Thời gian ở hai thế giới không tương đồng với nhau, tuy không quá lâu nhưng vừa rồi trao đổi với Verthandi, Tử Phong đại khái tính toán cũng đã trôi qua mười mấy phút, nhưng khi trở về thế giới thực, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, tưởng chừng như tất cả chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt ngắn ngủi.
Đối với việc này hắn cũng chẳng thèm để ý, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên bị "đại lão" triệu tập, Tử Phong vẫn có nhận thức tương đối về năng lực của mấy vị thần minh rảnh rỗi này, về cơ bản là mọi thứ không thế giải thích được đều sẽ trở nên hợp lí với bọn họ, nếu hiện tại Verthandi hay Chúa Tể Hư Không đột nhiên nổi hứng thối tắt cái mặt trời trên cao kia hắn cũng sẽ không nháy đến nửa con mắt.
Còn về chuyện không hiểu thấu đột nhiên lại xuất hiện thêm một vị đại lão là Verthandi muốn để mắt tới mình, Tử Phong hoàn toàn làm ngơ, dù sao người ta nắm tay lớn người ta có lí, cổ tay của mình không bằng bọn họ liền thành thật làm một cái bé ngoan, hắn sẽ không làm ra mấy chuyện phản kháng vô ích mà nhàm chán.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng những lời mà Verthandi giao phó ban nãy cũng khiến Tử Phong phải suy nghĩ một hồi, hắn không cho rằng nàng có ý đồ xấu với bản thân, dù sao thì như đã nói ở trên, hắn không có tư cách lớn tới mức để có thể trở thành quân cờ cho nàng lợi dụng, vậy nên lời nàng nói hắn có thể tin đến chín thành, một thành chỉ là ngờ vực vô căn cứ.
Chỉ là tác động của Verthandi lên Tử Phong vẫn quá lớn, hắn không ngờ được nàng lại muốn bản thân làm như vậy, hơn nữa còn kèm theo tặng thưởng.
Nếu đó là do Chúa Tể Hư Không nói ra, hắn ngược lại sẽ không thắc mắc gì nhiều mà trực tiếp thi hành, không phải là hắn phục tùng tuyệt đối với Chúa Tể Hư Không, chỉ là hắn rất rõ ràng tình thế của mình ra sao, từ chối là không thể, vả lại lão già kia tuy có chút biến thái, nhưng đại khái vẫn rất công chính nghiêm minh, cây gậy và củ cà rốt không bao giờ bất công.
Nhưng mà hiện tại, vốn dĩ cái nhiệm vụ mà Verthandi đưa ra lại phù hợp với ý định ban đầu của mình, tuy nó chỉ là một ý niệm hơi lóe lên trong đầu, dù nàng không yêu cầu thì hắn vẫn có khả năng cao là sẽ tự mình hoàn thành, cơ mà do chính Verthandi giao phó rồi còn đưa ra tặng thưởng thì lại là chuyện khác, bởi vì tặng thưởng này có chút hậu hĩnh quá mức cần thiết a.
Tử Phong tự nhận chỉ số thông minh của mình không quá tệ, cũng không phải là gà mờ không biết đoán ý kẻ khác, nhưng đối mặt với Chúa Tể Hư Không hay là Verthandi hắn chỉ có thể bất lực, hoàn toàn không thể tính toán được ý đồ của bọn họ, hắn chỉ có cảm giác việc này giống như là có ẩn tình gì đằng sau, dường như là bản thân đang bị tính toán, hoặc giả nói rằng hành động của mình đang bị bọn họ "vô tình cố ý" đưa vào một cái khuôn mẫu nào đó.
Tử Phong sẽ không trang bức não tàn đến mức phun ra được một câu "mệnh ta do ta không do trời", nhưng điều đó cũng không cản hắn có suy nghĩ và nghi hoặc riêng tư.
"Tiểu Linh!" Tử Phong âm thầm lên tiếng trong đầu.
"Công tử, ta ở đây!" Tiểu Linh gần như ngay lập tức phản hồi.
"Nàng có biết Verthandi là ai không?"
"Có." Tiểu Linh trầm mặc một chút sau đó mới trả lời ngắn gọn.
Tử Phong không ngạc nhiên, Tiểu Linh nàng không biết đến Verthandi mới là gặp quỷ, chỉ là ý tứ của hắn không phải chỉ là như vậy, nhưng nghe giọng điệu của nàng thì dường như nàng đang cố tình lờ đi ẩn ý của mình.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành phải nói thẳng
"Verthandi có đáng tin hay không?"
"Vấn đề này ta không biết phải trả lời công tử như thế nào, nhưng ta có thể khẳng định cô ta ban nãy không nói xuông."
"Được rồi, ta đã biết.
Một câu hỏi cuối, nàng và Verthandi......ai mạnh hơn?"
Tử Phong kiên nhẫn chờ đợi một lúc lâu nhưng không thấy hồi âm, hắn hơi nhíu mày muốn bỏ qua, chợt trong đầu nghe thấy thanh âm có chút ngập ngừng của Tiểu Linh
"Đơn thuần dựa vào sức mạnh nghiền ép, ta đại khái hơn cô ta một bậc.....Nhưng nếu là sinh tử chiến, trừ người đó ra thì nói thực là trên đời này không có một ai có thể khiến Verthandi phải gặp nguy hiểm cả."
Mặc dù câu trả lời này vô cùng mơ hồ, nhưng trong lòng Tử Phong cũng bị đánh động, quả nhiên là như hắn đã đoán.
Kể từ khi Chúa Tể Hư Không xuất hiện trong Thế Giới rồi trợ giúp hắn tăng lên thực lực cách đây bảy năm, hắn đã ngờ ngợ suy đoán thân phận của Tiểu Linh chắc chắn không tầm thường, hiện tại lại càng vững tin hơn nữa.
Chúa Tể Hư Không là ai hay mạnh mẽ đến mức nào Tử Phong không dám nói bừa, nhưng Verthandi có thể đứng bên cạnh một tồn tại như vậy, bản thân chắc chắn sẽ không quá kém, vậy mà xét trên sức mạnh đơn thuần Tiểu Linh ở thời kì đỉnh phong còn có thể ép nàng một đầu, chứng tỏ gốc gác của Tiểu Linh vô cùng thâm sâu a.
Còn về việc không ai ngoại trừ người đó có thể khiến Verthandi gặp nguy hiểm, Tử Phong trực tiếp phớt lờ, trên đời này điều kì lạ không hiếm có, nếu chỉ dựa vào sức mạnh đơn thuần mà đánh giá chiến lực của một người ra sao thì quá mức võ đoán, đại ý của Tiểu Linh hắn có thể hiểu được,, Verthandi về cơ bản chính là luôn đứng ở thế bất bại.
Trong lòng vẫn còn mấy dấu chấm hỏi, nhưng Tử Phong tạm thời không có ý định suy nghĩ thêm nữa, bị tính toán liền bị tính toán đi, cũng không phải lần đầu tiên hắn bị ép phải làm việc, hơn nữa lần này nhiệm vụ lại đúng hợp ý hắn, phần thưởng lại kếch xù, có tiện nghi không chiếm chính là vương bát đản.
Tử Phong phóng thần thức ra điều tra xung quanh, cả cái sơn cốc cùng với núi non trùng điệp bao quanh đã bị động tĩnh đột phá vừa rồi của hắn san thành bình địa, thậm chí còn đào sâu xuống lòng đất mấy chục mét, thi thể của đám tộc nhân Lâm gia phần lớn đều đã bị vùi lấp dưới đồng đổ nát, chỉ có một số là bừa bãi bày trên mặt đất, Trác Thanh Phàm vốn bản thân đã như ngọn nến sắp tắt, vừa rồi bị khí tức khủng bố của Tử Phong đột phá quét qua liền trực tiếp tuyệt khí bỏ mình, một cái thế gia võ học truyền thừa hàng trăm năm cứ như vậy chỉ trong nửa ngày liền bị xóa sổ hoàn toàn.
"Hừ, tiện nghi cho lão cẩu vật ngươi!" Tử Phong vừa rồi đột phá không tiện phân thần, bằng không hắn sao có thể để cho Trác Thanh Phàm chết một cách thoải mái dễ dàng như vậy được.
Hắn âm thầm nhổ nước bọt một câu, ánh mắt mới đưa về phía chúng nữ, Trần Duệ, Nạp Lan Yên Nhiên và Dương Tử Hàm lúc này đều đã hồi thần, vốn dĩ Tử Phong chỉ thôi miên bọn họ một cách sơ sài, tránh cho xuất hiện di chứng nên động tĩnh đột phá vừa rồi của Tử Phong khiến cả ba thức tỉnh.
Cũng may là thảm trạng của Lâm gia cũng bởi vì sự đột phá của hắn mà bị che lấp đi đại đa số, sẽ không khiến ba người này cảm thấy quá mức kinh khủng, âu cũng là một chuyện tốt, vốn dĩ hắn không định để cho ba người này trông thấy một mặt hắc ám của bản thân.
Lúc này mọi người đều đã hoàn hồn, nhưng không một ai dám tiến lên phía trước, những người tỉnh táo từ đầu thì trong lòng có chút sợ hãi, tuy Tử Phong trông có vẻ như vẫn bình thường, nhưng ai mà biết được liệu hắn có gặp phải vấn đề gì trong lúc đột phá hay không.
Ba người Dương Tử Hàm thì đầu óc vẫn còn hơi mông lung chưa rõ tình huống hiện tại.
Cuối cùng chỉ có một mình Diệp Mị Nhi vẫn không tim không phổi, gần như trực tiếp quên luôn việc vừa rồi mình bị không gian loạn lưu đả thương đến lợi hại, trực tiếp reo lên một tiếng sau đó giống như chim yến về tổ, lao thẳng vào trong lòng Tử Phong, hai tay hai chân ôm cứng lấy hắn, trông như con gấu túi treo trên người.
"Làm tốt lắm!"
Tử Phong âm thầm cho Diệp Mị Nhi một ngón cái khen ngợi, hắn không khó để nhận ra được cảm xúc phập phồng của mấy người trước mắt, hành động này của Diệp Mị Nhi giống như ném hòn đá xuống mặt nước, tuy đánh lên gợn sóng nhưng cũng đồng thời phá tan đi sự tĩnh lặng khó sử.
Hắn biết đây chẳng phải là Diệp Mị Nhi thông minh khéo hiểu lòng người, vốn dĩ tính cách của nàng là như vậy, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn ưa thích nàng, bởi vì chính cái sự ngơ ngơ ngốc nghếch này của nàng mới khiến hắn cưng chiều Diệp Mị Nhi a.
Trông thấy Tử Phong tùy tiện để Diệp Mị Nhi thân cận, hơn nữa còn đưa tay vuốt vuốt đầu nàng, mọi người mới âm thầm thở ra một hơi, xem ra Tử Phong vẫn chính là Tử Phong, đột phá không xuất hiện lối rẽ không mong muốn nào cả.
Dương Tử Hàm là người đầu tiên lên tiếng, nàng có chút xoắn xuýt nhìn mọi người, sau đó ánh mắt tập trung lên một thân ảnh bất tỉnh đang nằm dưới chân Nhạc Tư Kỳ, miệng nói
“Tử Phong.....Nguyệt Đồng.....”
Tử Phong đưa mắt nhìn về phía Nhạc Tư Kỳ, đúng hơn là thân ảnh mềm nhũn bên cạnh nàng, đó chính là Lâm Nguyệt Đồng, lúc trước xuất hiện cùng với Dương Tử Hàm, cũng có thể coi là người duy nhất của Lâm gia còn lại trên đời này, nàng vẫn sống, chỉ là bất tỉnh mà thôi.
Hắn trong nháy mắt hiểu ý của Dương Tử Hàm, nói thực đến chính hắn cũng không biết phải xử lí Lâm Nguyệt Đồng ra sao.
Nếu nói hắn và Lâm Nguyệt Đồng quen thuộc thì đúng là như vậy, nhưng trình độ thân thiết tối đa cũng chỉ được tính là nửa cái bằng hữu, người có thân phận như vậy ở Lăng Hư Cung cũng không hiếm, hắn vẫn có thể dễ dàng đem cả đám gạch bỏ mà tâm tình không động nửa phần, chỉ là Lâm Nguyệt Đồng vẫn có một điểm đặc thù.
Những thế gia võ học như Lâm gia tộc nhân đông đảo, huyết mạch vươn dài dây mơ rễ má không biết đằng nào mà lần, nghiêm túc mà nói, Lâm Tử Hàm hay Lâm Nguyệt Đồng đều không phải thuộc về dòng chính của Lâm gia.
Lâm Tử Hàm, lúc này chính là Dương Tử Hàm thực chất là tộc nhân của một nhánh nhỏ Lâm gia, bởi vì thiên phú tốt mà lọt vào mắt xanh của gia chủ Lâm gia, được thu làm đệ tử, thân phận cũng nước lên thì thuyền lên, còn cha mẹ người thân của nàng đã sớm chầu trời từ lâu, nghe nói là gặp phải cừu gia trên giang hồ, về sau nàng trở thành trưởng lão của Lăng Hư Cung, chi tiết trong đó không phải đơn giản giải thích có thể rõ ràng, nhưng đại khái có thể hiểu rằng Dương Tử Hàm thực chất không có quan hệ huyết mạch quá mức thân cận với cao tầng Lâm gia, càng nhiều hơn đó là công ơn bồi dưỡng.
Nhưng Lâm Nguyệt Đồng lại là một trường hợp khác, Dương Tử Hàm không còn người thân trực hệ nào, duy chỉ có Lâm Nguyệt Đồng là chân chính cháu gái ruột của nàng, được đại ca nàng trước khi chết giao lại cho nàng chăm sóc, quan hệ thập phần thân mật.
Đó cũng là lí do tại sao rõ ràng thân phận của Lâm Nguyệt Đồng có vẻ như cao nhưng lại không có mấy đãi ngộ, bản thân thiên phú của nàng cũng không phải quá mức xuất sắc, đơn giản chỉ là dựa vào quan hệ với Dương Tử Hàm mà thôi.
Dương Tử Hàm có thể nhẫn tâm từ bỏ Lâm gia vì Tử Phong, nhưng đối với Lâm Nguyệt Đồng thì nàng khó có thể bỏ mặc không quan tâm được, nàng một tay nuôi lớn Lâm Nguyệt Đồng từ nhỏ, tuy là dì nhưng chẳng khác nào mẹ ruột, nói không có chút tình cảm nào là hoàn toàn nói nhảm.
Nhưng nàng cũng không dám đưa ra ý kiến của mình, Dương Tử Hàm hơn ai hết hiểu rõ sự tàn nhẫn của Tử Phong, hắn đã có thể máu lạnh đến mức tàn sát cả trẻ nhỏ vô tội của Lâm gia, chứng tỏ rằng hắn đã quyết tâm muốn diệt tuyệt Lâm gia chó gà không tha, nếu mình tùy tiện mở miệng, đại khái Tử Phong cũng sẽ chiều theo nàng, nhưng từ đó trong lòng cả hai cũng sẽ có khúc mắc.
Tình thế của nàng cũng thập phần tiến thối lưỡng nan, vừa muốn bảo đảm tính mạng cho Lâm Nguyệt Đồng, vừa không muốn náo ra mâu thuẫn với Tử Phong, dù chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ nhất, nàng kiếp trước đã mất đi Tử Phong, nàng không muốn lại bỏ qua một cơ hội được làm lại nữa.