Tử Phong một mặt phát mộng, mẹ nó kịch bản này hình như có gì đó hơi sai sai, đáng lẽ ra phải là tàn hồn lão gia gia....à nhầm tàn hồn mỹ nữ cường giả vừa xuất hiện liền tỏ vẻ khinh bỉ một tên dân đen như hắn, nói rằng hắn không xứng đáng trở thành sư phụ của Trần Duệ, mau mau từ bỏ danh phận sư đồ với Trần Duệ sau đó quỳ xuống dập đầu nhận tội này nọ, rồi chính Tử Phong hắn sau đó liền phóng xuất bá vương chi khí của mình, tiện thể trang bức đánh mặt đối phương một trận các thứ các thứ......
Hiện tại đối phương căn bản đến cả nửa chữ còn chưa nói, vừa nhìn thấy mình liền hét lên một tiếng như là gặp phải thứ gì đó đáng sợ đến mức muốn vỡ cả tim cật, mẹ nó rốt cuộc là nữ nhân này cầm nhầm kịch bản hay là chính hắn suy nghĩ quá đơn giản? Hơn nữa khiến Tử Phong cảm thấy buồn bực đó là kịch bản không đúng thì cũng thôi đi, đằng này tại sao nàng vừa trông thấy hắn liền sợ hãi đến mức như vậy, hắn không phủ nhận bản thân cũng có một chút xíu đáng sợ, nhưng bây giờ hắn đang ở trong trạng thái bình thường a, chẳng lẽ nhan trị như hắn ở thời cổ đại được đánh giá là xấu xí tới mức ma chê quỷ hờn?
Trong đầu thì nhổ nước bọt, nhưng ngoài mặt Tử Phong phản ứng cực nhanh, nhất tâm đa dụng đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ, vừa thấy Tần Như Ngọc quay đầu muốn chạy trốn trở về bên trong chiếc giới chỉ, tâm niệm Tử Phong khẽ động, Sâm La Vạn Tượng vốn bao trùm toàn bộ lãnh cung liền xuất kích, trong một cái tích tắc liền biến căn phòng này thành một vùng không gian độc lập đặt dưới sự kiểm soát tuyệt đối của Tử Phong.
Tốc độ của Tần Như Ngọc rất nhanh, nhưng hiển nhiên là không bằng Tử Phong, thời điểm nàng muốn quay trở lại chiếc giới chỉ liền vô cùng bi kịch phát hiện ra rằng mình căn bản không thể vào được, chiếc giới chỉ dưỡng hồn quen thuộc như là ngôi nhà thứ hai của nàng lúc này lại giống như là khóa trái cửa, còn nàng thì không có chìa khóa để đi vào, thật sự là mười phần châm biếm a.
Tần Như Ngọc khóc không ra nước mắt, nàng dùng hết sức bình sinh cũng không thể tiến vào bên trong chiếc giới chỉ, bỗng nhiên nàng cảm nhận thấy hai đạo nhãn quang lành lạnh chiếu lên lưng mình, mặc dù trong lòng gào thét rằng không được quay đầu lại, nhưng rồi ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng vẫn ngoái đầu lại liếc một cái.
Chỉ một cái liếc mắt, Tần Như Ngọc đột ngột cảm thấy thế giới dường như mất đi ánh sáng, xung quanh nàng chỉ còn lại một màu đen u ám, tất cả cảnh tượng xung quanh đều trở nên mờ nhạt tăm tối, trước mắt nàng là một thân ảnh chìm trong bóng đêm thâm trầm, hoàn toàn không thể nhìn ra được chân diện mục, chỉ có một đôi đồng tử màu tím yêu dị giống như ngọn lửa ma trơi đang bốc cháy rừng rực nhìn chằm chằm vào chính mình.
Tần Như Ngọc chết lặng mất một chút, sau đó lông tóc trên người dựng đứng hết cả lên, gai ốc nổi đầy mình, nàng trực tiếp lăn thẳng vào trong góc phòng bó gối rúc vào trong khe tường, cả người run lên cầm cập giống như một đầu tiểu miêu bị sợ hãi.
Trần Duệ nhìn một màn trước mắt mà trên đầu xuất hiện mấy chục dấu hỏi chấm, chưa đầy một phút trước Tần tiền bối vẫn còn bá khí ngưu bức đầy mình, sao hiện tại vừa mới bước ra ngoài liền trực tiếp biến thành con tôm rồi, một thân khí chất lãnh ngạo nhìn chúng sinh bằng một phần tư con mắt đâu mất rồi? Ai đó trả lại cho hắn vị cường giả Chí Tôn Bán Thần Cảnh cao cao tại thượng đi nào?
Tinh tế nhớ lại một chút, hình như Tần tiền bối nhìn thoáng qua sư phụ sau đó mới biến thành như thế này......!Trần Duệ giống như phát hiện ra thứ gì đó, hắn liền quay sang dùng một ánh mắt mười phần nghi ngờ nhìn Tử Phong.
Đối diện với ánh mắt ngờ vực kia đến từ đồ nhi, Tử Phong hiểu ý nhưng cũng không biết phải trả lời ra sao, mẹ nó hắn thề là mình còn chưa làm cái gì cả, đối phương đã trực tiếp bỏ chạy, hắn phải giải thích như thế nào bây giờ, chẳng lẽ nói rằng sư phụ có lẽ xấu xí quá nên đã dọa sợ vị tiền bối kia ư? Nói như vậy đừng bảo Trần Duệ có tin hay không, đến chính hắn cũng không tin nổi.
Cực chẳng đã, Tử Phong đành phải đứng dậy, đi tới góc phòng nơi Tần Như Ngọc đang cuộn tròn lại như con tôm kia, nhẹ nhàng ho một tiếng, khẽ giọng nói
“E hèm....vị đạo hữu này....có chuyện gì vậy?”
Ai ngờ một câu này của hắn đổi lại một tiếng hét chói tai thêm lần nữa của Tần Như Ngọc, nàng hóa thành một đạo quang mang nhanh tới cực điểm, trong nháy mắt liền rời khỏi góc phòng, một đường phi thân tới.....góc phòng khác, lưng tựa bức tường, hai chân đạp loạn trên mặt đất lùi lại phía sau giống như chỉ hận mình không thể trực tiếp xuyên qua bức tường sau lưng để rời khỏi nơi này, gương mặt tái mét trong sợ hãi, hai mắt đẫm lệ mông lung tựa như con thỏ nhỏ bị khi dễ, miệng không ngừng nói
“Đừng lại gần đây!! Không được lại gần ta!!”
Vừa rồi khi Tần Như Ngọc xuất hiện, Tử Phong đã trông thấy diện mạo của nàng, cơ mà hiện tại khi nhìn thấy bộ dáng lê hoa đái vũ của nàng, hắn đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, dường như mình đã từng nhìn thấy dáng vẻ này trong quá khứ.
Hắn đảm bảo là mình chưa từng gặp qua nữ nhân này, nhưng cảm giác quen thuộc này không phải là giả, vậy thì chỉ còn một lời giải thích hợp lí nữa mà thôi, đó là cảm giác này đến từ trong ký ức của Tam Hoàng Tử Thiên Ma Nhất Tộc chân chính – Faltima!
Tử Phong động ý niệm tra xét ký ức của Faltima mà hắn được thừa hưởng, sau một hồi tìm tòi, hắn chợt nở một nụ cười khổ, hình như hắn đã hiểu tại sao đối phương lại có phản ứng kỳ quái như vậy.
Thì ra nữ nhân này năm xưa cũng từng là nạn nhân của hắn, đúng hơn mà nói thì nàng chính là một trong những cường giả của Huyền Linh đại lục đã tham gia Thiên Ma Chi Chiến, cũng chính nàng đã bị Faltima chém giết không chút thương tiếc, hiện tại nàng một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt của kẻ đã giết mình, có phản ứng như thế này cũng không có gì là lạ cả.
Chỉ là khiến Tử Phong có phần câm nín đó là theo lẽ bình thường, gặp mặt cừu nhân tất sẽ đỏ mắt thống hận, đằng này phản ứng của nữ nhân này lại giống như là bị sang chấn tâm lí vô cùng mạnh mẽ, rốt cuộc năm xưa Thiên Ma Chi Chiến có bao nhiêu kinh khủng mà Diễm Quang lão cẩu rồi cả nữ nhân này cũng đều sợ hãi đến mức như vậy cơ chứ?
Đúng lúc này Trần Duệ tiến đến bên cạnh Tử Phong, nhỏ giọng nói
“Sư phụ, chuyện này là như thế nào?”
“Cái này a......đại khái lí do là bởi vì ta đi.
Hiện tại đừng hỏi gì cả, đợi lát nữa ta sẽ giải thích sau, không thì ngươi trực tiếp hỏi nàng là được.” Tử Phong thở dài nói, sau đó hắn hướng về phía Tần Như Ngọc, ánh mắt lóe lên mấy đạo quang mang quỷ dị.
“Đứng lên, đi tới đây!!”
Một câu nói rất bình thường, Trần Duệ ở bên cạnh thậm chí đến cả nửa phần sóng linh lực cũng không cảm nhận thấy, thế nhưng Tần Như Ngọc nghe vào tai lại giống như một đạo sấm nổ long trời lở đất, thần hồn của nàng trong nháy mắt liền bị lực lượng kinh khủng trấn áp, bất kể nàng có cật lực ra lệnh như thế nào cũng không thể điều khiển bản thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình đứng lên sau đó chậm rãi bước tới trước mặt nam nhân ma quỷ kia.
Tuy Tần Như Ngọc lúc trước là cường giả Bán Thần Cảnh, nhưng hiện tại nàng cũng chỉ là một đạo tàn hồn yếu ớt, thực lực không còn bao nhiêu, Tử Phong lại vận dụng Tà Vương Chân Nhãn vốn là năng lực hệ tinh thần vô cùng khủng bố, việc trấn áp nàng một cách dễ dàng chính là điều hiển nhiên.
Trông thấy Tần Như Ngọc ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của mình, nhưng mà càng tới gần hắn thần sắc của nàng lại càng trở nên kinh khủng hoảng loạn, trực tiếp phát ra tiếng khóc ô ô trông cực kỳ thương tâm, hắn có chút câm lặng, đảo mắt một cái liền mặc kệ nàng, chính mình ngồi xuống tự phong bế hai tai lại, cúi đầu uống trà, mắt không thấy tai không nghe thì tâm liền không phiền.
Phải mất một lúc lâu sau, Tử Phong mới cảm thấy Tần Như Ngọc có chút bình tĩnh lại, hắn ngước lên nhìn nàng, ai ngờ vốn nàng lúc này chỉ đang hơi nỉ non một chút, trông thấy ánh mắt của hắn liền hoa dung thất sắc, chuẩn bị khóc to thêm một trận nữa.
Tử Phong cực chẳng đã liền quát lớn một tiếng
“Yên lặng!! Cấm được khóc!!”
Tần Như Ngọc lập tức câm nín, chỉ là biểu lộ trên mặt của nàng so với khóc còn muốn tệ hơn, Tử Phong dám cá rằng nếu nàng có thân thể như bình thường, chỉ cần hắn đột nhiên đứng dậy một cái là nàng liền ngất ngay tại chỗ mất.
“Bình tĩnh lại đi, ta sẽ không lại thêm một lần nữa giết ngươi đâu.” Tử Phong đè nén xúc động muốn vỗ chết nữ nhân trước mặt, nhẹ giọng nói.
Tần Như Ngọc nghe vậy mới thoáng lấy lại chút bình tĩnh, hai mắt nàng chớp chớp nhìn nam nhân ma quỷ trước mặt, trên mặt vẫn còn biểu lộ sợ hãi nhưng đại khái cũng đã ổn định lại hơn một chút.
Nam nhân này nàng dù có trải qua thêm mấy trăm vạn năm nữa cũng vẫn có thể nhận ra, bởi vì hắn là Tam Hoàng Tử Thiên Ma Nhất Tộc, cũng chính hắn là người đã đơn độc một mình đem tông môn lúc trước của nàng nghiền nát thành cặn bã, bản thân nàng cũng bị hắn đánh đến mức trọng thương, sau đó thân tử đạo tiêu, tàn hồn ẩn nấp ở trong giới chỉ, tất cả những chuyện này đều do một mình hắn ban tặng.
Tu vi lúc trước của Tần Như Ngọc là Khai Thiên Cảnh Bán Thần, đặt ở thời thượng cổ trước Thiên Ma Chi Chiến cũng thuộc hàng đỉnh tiêm trên đại lục.
Phải biết rằng thời kỳ đó võ đạo hưng thịnh cực điểm, nhưng Thương Hải Cảnh Bán Thần vẫn là chiến lực trần nhà của đại lục, một Khai Thiên Cảnh như nàng cũng chỉ kém những siêu cấp đại lão đó một bậc mà thôi.
Về lí mà nói thì một thân tu vi như vậy, tâm tính của nàng hẳn cũng sẽ không tệ đến mức nào, khó mà có thể sinh ra sự sợ hãi cường liệt đến như vậy đối với kẻ thù của mình.
Nhưng mà thời kỳ đó võ đạo hưng thịnh, có được cũng có mất, bởi vì linh khí dồi dào, thiên tài địa bảo sung túc, võ giả thời đó tu luyện dễ dàng hơn hiện tại rất nhiều, chỉ cần bối cảnh sau lưng đủ cứng rắn, thiên phú đầy đủ, việc tu luyện thành siêu giai cường giả như là Thiên Tôn hay Linh Đế thậm chí Bán Thần cũng không phải là không có khả năng.
Tông môn lúc trước của Tần Như Ngọc cũng là tông môn đỉnh cấp đương thời, cường giả Bán Thần Cảnh cũng có đến hơn hai mươi vị, riêng Thương Hải Cảnh có đến tận sáu vị, bản thân nàng là siêu cấp thiên tài có một không hai của tông môn, là đối tượng được trọng điểm bồi dưỡng, một thân tu vi Khai Thiên Cảnh cũng không phải là chuyện gì khó tin.
Chỉ là chính bởi vì bối cảnh thông thiên, lại là hòn ngọc quý trong tay các đại lão trong tông môn, cuộc đời của nàng trôi qua cực kỳ thanh nhàn, địa vị cao cả nên ai gặp cũng sẽ chỉ nịnh bợ chứ không dám đối nghịch với nàng, tư chất thượng hảo lại thêm tông môn cường đại chú tâm bồi dưỡng dẫn đến tu vi của nàng tiến triển cực nhanh, vậy nên những ai có ý đồ xấu với nàng cũng khó mà có thể ra tay bởi vì nàng càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Một cuộc đời êm đềm tốt đẹp không chút gập ghềnh, lại thêm việc bản tính của Tần Như Ngọc cũng không hề xấu, chỉ là dính chút bệnh kiều thường thấy của dạng siêu cấp thiên tài ngạo khí trường vân như thế này mà thôi, tổng thể lại mà nói thì nàng chính là một cường giả Khai Thiên Cảnh có thực lực mạnh mẽ, có thiên phú tuyệt hảo, nhưng giống như là hoa trong nhà kính, cá vàng trong bể nước, khả năng chiến đấu được rèn luyện nhưng tâm linh lại chưa được mài giũa đầy đủ.
Faltima một thân một mình đem tông môn của nàng từ trên xuống dưới diệt sạch chỉ trong một trận chiến, máu chảy thành sông, thi thể chất thành núi, đến chính nàng cũng bị hắn đánh đến mức thừa sống thiếu chết, nếu không phải dựa vào trưởng bối trong tông môn liều mình bảo hộ thì nàng đã trực tiếp hôi phi yên diệt, làm gì có được một hơi thở dốc để mà chạy trốn sau đó đưa tàn hồn của mình vào dung khí dưỡng hồn được.
Nếu là người khác, thù diệt môn bất cộng đái thiên, hận thù trong lòng sẽ biến thành lực lượng chèo chống cho cá nhân đó, không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn để có thể báo thù rửa hận.
Nhưng mà cha mẹ sinh con trời sinh tính, trên đời có mười vạn người liền có mười vạn kiểu tính tình biến hóa khác nhau, Tần Như Ngọc mặt ngoài cao ngạo nhưng nội tâm thập phần yếu đuối, đứng trước một biến cố long trời lở đất như vậy, nàng không lựa chọn một lần nữa kiên định đứng lên, mà lại trực tiếp sụp đổ, tâm linh mềm yếu của nàng không thể chịu nổi cú sang chấn kinh hồn như thế này được.