Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng khi màn đêm buông xuống, ánh trăng thay thế cho tia nắng chiếu xuống nhân gian, nhiệt độ bên trong căn phòng mới hạ xuống, cơ mà trong không khí vẫn lưu đãng một cỗ khí tức kiều diễm ngọt ngào khiến lòng người nao nao.
Diệp Mị Nhi lúc này đã thỏa mãn ước nguyện, tận lực rúc vào trong lòng Tử Phong mà cọ tới cọ lui, một bộ dáng vui sướng không để đâu cho hết.
Thực tế thì tâm tư của Diệp Mị Nhi khá là đơn thuần, lại dễ thỏa mãn, kể từ khi trở thành nô bộc cho Tử Phong, nàng liền nhanh chóng thích ứng với thân phận mới và chấp nhận số phận của mình, hơn nữa nàng cũng không cảm thấy ủy khuất là bao, dù sao thì ngoại trừ lúc đầu chủ nhân có hơi khi dễ nàng một chút, về sau hắn cũng rất cưng chiều yêu thương nàng, như vậy đã đủ để khiến nàng vui vẻ rồi.
Chuyện chăn gối đối với nàng không có quá nhiều ý nghĩa, Diệp Mị Nhi chỉ đơn giản cảm thấy cái đồ chơi này rất là thư thái, hơn nữa lại được gần gũi chủ nhân yêu dấu, về cơ bản chính là có hời lớn, không thích thú sao được.
Vả lại trong tiềm thức của nàng, cũng chỉ có những lúc như thế này nàng mới cảm nhận được rằng mình giống như hòa làm một với Tử Phong, tâm tình cực kỳ thư sướng, chỉ hận phút giây này không thể kéo dài mãi mãi.
Tử Phong cũng không lấy làm khó chịu với việc Diệp Mị Nhi quấn quít lấy mình không rời, hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve dọc theo tấm lưng ngọc ngà mịn màng kia, vỗ về an ủi nàng sau cuộc mây mưa, tận lực khiến nàng cảm thấy thỏa mãn trọn vẹn.
Một lát sau, hắn liền đem kế hoạch của mình về mộ táng của Ngọc Kiếm Chí Tôn ra nói cho nàng, cơ mà phản ứng của Diệp Mị Nhi lại khiến hắn hơi bất ngờ
“Mị Nhi không đi!” Diệp Mị Nhi trề môi nói.
Thấy con gấu túi, à nhầm Diệp Mị Nhi thường ngày vẫn luôn nghe lời mình nay lại đột nhiên phản nghịch, Tử Phong ngớ người ra một chút mới hồi thần, tò mò hỏi
“Sao nàng lại không muốn đi?”
“Chủ nhân không đi cùng, Mị Nhi vào đấy để làm gì, không có hứng thú!” Diệp Mị Nhi phụng phịu.
Tử Phong có chút câm nín, đây là cái lí do quỷ quái gì, biết là nàng thích bám dính lấy mình, chỉ hận không thể một ngày 24 giờ treo trên người hắn, nhưng cũng không phải là nàng chưa từng nhận lệnh của hắn rồi hành động một mình a.
“Nhưng mà nếu không có nàng bảo vệ, mấy người Diệp Ngưng Tuyết sẽ gặp nguy hiểm, nàng cũng không muốn bọn họ gặp bất trắc chứ?” Tử Phong vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói.
“Chủ nhân cũng có thể không để cho bọn họ tiến vào trong mộ táng mà, dù sao thì cơ duyên gì gì đó, sao bằng ở bên cạnh ngài được.” Diệp Mị Nhi chớp chớp mắt, một mặt ngây thơ vô tội nói.
“Nàng nói thế là không phải rồi, mặc dù ở bên cạnh ta rất an toàn, cũng không thiếu tài nguyên tu luyện, nhưng đó cũng chẳng phải là tốt nhất đối với tiến cảnh tu vi của bọn họ, nàng đừng quên rằng không phải ai cũng có phương pháp tu luyện giống như nàng, bao gồm cả ta.” Tử Phong lắc đầu nói.
Diệp Mị Nhi khó hiếm thấy mà suy nghĩ kỹ càng một chút, về cơ bản thì nàng cũng biết rằng nếu Tử Phong vận dụng lực lượng của “Khế Ước”, nàng trăm phần trăm là không thể kháng lại mệnh lệnh của hắn, có thể nhẹ nhàng thuyết phục nàng như thế này chứng tỏ ở trong lòng chủ nhân nàng cũng có địa vị và sự tôn trọng nhất định, điều đó khiến nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thực tế thì Diệp Mị Nhi mặc dù có đôi chút ngơ ngơ không tim không phổi, nhưng nàng không phải là không có trí tuệ, dù sao thì Huyết Ma cấp cao, đúng hơn là Huyết Mị Ma Cơ như nàng vốn là Ma Tộc đẳng cấp cao, sở hữu trí tuệ không kém gì các chủng tộc thông linh khác, nàng cũng có tư duy riêng của mình, chỉ là lúc bình thường không quá để ý đến việc động não mà thôi.
Nếu kêu nàng đi bảo vệ an nguy cho Nhiếp Tiểu Thiến, Lãnh Băng Băng và Diệp Ngưng Tuyết, thực thì nàng nguyện ý.
Nhiếp Tiểu Thiến thì không cần phải nói, nàng đối với tiểu cô nương này không ghét mà cũng chẳng ưa thích, coi như là tạm được đi, nhưng mà Lãnh Băng Băng và Diệp Ngưng Tuyết thì lại khác.
Trong suốt thời gian Tử Phong mất tích, cũng chỉ có nàng, Nhạc Tư Kỳ và hai người kia sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm vô cùng tốt, nói nàng không để ý tới an toàn của bọn họ là không đúng.
Chỉ là nàng vẫn cảm thấy có chút ủy khuất, kể từ khi đoàn tụ với chủ nhân tới hiện tại, tuy nói rằng nàng với chủ nhân chính là sống chung một nhà, nhưng thời gian chung đụng cũng không được tính là quá nhiều, phần lớn đều là chủ nhân bận việc nọ việc kia, để mặc nàng ở nhà một mình, thậm chí nếu không phải nàng chủ động leo lên giường của Tử Phong, không biết đến ngày tháng năm nào nàng mới được đem toàn bộ bản thân dâng hiến cho hắn nữa.
Diệp Mị Nhi không phải là không hiểu chuyện, nàng biết rằng không phải là Tử Phong cố tình phớt lờ hay lạnh nhạt đối với nàng, chỉ là tâm lí vẫn luôn thủy chung muốn được thân cận với hắn càng nhiều càng tốt mà thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Mị Nhi liền không nghĩ nữa, cái này không phải là thế mạnh của nàng a, nhưng đại khái nàng cũng đã ra được quyết định.
“Chủ nhân đã nói như vậy thì Mị Nhi đành phải đồng ý vậy a.....” Diệp Mị Nhi cúi đầu lầm bầm, trên mặt xuất hiện thần sắc ủy khuất.
Tử Phong trông thấy vậy mà không khỏi mủi lòng, chung quy thì Diệp Mị Nhi tính cách như nào thì hắn cũng biết, nói nàng mang theo tâm tính của tiểu hài tử cũng không có sai biệt là bao, nghĩ như vậy hắn bèn an ủi
“Được rồi, đừng có xụ mặt ra như vậy, nếu nàng đồng ý thì sau khi trở về, ta sẽ có thưởng cho nàng, đồng ý chứ?”
Sinh vật lật mặt nhanh nhất chung quy vẫn là nữ nhân, Diệp Mị Nhi cũng không thoát khỏi cái định lí này, khuôn mặt ngay lập tức trở nên rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn không chớp, trong giọng nói mang theo vẻ kích động
“Thật không? Không cho phép chủ nhân lừa gạt Mị Nhi!!”
“Ta có bao giờ lừa nàng hay không?” Tử Phong cười cười, nhẹ nhàng bóp bóp gò má trơn nhẵn của nàng.
“Một lời đã định, chủ nhân mau ngoéo tay với ta, ai không giữ lời liền làm.....làm.....làm cái gì ấy nhỉ?” Diệp Mị Nhi đang nói vô cùng hào hứng chợt quên khuấy mất là mình đang định nói cái gì, trên mặt xuất hiện thần sắc mờ mịt, đầu hơi nghiêng nghiêng trông cực kỳ khả ái.
“Làm con rùa rụt cổ....mà khoan đã, ai dạy nàng cái này?” Tử Phong câm nín nhìn nàng.
“Ngưng Tuyết tiểu tỷ dạy Mị Nhi a, cơ mà chủ nhân đừng có đánh trống lảng, mau ngoắc tay với Mị Nhi!” Diệp Mị Nhi giơ ngón tay út ra quơ quơ trước mặt Tử Phong, miệng liến thoắng nói nhanh.
“Được rồi, ta hứa với nàng.” Tử Phong cười khổ, đưa tay ra móc lấy tay của nàng, thấy như vậy Diệp Mị Nhi mới cười một cách thỏa mãn, nụ cười mười phần đơn thuần nhưng lại tồn tại ở trên một khuôn mặt thiên kiều bá mị trông có phần không hợp thói thường, bất quá chính là vô cùng dễ thương.
Nhìn Diệp Mị Nhi sung sướng hóa thân thành gấu túi mà chui rúc vào trong ngực mình cọ qua cọ lại, Tử Phong không khỏi cảm thấy một trận tà hỏa dâng lên trong lòng, thiếu chút nữa liền trực tiếp xoay người đè nàng xuống mà “làm việc”, chỉ là hắn nghĩ một chút liền bỏ qua ý định này, không phải hắn đang khắc chế bản thân, chuyện giường chiếu với nữ nhân của mình hắn chưa từng từ chối, chỉ là thứ này không nên quá chìm đắm vào, thêm một lí do nữa đó là nhục thể của hắn thực sự quá mức cường hãn, đến cả một Huyết Ma như Diệp Mị Nhi cũng có phần ăn không tiêu, đừng nhìn nàng lúc này vẫn sinh long hoạt hổ, thực tế là nàng đã kiệt sức rồi, bằng không thì nàng sao có thể “hiền” như thế này được, không trực tiếp leo lên người hắn thêm lần nữa mới là lạ.
Thực tế nếu hắn quá không nhịn được mà “xử tử” nàng tại chỗ thì cũng không hẳn là có hại đối với nàng, nhưng tính đi tính lại, hắn vẫn muốn để ý tới tâm tình của nàng nhiều hơn nữa, không thể coi nàng như một công cụ tiết dục đơn thuần được.
“Ngủ thôi.” Tử Phong đưa tay ôm lấy mỹ nhân vào trong lòng, nhẹ giọng nói bên tai nàng.
“Chủ nhân ngủ ngon!” Diệp Mị Nhi rướn cổ lên hôn một cái lên môi Tử Phong, sau đó trực tiếp nhắm mắt co người lại nép vào trong ngực hắn, an tĩnh tựa như một đầu tiểu động vật, mười phần dễ thương.
--------------------------
Dị tượng đến từ mộ táng của Ngọc Kiếm Chí Tôn vẫn không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí động tĩnh còn càng ngày càng khoa trương hơn, cánh cổng dẫn vào bên trong mộ táng vốn chỉ hơi lộ ra bên ngoài nay đã hiện thân đầy đủ dưới hình dạng một cánh cổng hư ảo tựa như không có thực cao đến hơn trăm mét, chiều rộng xấp xỉ 40 mét gì đó, từ bên trên cánh cổng có thể nhìn thấy được trận trận đại đạo phù văn nở rộ như những đóa hoa kỳ dị không ngừng vươn ra bên ngoài, tỏa ra khí tức cổ lão tang thương mà tràn đầy huyền diệu.
Mới có ba ngày trôi qua kể từ lúc dị tượng hàng lâm, nhưng các lộ nhân mã đã từ khắp tứ phương tám hướng tập hợp lại nơi này, hơn nữa số lượng vẫn không ngừng tăng lên.
Ẩn thế gia tộc, tông môn cường đại, tán tu cường giả, thậm chí đến cả một số đỉnh cấp thế lực cũng thấy hiện thân, mới chỉ có vài ngày mà khu vực xung quanh trong bán kính mấy ngàn dặm đã có đến bảy tám vạn võ giả thanh thế bức người, hơn nữa số lượng vẫn đang tăng lên với tốc độ chóng mặt.
Ở đâu có giang hồ thì ở đó có náo nhiệt, nơi này tập hợp gần mười vạn võ giả, không một ai có tu vi dưới Vương cấp, hơn nữa người có thân phận không hề thiếu, tán tu cường đại cũng chẳng ít, dưới tình huống có đủ loại ngưu quỷ xà thần tập hợp như thế này, mâu thuẫn ma sát xảy ra là chuyện trong dự liệu.
Trong mấy ngày này, việc chốc chốc lại xuất hiện tiếng nổ mạnh, tiếng quát tháo vang trời rồi những tiếng rống giận hay rú thảm thê lương là chuyện xảy ra như cơm bữa, nhiều đến mức ban đầu còn có người mang theo tâm lý xem náo nhiệt, hiện tại cũng chán chả buồn để ý nữa, mặc kệ ai đang chém giết ai, chỉ cần không lan tới chỗ mình là được.
Sau đó thì lại thêm bốn ngày nữa trôi qua, trọn vẹn một tuần lễ kể từ khi dị tượng hàng lâm, võ giả tập hợp tại khu vực lân cận đã lên đến con số thiên văn gần ba mươi vạn người, trong đó có không ít thế lực đỉnh cấp có cường giả cấp độ Linh Đế tọa trấn lục đục xuất hiện, dọa cho không ít thế lực khác phải sợ mất mật, từ đó việc xảy ra mâu thuẫn rồi chém giết không ngờ lại giảm hẳn xuống, trừ khi là thâm cừu đại hận, không chết không thôi, bằng không thì ai nấy đều cố gắng nhịn xuống khí thế của mình, tránh cho mấy vị Linh Đế đại lão đấy cảm thấy ồn ào mà dùng một chưởng chụp chết, bỏ mạng như vậy cũng quá oan ức a.
Trong khi đó thì Tử Phong vẫn bình chân như vại, hàng ngày an tâm mang ghế ra nằm sưởi nắng giữa sân, trong lòng thì ôm lấy con cáo đen kia vần tới vần lui, thời gian trôi qua vô cùng thư thái, kém chút nữa đem chính bản thân phơi thành con cá khô, hoàn toàn không có ý tứ muốn xuất phát.
Hắn thực sự không vội vàng chút nào a, Triệu gia chiếm cứ ưu thế sân nhà, đã sớm có nhân thủ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động tại mộ táng, hơn nữa theo nghiên cứu của Triệu gia, khoảng cách cổ mộ mở ra vẫn còn chút thời gian, lấy cước bộ của hắn thì chỉ mất một lát là có thể đuổi đến nơi, càng không kể đến việc hắn có thể dùng truyền tống trận của Triệu gia, thậm chí nếu cực đoan hơn nữa, một phát “Chân Ngôn Thuật” là có thể xong việc.
Nói là nhàn nhã, chứ trên thực tế Tử Phong cũng không hoàn toàn thảnh thơi được như vậy.
Tuy rằng chiến lực của Diệp Mị Nhi hiện tại đã có thể coi như là đệ nhất nhân dưới Thiên Tôn, nhưng phần lớn năng lực của nàng đều chỉ có tác dụng lên chính bản thân nàng, tự thân bảo toàn không sai biệt lắm, nhưng để bảo vệ người khác thì vẫn có chút thiếu sót.
Chung quy lại thì Diệp Mị Nhi chỉ có một thân man lực và cả tấn kháng hiệu ứng, nhưng võ giả thì vô cùng nhiều thủ đoạn, có trời mới biết đám võ giả tới từ khắp nơi trong thiên hạ đó sẽ sở hữu chiêu trò gì, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, không có gì đảm bảo Diệp Mị Nhi sẽ không thất thủ cả, hắn không muốn vì khinh địch mà phải hối tiếc thêm một lần nào nữa.
Vậy nên những ngày này hắn đang nếm thử một vài biện pháp khác để tăng thêm bảo hiểm cho chúng nữ khi tiến vào trong mộ táng, cụ thể hơn thì chính là một loại thủ đoạn của Linh Đế cường giả.
Linh Đế cường giả dĩ thân hợp đạo, thần hồn dung hòa với đại đạo pháp tắc, linh hồn lực mạnh mẽ đến mức khủng khiếp, thậm chí không cần nhục thân vẫn có thể ung dung tồn tại ở giữa thiên địa mà không tiêu tán, chỉ là thực lực sẽ bị hạn chế rất nhiều.
Đạo tắc pháp thân là dùng pháp tắc chi lực, với một tia thần hồn của võ giả kết hợp với nhau, tạo thành một đạo phân thân mang theo chiến lực cường hoành không kém gì so với bản thể, nhưng chỉ có thể tồn tại một cách tạm thời.
Thực tế thì Thiên Tôn cường giả đã có thể nếm thử chế tạo đạo tắc pháp thân, nhưng thần hồn của Thiên Tôn vẫn chưa đủ ngưng thực, phân ra một tia thần hồn vào trong pháp thân sẽ dẫn đến thương tổn cho chính bản thân mình, mà tổn thương linh hồn rất khó chữa trị, vậy nên trừ khi là không có biện pháp nào khác, sẽ không có Thiên Tôn cường giả nào nguyện ý chế tạo đạo tắc pháp thân.
Chỉ có Linh Đế cường giả, thần hồn ngưng thực, dung hòa với pháp tắc chi lực trong thiên địa, mất đi một hay vài tia thần hồn chi lực cũng không quá mức ảnh hưởng căn cơ, chỉ cần chậm rãi tu dưỡng là có thể phục hồi, nhưng cũng chỉ có Linh Đế hậu kỳ chí cường giả mới thực sự dám chế tạo ra thứ này.
Đạo tắc pháp thân đối với chính Linh Đế cường giả vô cùng gân gà, không có tác dụng quá nhiều trong chiến đấu, nhưng lại là công cụ tuyệt hảo để bảo vệ người khác, bởi vì thứ này thực sự quá mức kinh khủng, một cái đạo tắc pháp thân tuy rằng một khi sử dụng thì chỉ có thể tồn tại trong thời gian ngắn, nhưng lại có thể phát ra chiến lực gần như vô hạn tiếp cận với chính bản thể, một kích toàn lực của Linh Đế cường giả, ngoại trừ chính Linh Đế tương tự hoặc cường giả cấp bậc Chí Tôn, còn ai có thể đỡ được sức công phá hủy thiên diệt địa như vậy.
Tử Phong không phải là Linh Đế hậu kỳ, tuy chiến lực của hắn đúng là liều mạng được với Thất Tọa Linh Đế, nhưng tu vi chân chính chỉ là Tam Tọa Linh Đế, hắn đang lí ra không nên luyện chế đạo tắc pháp thân, bởi vì thương tổn đối với thần hồn thực sự quá lớn, yêu cầu thời gian tu dưỡng quá mức dài lâu.
Cơ mà với cái tên quái thai như hắn, thần hồn là một thứ không tồn tại, linh hồn hắn chính là Tài Quyết Chi Nhận, lấy ra một hay vài tia thần hồn chi lực của bản thân thì cũng giống như cầm Tài Quyết sau đó cạo ra mấy miếng vảy kim loại bé bằng nửa cái hạt đỗ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến căn bản, vả lại chính Tài Quyết có khả năng tự chữa lành, một điểm thương tổn nho nhỏ đó không làm khó được hắn.
Lấy thực lực hiện tại của Tử Phong, nếu thành công luyện chế ra thứ đồ chơi này, mỗi một đạo tắc pháp thân nếu toàn lực xuất kích có thể trực tiếp phóng ra một cú Kinh Thiên Nhất Kiếm với uy lực không kém gì so với chính hắn thi triển, tuyệt đối là một đại sát khí khủng bố không gì có thể diễn tả được.
Tử Phong tính toán một chút, lấy khả năng của chính mình cùng với thời gian hạn chế, đại khái hắn có thể đưa cho chúng nữ mỗi người hai cái đạo tắc pháp thân như thế này, lúc gặp nguy hiểm thậm chí còn có thể tự động kích phát, đừng nói là tiến vào mộ táng chỉ có Thánh Giai võ giả, dù có cả Thiên Tôn xuất hiện cũng không ăn nổi một kiếm đó, thậm chí nếu Linh Đế đại lão không cẩn thận cũng có thể trực tiếp lật xe, chỉ như vậy hắn mới có thể hoàn toàn yên tâm với an nguy của chúng nữ.
Luyện chế đạo tắc pháp thân khó không phải nằm ở thao tác, mà là vật liệu dùng để chứa đựng lấy nó, thực lực của đạo tắc pháp thân càng mạnh, yêu cầu đối với dung khí càng cao, nếu dung khí không đủ cường đại, chính lực lượng của đạo tắc pháp thân sẽ ép sập kiện dung khí đó, vô pháp tồn trữ cũng như thi triển.
Tử Phong vốn định hỏi Triệu Thanh Thanh đổi lấy chút nguyên vật liệu luyện chế phù lục, nhưng rồi nghĩ lại thì so với uy lực của phù lục, đạo tắc pháp thân vẫn lợi hại hơn, ít nhất là với tình cảnh hiện tại của hắn, Tử Phong quyết định tìm đến vị nữ hoàng bệ hạ này để nói lên mục đích của mình.
Cơ mà hắn còn chưa đi tìm nàng thì Triệu Thanh Thanh đã tìm đến hắn trước, còn mang theo một vị khách bất ngờ mà tới.