vàng tiến đến đỡ lấy Tử Phong đứng dậy, có chút sốt ruột nói.
"Ta không sao, đừng để ý." Tử Phong thở dốc, khoát tay nói.
Lúc này Mai Tôn Giả cũng tiến đến, nàng nhíu mày nhìn cơ thể tàn tạ trước mắt, ánh mắt nhìn chòng chọc lên mặt Tử Phong, miệng nói
"Cơ thể ngươi......rốt cuộc ngươi vừa làm cái gì?"
"Không cần quan tâm tới cơ thể của ta, còn vừa rồi.....chẳng phải ngươi đã nhìn rất rõ ràng hay sao, ta đang khắc phù văn lên chính cơ thể mình!" Tử Phong hơi cử động cánh tay phải của mình, hơi qua loa nói.
"Cái gì?! Ngươi điên rồi!!"
Mai Tôn Giả thất thố kêu lên, vừa rồi nhìn thấy phù văn xuất hiện trên cánh tay của Tử Phong nàng đã hơi ngờ ngợ, hiện tại chính miệng hắn đã chứng thực suy nghĩ trong lòng nàng.
Mặc dù không hiểu rõ chế khí chi đạo, nhưng Mai Tôn Giả cũng là người học rộng biết nhiều, nàng minh bạch việc khắc phù văn lên pháp khí có ý vị như thế nào.
Vũ khí có thể được khắc lên phù văn để nhân cường hóa, vậy phải chăng cơ thể võ giả cũng có thể được dùng để làm điều tương tự? Trong lịch sử không ít võ giả đã nảy ra ý tưởng này, chỉ là cơ thể huyết nhục vẫn khác biệt so với vật liệu luyện khí, có những võ giả chuyên tu thể thuật đến trình độ kim cương bất hoại, nhục thân sánh ngang với Bảo Khí cũng không thể chịu nổi một bộ phù văn trận chỉ dùng để khắc lên Huyền Khí cấp thấp mà vong mạng, từ đó người ta mới từ bỏ cái ý tưởng lớn mật này, cơ thể huyết nhục không phải là thứ có thể sử dụng để khắc họa phù văn!
Mai Tôn Giả biết chuyện này, cho nên ngay khi vừa nhìn thấy trạng thái của Tử Phong, nàng liền đoán được ngay chuyện mà hắn vừa làm.
"Điên ư? Có lẽ là vậy.
Chỉ là ít nhất ta đã thành công, cơ thể của ta có đủ khả năng chịu tải lực lượng của phù văn, không cần phải lo lắng." Tử Phong lắc đầu nói.
"Đừng có nói nhảm, chỉ một đạo phù văn đã khiến ngươi đau đến không muốn sống nữa, cứ cho là cơ thể ngươi có thể chịu tải được lực lượng của phù văn, nhưng còn tâm trí ngươi thì sao? Một bộ phù văn trận hoàn chỉnh có đến hàng nghìn đạo phù văn đan xen với nhau, ngươi nghĩ tâm thần của mình có thể không sụp đổ khi gánh chịu lấy từng ấy sự đau đớn không?" Mai Tôn Giả mím môi, bắt lấy tay Tử Phong, lắc đầu nói
"Đừng làm như vậy! Ta biết ngươi sốt ruột muốn tăng thực lực lên để báo thù, nhưng cổ nhân vẫn nói quân tử báo thù mười năm cũng không muộn, lấy thiên phú và thực lực của ngươi, không cần thêm mười năm nữa, chỉ cần năm năm thôi cũng đủ để ngươi có thực lực vấn đỉnh thiên hạ, sao lại chỉ vì một chút ích lợi trước mắt mà phải chịu khổ."
Tử Phong nhẹ nhàng gạt lấy bàn tay của Mai Tôn Giả đang nắm lấy mình, cười nói như không
"Ngươi không hiểu, ta không phải sốt ruột báo thù, thứ ta truy cầu đó là thực lực tuyệt đối, thực lực đủ để có thể quét sạch hết thảy mọi chướng ngại, diệt trừ toàn bộ nguy hiểm có thể xảy đến với người thân của ta.
Dù chỉ là cơ hội để tăng thêm một chút thực lực không đáng kể ta cũng sẽ không bỏ qua, bởi vì tích tiểu thành đại, trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí, muốn có thực lực cường đại thì phải trả ra cái giá tương ứng."
Không hiểu sao, trông thấy đôi mắt có phần chết lặng thiếu sinh khí trước mặt, Mai Tôn Giả lại có cảm giác muốn chùn bước, nàng có thể đại khái lí giải được tâm tình của hắn, nhưng nàng lại vô pháp cảm thụ được nam nhân này.
"Nhưng nếu ngươi không chịu được đau đớn mà....."
Mai Tôn Giả còn chưa nói xong, Tử Phong đã ngắt lời
"Ý ta đã quyết, đừng nói nữa......"
Dừng lại một chút, hắn chợt nở một nụ cười thoải mái
"Đau đớn chỉ là một người bạn cũ mà thôi...."
Nói xong hắn phất tay một cái, không gian chi lực trực tiếp cuốn lấy chúng nữ đưa ra bên ngoài phòng, sau đó cánh cửa đá nặng nề liền bị đóng lại, trừ khi là các nàng cũng biết được phương pháp mở ra như hắn hoặc là được chính hắn mở ra từ bên trong, vậy thì sẽ không ai có thể xông vào bên trong được.
Tử Phong khẽ cử động cánh tay phải của mình, cảm nhận lực lượng của nó dường như tăng lên một chút, chỉ là một tia rất nhỏ nhưng xác thực là có tăng lên, hiển nhiên là phù văn "Lực Lượng" mà hắn vừa khắc lên đã có tác dụng.
Chỉ là biên độ tăng phúc này thực sự rất nhỏ, đối với thực lực của hắn hiện tại không có mấy khác biệt.
Thở dài một hơi, Tử Phong lại giơ tay lên, tiếp tục hư không họa phù, nếu một đạo không đủ, vậy thì một trăm đạo, một vạn đạo phù văn thì sao, hắn không tin là với số lượng như vậy sẽ không đủ để tạo nên sự khác biệt.
Còn về vấn đề liệu hắn có thể chịu đựng được đau đớn hay không, hắn hoàn toàn không để ý tới, đau một, đau năm sáu hay là đau mười cũng đều là đau đớn, chỉ cần có thể tăng cường thực lực, có đau gấp trăm lần hắn cũng sẽ cắn răng chịu đựng.
Rất nhanh từ bên trong căn phòng đóng kín lại xuất hiện một tiếng gào thét thống khổ đến cùng cực, khiến chúng nữ ở bên ngoài phải giật mình, chỉ có thể sốt ruột nhìn nhau mà không biết làm gì.
Hồ Tâm Nguyệt nhìn chằm chằm vào chiếc cửa đá trước mắt, trong đầu lại không ngừng xuất hiện hình ảnh cơ thể nứt vỡ của Tử Phong, tiếng kêu đau đớn kinh khủng kia vẫn quanh quẩn bên tai nàng, chỉ nghe thôi mà nàng cũng cảm thấy rợn người, căn bản không dám tưởng tượng được sự thống khổ đó kinh khủng đến mức nào để có thể khiến một con quái vật như hắn phải gầm thét lên như vậy.
Nàng đột nhiên nhớ lại gương mặt anh tuấn đẫm mồ hôi lạnh vừa rồi của hắn, đôi mắt của hắn rất đẹp, con ngươi màu tím ánh lên từng tia quang mang nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy nó có phần ảm đạm thiếu sức sống, dường như ánh sáng cùng với hi vọng của hắn đã bị dập tắt, chỉ còn lại một bộ túi da không hồn cùng với chấp niệm cường đại chèo chống mà thôi.
Càng nghĩ Hồ Tâm Nguyệt lại càng loạn, hô hấp của nàng trở nên khó khăn, tâm trí mông lung không biết đã bay đi đến tận đâu, cho đến khi một tiếng thét nữa lần thứ ba lại vang lên đánh thức nàng.
"Tính toán....có lẽ ta chính là người sai, không phải ngươi không xứng với Phi Nguyệt, mà dường như muội ấy mới là người đang chèo cao...."
Hồ Tâm Nguyệt khẽ lẩm bẩm, dùng một ánh mắt phức tạp lướt qua chiếc cửa đá nặng nề đóng kín kia sau đó phong bế lấy giác quan của mình, quay đầu rời khỏi.