Nếu đến tận lúc này đám người của Lâm gia vẫn không cảm nhận được nguy hiểm thì tất cả không bằng tìm một khối đậu hũ mà đập đầu chết đi cho xong, trí thông minh kém cỏi như vậy thì sống làm gì nữa cho chật đất.
Sắc mặt ai nấy đều xám ngắt lại, đến cả những người không hiểu rõ chi tiết trong đó cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi đến từ các vị trưởng lão siêu phàm nhập thánh kia, tâm tình của cả bọn trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc.
Vẫn nói binh bại như núi đổ, sĩ khí một khi mất đi liền sẽ giống như lâu đài cát dưới sóng triều, sụp đổ hoàn toàn chỉ trong chốc lát, mấy ngàn tộc nhân Lâm gia khí thế hung hăng một phút trước liền biến mất, thay vào đó là một đám yếu gà chân tay run rẩy, mặt cắt không còn một giọt máu, bởi vì bọn hắn minh bạch tình thế của mình lúc này, không có ai là dạng người hữu dũng vô mưu cả.
Thực tế thì dạng người hữu dũng vô mưu vẫn luôn tồn tại, kể cả ở trong một cái gia tộc đề cao lợi ích và tác dụng của từng cá nhân như Lâm gia.
Chỉ thấy một tên võ giả Thánh Tôn trung giai bước ra, bề ngoài là một trung niên nhân tầm 50 tuổi, gương mặt dữ tợn tựa như thổ phỉ, da thịt trên người một màu đồng cổ bóng lưỡng, từng thớ cơ bắp bạo lộ ra bên ngoài trông vô cùng hung mãnh.
“Nói nhảm, lão tổ tông sao có thể bại trong tay con kiến hôi như ngươi được, nhất định là ngươi giở trò hèn hạ đánh lén mới có thể như vậy, Lâm Ân ta ngày hôm nay sẽ cho ngươi biết thế nào là thực lực chân chính!!” Lâm Ân rống to một tiếng, sau đó cả người bùng lên khí thế như biển khơi dậy sóng, da thịt trên người đỏ lên như kim loại đốt cháy, cả người hóa thành một cơn lốc nóng rực thiêu rụi không gian, phóng thẳng tới chỗ Tử Phong.
Tộc nhân Lâm gia đột nhiên thắp lên hi vọng, mặc dù lí trí nói rằng cái hi vọng này thuần túy là nói nhảm, nhưng trong đầu vẫn không nhịn được mà xuất hiện một giọng nói, nhỡ đâu.....
Chỉ là hiện thực vẫn luôn tàn nhẫn, hi vọng mãi chỉ là hi vọng, khoảng cách từ chỗ Lâm Ân đến nơi Tử Phong đang đứng chỉ đại khái hơn trăm mét, lấy tốc độ của Lâm Ân bộc phát ra, chừng đó chỉ là chuyện tình trong nháy mắt.
Nhưng mắt thấy Lâm Ân tiếp cận đối phương, Tử Phong đến cả động cũng không động một cái, thân ảnh của Lâm Ân đã xẹt qua người hắn, sau đó.....không một tiếng động biến thành hai mảnh thi thể mang theo một đám chất lỏng màu đỏ đâm sâu vào mặt đất, đến cả giãy chết cũng không làm ra được, trực tiếp thần hồn câu diệt.
Lâm Ân tuy não bộ có chút không được thông minh, nhưng vũ lực không phải dạng kém cỏi, nếu nghiêm túc xếp hạng thì hắn cũng có thứ hạng cao trong Lâm gia, vậy mà hắn ta không kịp thở ra một hơi đã trực tiếp bị chặt chết, đối phương ra tay như thế nào cũng không ai nhìn rõ, phần thực lực này tuyệt đối không phải là thứ mà bất kì ai ở đây có thể chống lại được.
Tuyệt vọng, sau đó có hi vọng, rồi hi vọng lại bị dập tắt không chút thương tiếc, Lâm gia tộc nhân như muốn phát điên, bọn hắn ngày thường tự ngạo thân phận địa vị của mình, sao có thể chịu đựng được bản thân bị một tên vô danh tiểu tốt ép đến mức nghẹt thở như thế này.
Lâm Hành Anh có thể đoán được mục đích của Tử Phong đến đây, dù sao thì hắn cũng biết sự việc xảy ra ngày hôm đó tại Lăng Hư Cung, nhưng biết là một chuyện, có thể chấp nhận được hay không là chuyện khác.
Hiện tại Lâm Hành Anh cũng mặc kệ bất kính, trong lòng đem Trác Thanh Phàm chửi đến máu chó xối đầu, nếu chửi rủa có tác dụng như là kiếm đâm, Trác Thanh Phàm lúc này hẳn là bị chọc thủng thành cái sàng.
Hắn thật sự cũng không có cách nào a, vốn hành động của Lăng Hư Cung hôm ấy hắn hoàn toàn không tham dự, tất cả đều là Trác Thanh Phàm ra lệnh, giờ thì hay rồi, chỗ tốt của Thái Diễn Thánh Địa chưa thấy đâu, Lâm gia đã phải tiếp nhận nguy hiểm diệt tộc, Lâm Hành Anh không chửi Trác Thanh Phàm thì phải chửi ai bây giờ?
Hít một hơi thật sâu, Lâm Hành Anh đang định mở miệng thì đã thấy Trác Thanh Phàm bên cạnh Tử Phong bỗng nhúc nhích, sau đó giống như bị thứ gì nắm chặt lấy nhấc lên không trung, hai mắt mở ra trừng trừng nhìn tộc nhân nhà mình, miệng lại không thể mở ra nổi, chỉ có yết hầu không ngừng cử động cho thấy lão đang cực kỳ cố gắng muốn lên tiếng.
“Lão cẩu, nãy giờ giả chết chơi có vui không? Nhìn đi, nhìn cho kỹ vào, đây chính là tộc nhân của ngươi, tất cả đều là người của Lâm gia, bọn hắn sau ngày hôm nay sẽ không còn tồn tại trên thế gian này nữa, và kẻ đã gây nên tấn thảm kịch đó, chính là ngươi chứ không phải ai khác.” Tử Phong giống như ác ma mỉm cười, ghé đầu vào gần Trác Thanh Phàm, miệng thì thầm nói.
Trác Thanh Phàm xương cốt trên người đã bị đánh nát thành bột mịn, cơ thể trọng thương không thể cử động thứ gì khác ngoại trừ phần đầu, lão nghe thấy Tử Phong nói mà kiệt lực lắc lư cái đầu, cổ họng máy động phát ra từng tiếng ư ử như chó rên nhưng tuyệt nhiên không thể mở miệng ra, ánh mắt vừa mang theo sợ hãi vừa mang theo cừu hận nhìn chòng chọc vào Tử Phong.
“Đừng nhìn ta, hãy nhìn tộc nhân của mình một lần cuối cùng đi.” Tử Phong cười nhạt, sau đó tâm niệm khẽ động, trên người Trác Thanh Phàm liền vỡ ra một cái lỗ máu to bằng ngón tay, huyết dịch từ bên trong thoát ra ngoài liền bị cái bóng của Tử Phong nuốt lấy.
“Đi đi!”
Bóng đen dưới chân Tử Phong đột nhiên bành trướng ra vô hạn, trong chớp mắt liền biến nền đất bên dưới cả sơn cốc bao phủ trong một màu đen, đám người Lâm Hành Anh giật mình muốn động thủ, lại chợt cảm thấy một luồng uy áp hủy thiên diệt địa tựa như tinh không trên trời rơi xuống đổ ập lên đầu mình, cả bọn hoàn toàn không có nửa phần năng lực phản kháng, cứ như vậy bị ép nằm rạp trên mặt đất chẳng thể nhúc nhích mảy may, cả người cảm giác như muốn bị uy áp đè thành cám vụn.
Trên thực tế thì đã có mấy trăm tên võ giả Vương cấp bị luồng uy áp này trực tiếp đè sập thần hồn, nội tạng nổ bạo đem cả người hóa thành từng đám huyết vụ phiêu đãng trên không trung, thịt vụn cùng xương vỡ từ trên trời rơi xuống nhuộm đỏ đám tộc nhân lân cận, mùi máu tanh nhất thời trở nên nồng nặc.
Đột nhiên hàng loạt tiếng kêu gào thảm thiết thê lương từ sâu bên trong sơn cốc đồng thời vang lên, thanh thế lớn tới mức tất cả mọi người đứng ở ngoài này đều có thể nghe thấy, ai nấy không khỏi sợ hãi muốn mạng, những tiếng gào thét này, không trải qua thống khổ to lớn tuyệt đối không thể nào làm ra được, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ở bên trong?
Rất nhanh bọn hắn đã nhận được câu trả lời, chỉ thấy trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một vật thể hình thù kì lạ, giống như một miếng vải khổng lồ rộng hơn ba mươi mét, dài đến cả ngàn mét từ trên không trung rủ xuống.
Nhìn kĩ lại một lần nữa, đám tộc nhân Lâm gia bị uy áp ép cho đến mức không thể cử động được trong nháy mắt chợt phát ra từng tiếng rống thê lương đến cực điểm.
Kia nào phải là tấm vải, đó chính là da người, rất nhiều rất nhiều bộ da người bị gắn liền vào với nhau, nam có, nữ có, già có, trẻ có, đến cả con nít cũng không ngoại lệ, đều xuất hiện cả.
Nhìn vào “tấm vải” da người vẫn còn nhỏ máu tong tỏng kia, hiển nhiên là những tấm da người kia chính là được tươi sống lột xuống khỏi người chủ nhân của bọn chúng, tiếng gào thét thê thảm thấu tận mây xanh kia chính là tiếng của những tộc nhân Lâm gia bên trong sơn cốc bị lột da trong lúc còn sống nguyên.
Đám người Lâm Hành Anh hai mắt trừng lên như muốn lồi ra ngoài, cơ thể không tự chủ được mà rung lên bần bật, “tấm vải” kia dài như vậy, rộng như vậy, lại còn rất dày, phải bao nhiêu bộ da người mới có thể tạo thành, hàng trăm? Hàng ngàn? Hàng vạn?
Toàn thể sơn cốc cũng chỉ có khoảng trên dưới bốn vạn người, nhìn vào kích cỡ của “tấm vải” da người này, chí ít phải có vài vạn bộ da người mới có thể chắp vá thành, đừng nói là Tử Phong đem toàn bộ tộc nhân yếu đuối hết thảy già trẻ gái trai đều tươi sống lột da nhé?
Giống như để trả lời cho câu hỏi trong lòng đám người Lâm Hành Anh, cả bọn chỉ thấy toàn thân giống như bị một thứ lực lượng kinh khủng không thể thoát được thao túng cơ thể, từng người từng người một bay lên không trung khoảng hơn mười mét, cưỡng ép hướng ánh mắt nhìn vào bên trong sơn cốc.
“Soàn soạt.....soàn soạt.....”
“Ô ô ô ô......”
“Arrrghhh.....”
“Ư ư ư.....”
Từng tiếng động kì lạ vang lên kèm theo đó là những tiếng r3n rỉ thống khổ, dường như đang có vô số đồ vật hướng ngoài này chậm rãi bò tới.
Cả bọn Lâm Hành Anh sau một thoáng nghi hoặc liền đạt tới câu trả lời, tất cả trong nháy mắt cảm thấy huyết dịch trong người mình giống như hóa thành nước sôi, một cơn cuồng nộ không thể đong đếm dâng lên trong lòng mỗi người, một loạt tiếng rống điên loạn vang lên, oán khí trùng điệp phóng lên tận trời cao khiến thiên không chấn động.
Chỉ thấy lúc này trên mặt đất, hàng vạn thân ảnh đỏ tươi đang bò lổm ngổm trên mặt đất, vừa bò vừa phát ra những tiếng quỷ khóc ma tru, sự thống khổ cực điểm đến mức khiến người khác phải phát rồ có thể dễ dàng nhận ra được từ trong những tiếng gào thét đó.
Những thân ảnh màu đỏ đó không phải là quỷ vật hay gì, tất cả đều là chủ nhân của những tấm da người đang lơ lửng trên không trung kia, mỗi người lúc này toàn thân đều tràn ngập máu tươi, già trẻ gái trai lớn nhỏ đều có, từng khối thịt không có làn da bảo bọc tr@n trụi lộ ra trong không khí, ai nấy giống như bị một thứ lực lượng thần bí nào đó khống chế hành động của cơ thể, không thể ngất vì đau đớn, không thể chết vì mất máu, tất cả đều lê lết thân hình đỏ hỏn của mình trên mặt đất, thịt tươi ma sát với đất cát bên dưới tạo ra thống khổ không từ ngữ gì có thể mô tả, địa ngục trần gian cũng chỉ như thế này mà thôi.
“Cố lên, tất cả phải cố lên, chỉ là một chút đau đớn nho nhỏ mà thôi, ta có thể chịu đựng được thì không có lí gì các ngươi không chịu được.
Ai có thể chống đỡ bò ra khỏi sơn cốc được thì ta sẽ cứu mạng người đó.”
Tử Phong không biết từ lúc nào đã lơ lửng trên không trung, miệng phát ra tiếng cười tràn ngập ma tính vang vọng khắp không gian, bên cạnh hắn là Trác Thanh Phàm, bị cưỡng ép phải mở to hai mắt nhìn tràng cảnh thê thảm khiến nhân thần công phẫn này.
Trác Thanh Phàm vặn vẹo không ngừng, trong cổ họng phát ra từng tiếng rú thê lương nhưng miệng lão như bị khâu kín lại không mở ra được, tiếng rú không thể phát ra ngoài, chỉ có thể ùng ục trong miệng, hai mắt trừng lớn như muốn rách cả mí, hai hàm răng nghiến vào nhau đến vỡ nát.
Diệu Yên, Tuyết Phi Nhan, Mai Tôn Giả, Hồ Tâm Nguyệt, Nhạc Tư Kỳ, Diệp Mị Nhi và hai huynh muội Trần Duệ ở đằng xa chứng kiến tất cả, sắc mặt cả bọn cũng trở nên trắng bệch.
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên bị Tử Phong khống chế tinh thần, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, Diệp Mị Nhi thì hoàn toàn không tỏ thái độ gì cả, một bộ dạng thờ ơ nhìn tràng cảnh địa ngục trần gian trước mặt.
Nhưng chúng nữ nhân còn lại, tuy rằng ai nấy đều không phải dạng thiện nam tín nữ, tâm ngoan thủ lạt có thừa, nhưng tuyệt đối không một ai có thể chứng kiến cảnh tượng vô nhân tính này mà không cảm thấy kinh khủng.
Nhạc Tư Kỳ cùng với Mai Tôn Giả còn đỡ, tuy rằng sắc mặt khó coi muốn chết, cơ thể run run nhưng vẫn cố gắng kìm nén bản thân.
Hồ Tâm Nguyệt thì trực tiếp không nhìn nữa, bỏ chạy ra một bên nôn thốc nôn tháo, đến cả mật xanh mật vàng trong bụng cũng phun ra ngoài.
Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan nắm chặt hai bàn tay, móng tay c ắm vào da thịt đến bật máu, trên mặt xuất hiện thần sắc khó tả, cả hai nhìn thân ảnh Tử Phong đang cười điên loạn trên không trung, đột nhiên trong lòng cảm thấy lạ lẫm một cách kì lạ, đây có còn là phu quân mà chúng ta biết đến hay không?