“Ầm!!!!”
Không gian trong phương viên mấy ngàn dặm trở nên tan nát hỗn loạn không chịu nổi, linh khí thiên địa cùng với pháp tắc chi lực cuồng bạo mất trật tự, một thân ảnh từ bên trong làn khói bụi lao vút lên không trung, lúc này hắn ta trông thập phần thảm hại, bộ hoàng sam trên người vốn là một kiện Thiên giai trung phẩm Bảo Khí phòng ngự đã bị phá tan thành giẻ rách, cơ thể tràn ngập vô số vết bầm tím, từng đạo vết cắt sâu đến tận xương tủy không ngừng phụt ra máu tươi, một cánh tay tựa như bị bạo lực trực tiếp xé rời ra khỏi bả vai, để lại miệng vết thương nham nhở giống như chó gặm, khí thế trên người lúc cao lúc thấp, hiển nhiên không phải đang ở trong trạng thái tốt đẹp ổn định gì cho cam.
Người này căn bản còn chưa kịp ổn định cơ thể, một thân ảnh không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn, uy áp hủy thiên diệt địa điên cuồng ập tới khiến hô hấp của hắn giống như bị chặt đứt, linh lực trong cơ thể đông cứng lại không thể di chuyển mảy may.
Hắn ta thật sự muốn làm ra một chút phản ứng, chỉ là đại não mới chỉ đưa ra ý niệm, cơ thể còn chưa kịp hành động thì đã thấy một bàn tay giơ ra nắm lấy cổ họng mình, sau đó cả người bị một luồng cự lực đẩy ngược về phía sau xuyên thẳng qua không gian, trực tiếp đập vào sườn của một quả núi phụ cận, cú va chạm khủng bố phóng ra một luồng sóng xung kích cự đại khiến không gian sụp đổ, mặt đất dậy sóng, quả núi sau lưng hắn dưới lực lượng khủng khiếp bị thổi bay mất hơn phân nửa, kỳ lạ đó là vách đá nơi hắn va chạm vào vẫn còn khá là nguyên vẹn nếu ngoại trừ vài vết nứt kéo dài khá là bắt mắt.
Tử Phong dùng một cánh tay nắm lấy cổ họng đối phương, năm đầu ngón tay tựa như năm chiếc móc câu cắm thật sâu vào trong da thịt kẻ địch, hắn có thể cảm nhận được xương cổ đối phương đang bị nắm trong lòng bàn tay mình, chỉ cần hơi dùng lực liền có thể trực tiếp bẻ gẫy đoạn nó ngay lập tức.
Chỉ là hắn không hề có ý định làm như vậy, đơn giản bởi vì đối thủ của hắn cũng không phải dạng vừa, thân là một Thất Tọa Linh Đế, sinh mệnh lực vô cùng cường đại, dù hiện tại hắn đang là kẻ chiến thắng, nhưng nếu không sử dụng một vài thủ đoạn đặc thù, rất khó để có thể giải quyết đối phương chỉ trong một đòn đơn giản như vậy.
Nam nhân đối diện bị Tử Phong tóm cổ chỉ cảm thấy một luồng cự lực khủng bố đến độ không thể nào tưởng tượng, không thể nào kháng cự được bóp chặt lấy xương cổ của mình, tưởng chừng như đối phương chỉ cần dùng thêm chút sức lực liền có thể dễ dàng đem cần cổ của mình bẻ vuông góc với cột sống, so với bẻ gãy một que tăm cũng không khác gì nhau, hắn dùng hết sức bình sinh của mình giãy dụa, ý đồ muốn thoát khỏi khống chế.
Cơ mà nghĩ vẫn hay hơn làm, không nói đến việc hắn ta chỉ còn lại một cánh tay, cơ thể hắn lúc này cũng vô cùng tan nát, bất kể là ngoại thương hay nội thương đều nhiều đến mức không đếm được, mấy chục đạo pháp tắc chi lực đủ loại thuộc tính giống như một đám giòi bọ không ngừng quấy phá trong thể nội hắn, khiến hắn đến cả muốn điều động chút lực lượng cũng khó khăn vạn phần, càng không kể đến việc chính tinh thần của hắn cũng đang bị uy áp thiên băng địa liệt của đối phương đàn áp không chút thương tiếc, đừng nói là điều khiển cơ thể trọng thương của mình, có thể giữ lại được chút tỉnh táo đã là không tệ.
Tử Phong không thể đơn giản giết chết đối phương chỉ bằng cách bẻ gãy xương cổ, nhưng hắn cũng không phải là không có cách để làm thịt kẻ địch trước mặt.
Chỉ thấy sáu khe hở trên chiếc mũ trụ của hắn phát sáng, sau đó từ trong phóng ra sáu chùm tia sáng tử sắc hợp lại thành một tia sáng to cỡ quả táo, phát ra tiếng rít đinh tai nhức óc mà bắn thẳng vào đầu nam tử đối diện.
“Aaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!”
Một tiếng gào thét thê thảm tê tâm liệt phế, đứt gan đoạn ruột vang lên, nam tử có tu vi Thất Tọa Linh Đế kia chỉ cảm thấy một cơn đau đớn khủng khiếp đến độ không thể dùng bất kỳ từ ngữ hay khái niệm nào để miêu tả, kèm theo đó là một thứ lực lượng quỷ dị phá tan hết thảy lực phòng ngự của hắn mà không ngừng hủy diệt huyết nhục trên mặt, khiến bất kể là da thịt hay là xương cốt của hắn đều trực tiếp phân rã thành tro bụi.
Nam tử dưới cơn đau đớn tột độ, cơ thể hắn liền làm ra phản ứng tự nhiên theo bản năng, cơ nhục khắp người hắn vặn vẹo uốn éo không theo một cái trật tự nào cả, những thớ cơ co thắt xoắn lại với nhau kịch liệt đến độ tự bẻ gãy xương cốt bên trong, hai chân hắn không ngừng đạp loạn, phóng ra không ít cước thối lên người Tử Phong, cánh tay lành lặn duy nhất giơ lên muốn chặn lại chùm sáng hủy diệt kia.
Nhưng mà tất cả đều vô ích, những cú đá mang theo lực lượng chẻ núi đoạn sông nện lên người Tử Phong không khác gì phàm nhân lấy chân đá vào tấm sắt, không hề tạo ra chút tác dụng mảy may nào, bàn tay của hắn vừa giơ lên liền ngay lập tức bị tia sáng tử sắc rít gào kia thiêu hủy không còn một mảnh vụn.
Tử Phong “sấy” liên tục hơn mười mấy giây đồng hồ, cho đến khi cảm nhận thấy cơ thể đối phương đã rủ xuống một cách vô lực, sinh cơ đoạn tuyệt mới dừng lại, lúc này nam tử kia đã chết đến không thể chết hơn được nữa, toàn bộ gương mặt đã bị phá hủy không còn một mảnh, đầu lâu trực tiếp bị đục thủng một cái lỗ chiếm lấy phân nửa diện tích xuyên thẳng ra tận đằng sau, thậm chí nếu đưa mắt ngó thì có thể nhìn qua cái lỗ đó mà thấy được đường chân trời phía xa, hiển nhiên là cái vách đá sau lưng đối phương cũng đã bị xuyên thủng.
Tiện tay đem cái xác không hồn trên tay ném qua một bên như vứt rác rưởi, Tử Phong khẽ thở ra một hơi, đưa mắt nhìn về một phương hướng, sau đó chậm rãi cất từng bước tiến về chỗ đó.
Mỗi bước chân của hắn mang theo quy tắc huyền ảo, không gian dưới cước bộ như là bị lực lượng cường đại cưỡng ép gấp khúc lại, một lần hạ chân xuống là khoảng cách mấy ngàn dặm được hắn vượt qua chỉ trong tích tắc.
Tử Phong nhàn nhã đi từng bước, uy áp khủng khiếp cùng với linh lực rò rỉ nồng đậm như hóa thành thực chất xung quanh người hắn dần dần tản đi, lớp khải giáp màu đen tràn ngập những đường ranh phát ra ánh sáng tử sắc bao bọc lấy cơ thể hắn cũng chậm rãi trở nên ảm đạm sau đó hóa thành từng mảng tro bụi phiêu tán trong không trung, khi hắn vượt qua khoảng cách gần chín ngàn dặm, Tử Phong đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày của mình, vẫn một thân bạch y tiêu sái phất phơ trong gió, mái tóc bạc dài thượt buông lỏng ra sau lưng, trên mặt là một nụ cười nhàn nhạt nhẹ nhàng như gió xuân.
“Thế nào, ta nói không sai chứ, chỉ là có chút vướng tay mà thôi, không phải là chuyện gì nghiêm trọng.” Tử Phong nhún vai nói.
Hồ Tâm Nguyệt từ trong nếp gấp không gian bước ra, nhìn nam tử bạch y tiêu sái tựa như trích tiên hạ phàm trước mặt, nếu không phải là tận mắt chứng kiến tất cả mọi thứ, nàng căn bản không thể liên hệ nam nhân anh tuấn đến cực điểm có bộ dáng giống như một thư sinh nho nhã này với tràng cảnh nhân gian luyện ngục đằng sau lưng hắn.
Phương viên bốn vạn sáu ngàn dặm xung quanh đây vốn là đại bản doanh của Cổ Huyền Môn, bao gồm mấy tòa thành trì khổng lồ và rất nhiều thôn trấn, là nơi Cổ Huyền Môn đặt sơn môn của mình cùng với rất nhiều tông môn và thế gia nhỏ yếu hơn dựa vào, tạo thành một khu vực phồn hoa đến cực điểm với võ giả.
Cổ Huyền Môn là một đỉnh cấp thế lực, trong môn có bốn vị Linh Đế đại lão, một Tam Tọa Linh Đế, hai Lục Tọa Linh Đế và một Thất Tọa Linh Đế, đặt ở trong hàng ngũ những đỉnh cấp thế lực khác cũng có thể được xếp vào những thứ hạng đầu, tuy không thể so sánh với Triệu gia, nhưng nếu tính toán thì thực lực cũng đại khái xếp hạng trên hai mươi, sự cường đại của Cổ Huyền Môn là không thể nghi ngờ.
Ở trong khu vực rộng lớn này cũng có trên dưới mười bảy mười tám cái siêu nhất lưu thế lực cùng rất nhiều nhất lưu, nhị lưu thế lực bám vào cái gốc đại thụ Cổ Huyền Môn này mà sinh sống vài ngàn năm, đã sớm hòa mình vào đứng chung một con thuyền, người không biết chỉ cho rằng Cổ Huyền Môn có bốn vị lão tổ lợi hại, nhưng người biết hàng thì minh bạch rằng Cổ Huyền Môn không chỉ dựa vào mỗi mấy vị Linh Đế cường giả, mà bản thân chính là một cái liên minh khổng lồ như đã nói ở trên, số lượng Thiên Tôn cường giả lên tới hơn bốn mươi người, Thánh Giai có thể tính bằng đơn vị hàng nghìn, tổng thể mà nói thì vô cùng khủng bố.
Chỉ là vào thời điểm hiện tại, cái liên minh thế lực mạnh mẽ kinh khủng lấy Cổ Huyền Môn làm chủ này đã trực tiếp bị phá tan, không phải là đánh gãy sự liên minh, mà là chân chính hủy diệt hoàn toàn, trên có Linh Đế, Thiên Tôn, dưới có Thánh Giai, Tôn cấp, thậm chí đến cả phàm nhân cũng không còn tồn tại, tất cả đều trở thành vong hồn dưới đống đổ nát hoang tàn đã từng được gọi là Cổ Huyền Môn kia.
Một vị Tam Tọa Linh Đế của Cổ Huyền Môn đã bị Tử Phong xiên chết ở trước cửa mộ táng cách đây không lâu, ở tại nơi này, hai vị Lục Tọa Linh Đế, một vị Thất Tọa Linh Đế sơ kỳ, bốn mươi bảy vị Thiên Tôn ở mọi thứ bậc, hai ngàn tám trăm sáu mươi tư vị Thánh Giai cường giả cùng với rất nhiều, rất nhiều võ giả khác, tính gộp cả phàm nhân vào nữa liền ra một con số kinh người đó là hơn chín mươi vạn người, hết thảy đều chết sạch, chân chính đạt tới cái gọi là tận diệt.
Dùng một câu máu chảy thành sông, thây chất thành núi, xương cốt rải ba ngàn dặm cũng không đủ để mô tả tràng cảnh thê thảm đến cực điểm này, bất kể là đại lão, võ giả, hay thậm chí cả phàm nhân vô tội từ người già cho đến trẻ nhỏ, mọi thứ liên quan đến Cổ Huyền Môn đều bị xóa sổ không chút thương tiếc, Tử Phong dùng sức một người, đem cả một cái đỉnh cấp thế lực có thứ hạng trước hai mươi diệt tuyệt, sạch sẽ tới mức ngoại trừ vài cọng cỏ xơ xác trong gió, nơi này không còn lại chút sinh cơ nào.
Hồ Tâm Nguyệt vốn tưởng rằng mình đã kiến thức đến độ sát phạt quả quyết của Tử Phong, nhưng hiện tại sau khi hắn xong việc, nàng mới hiểu được, nam nhân này có lẽ ngoại trừ những người được hắn coi là thân nhân, hết thảy sinh mạng khác đều không nằm trong sự cân nhắc của hắn, thuần túy chỉ là rác rưởi không chút giá trị mà thôi.
Mười lăm cỗ thế lực, sáu cái đỉnh cấp, chín cái siêu nhất lưu, Tử Phong dùng thời gian chưa tới hai canh giờ rưỡi liền nghiền nát toàn bộ, chó gà không tha, có thể tìm đến người sống chẳng khác nào người si nói mộng.
Hồ Tâm Nguyệt mặc dù đã từng trải qua một trận huyết tẩy đông đại lục cùng với Tử Phong, nhưng tràng cảnh vừa xảy ra trong hơn hai canh giờ vừa rồi vẫn khiến nàng rung động không thôi.
Nàng quả thực đã đánh giá thấp thực lực của Tử Phong, vốn dĩ cho rằng Đạo Cung và Cổ Huyền Môn, hai cái mục tiêu cuối cùng này sẽ là khúc xương cứng khó gặm đối với hắn ta, thế nhưng mà kết quả khiến nàng chỉ có thể cười khổ, thừa nhận một sự thật, đó là Tử Phong quá mạnh.
Đạo Cung có hai tôn Lục Tọa Linh Đế cùng với một vị Tứ Tọa Linh Đế, thực lực không thể không nói là cường hãn, vậy mà đối mặt với Tử Phong, hắn ta căn bản còn chưa xử dụng toàn lực, mới chỉ là một cái Lĩnh Vực Sâm La Vạn Tượng cùng với Thiên Ma Hóa Thân đã đem ba vị cường giả kia xé thành mấy mảnh vụn.
Đến cả Cổ Huyền Môn cũng không khá hơn là bao, Tử Phong vừa xuất hiện đã trực tiếp sử dụng cái chiêu thức được gọi là “Tịch Diệt” kia, trong vòng chưa tới ba phút đồng hồ đã đem cả cái tông môn này huyết tẩy, căn bản không hề tồn tại chút lực phản kháng nào đáng nói.
Hiện tại nàng cũng minh bạch một chuyện, đó là trận chiến trước cửa mộ táng lúc trước mà nàng tận mắt nhìn thấy cũng chỉ là biểu diễn, Tử Phong lúc đó căn bản chưa hề dùng toàn lực mà chỉ giống như là đang chơi đùa với con mồi của mình mà thôi, cũng chỉ có cái khúc cuối khi hắn ngược sát ba vị Thất Tọa Linh Đế kia mới tính toán là chân thực lực của hắn đi, bảo sao đối với sự lo lắng của nàng lúc trước, hắn tỏ ra rất là thoải mái, không coi đó là vấn đề gì to tát.
“Được rồi, biết nhà ngươi cường đại rồi, không cần phải ra vẻ trước mặt ta!” Nghĩ thì nghĩ như thế, Hồ Tâm Nguyệt vẫn trừng mắt lên nhìn Tử Phong, căn bản không hề có chút tôn trọng nào với hắn cả.
Nếu là bình thường, có cho vàng nàng cũng không dám tỏ thái độ như thế, dù sao thì cái quy tắc cường giả vi tôn, yêu thú như nàng so với nhân loại còn muốn coi trọng hơn, nàng tốt xấu gì cũng chỉ là một Thánh Tôn nhỏ nhoi, đừng nói là Linh Đế chí cường giả, Thiên Tôn đại năng cũng đã thừa đủ để nàng phải cúi đầu xưng thần.
Cơ mà ai bảo đối mặt với nàng là Tử Phong đâu, một khoảng thời gian sống chung với nhau, nàng cũng coi như là lí giải được tính tình của nam nhân này.
Đối với người nhà mà nói, chỉ có dùng một chữ “sủng” để hình dung nam nhân này, bất kể là địa vị hay tu vi như thế nào, Tử Phong cũng đều đối xử tất cả mọi người vô cùng tốt, thậm chí là tốt đến mức quá đáng, Hồ Tâm Nguyệt tính toán kiểu gì cũng chính là người thân của hắn, hắn có thể làm gì được nàng? Không thể a!
Thiên Ma Hoàng Tộc thì như thế nào, Linh Đế chí cường giả lại như thế nào, cũng phải chịu bó tay trước mặt nàng mà thôi, nghĩ đến một đoạn thời gian trước khi bản thân quyết định sẽ chăm sóc Tử Phong thay cho muội muội quá cố của mình, khiến hắn sợ hãi tới mức chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của nàng liền trốn đi biệt tích, Hồ Tâm Nguyệt không khỏi cười thầm trong bụng, nam nhân này cũng có vài biểu hiện khá là....đáng yêu đó chứ?!
----------------------
Diệp Mị Nhi tựa như hoàn toàn đắm chìm vào trong chiến đấu cuồng bạo, nàng không còn lại chút gì vẻ ngây thơ đáng yêu thường ngày, thay vào đó là một đầu quái vật khủng bố tỏa ra sát khí kinh thiên, ý niệm duy nhất trong đầu đó là nghiền nát địch nhân trước mặt.
Những hư ảnh được thực thể hóa từ trên tấm cổ bia kia sở hữu thực lực rất cường đại, tất cả đều là Thánh Quân cao giai đỉnh phong, chiến lực so với võ giả nhân loại cùng cấp còn muốn khủng bố hơn, đại khái ba bốn vị Thánh Quân cao giai đỉnh phong thông thường may ra mới có thể đối phó với một đạo hư ảnh, nhưng mà ở đây có đến tận ba mươi hai hư ảnh phối hợp tác chiến với nhau vô chùng chặt chẽ giọt nước cũng không lọt, mấy trăm Thánh Quân cường giả gặp phải bọn chúng cũng muốn thất thủ vô sách.
Cơ mà không thể đánh đồng Diệp Mị Nhi với Thánh Quân cường giả thông thường được, nàng bản thể chính là Huyết Mị Ma Cơ, là thực thể được tạo nên bởi tinh hoa của vô số Huyết Ma, hơn nữa hiện tại nàng cũng không còn là Huyết Mị Ma Cơ thông thường nữa, kể từ khi lợi dụng tinh huyết của một Thiên Ma như Tử Phong để hồi sinh, nàng đã sớm vượt qua giới hạn của một Huyết Mị Ma Cơ thông thường rồi, có thể nói rằng ở trong Ma Tộc, thực lực và tiềm lực của nàng ở trong cùng cảnh giới chỉ kém hai đại Ma Tộc đứng đầu mà thôi.
Thân là Huyết Ma, Diệp Mị Nhi sở hữu toàn bộ ưu điểm của bộ tộc này, toàn bộ công kích linh lực đều trở nên vô dụng đối với nàng, pháp tắc chi lực trừ khi là ở một cấp bậc vượt xa nàng, bằng không thì hiệu quả thập phần hạn chế, thứ có thể đả thương nàng đó chính là man lực, nhưng mà man lực lại là thế mạnh của nàng, so với Thiên Ma Nhất Tộc, cơ thể của nàng còn giống với vũ khí hình người hơn, nhược điểm duy nhất của nàng cũng tương tự với ưu điểm, đó là tuy nàng miễn nhiễm với linh lực hay pháp tắc công kích, nhưng nàng cũng không thể chủ động sử dụng hai loại hình công kích này, có thể coi nàng như là một phiên bản luyện thể cực đoan của Thiên Ma Nhất Tộc.
Ba mươi hai hư ảnh thực lực khủng bố vô song, phối hợp tác chiến như là một thể, chỉ tiếc là bọn chúng mang tới công kích đều đa số là linh lực hoặc pháp tắc chi lực công phạt, mặc dù rất cường đại, nhưng đánh lên người Diệp Mị Nhi lại giống như muỗi đốt không đau không ngứa, hiệu quả không được bao nhiêu.
Trong khi đó thì Diệp Mị Nhi bị chọc giận, ra tay chính là mười thành công lực, sức phá hủy vô cùng kinh thế hãi tục, chỉ thấy nàng xông thẳng vào trận địa ba mươi hai hư ảnh tả xung hữu đột không ai có thể ngăn cản nổi, một cú vung tay liền đánh nát một đạo hư ảnh, một cước quét ngang có thể đạp bay mấy đạo hư ảnh cùng một lúc, tùy tiện dậm chân một cái cũng có thể đem đại địa lật úp, tuy những đạo hư ảnh này không ngừng bị đánh tan sau đó hồi phục, nhưng càng ngày càng trở nên yếu thế trước một Diệp Mị Nhi đang ở trong trạng thái cuồng loạn.
Ban đầu mọi người trông thấy Diệp Mị Nhi bị đánh bay còn có chút lo lắng, chỉ là hiện tại nhìn nàng không những không có việc gì, còn đem mấy chục đạo hư ảnh kia đè xuống đất ma sát không chút thương tiếc, cả bọn không khỏi thờ phào một hơi.
“Sư nương, ta cảm thấy tấm cổ bia kia có chút không đơn giản, chúng ta có nên gọi Diệp sư nương quay trở lại không?” Trần Duệ nhíu mày nói với Lãnh Băng Băng, trong lòng hắn có dự cảm khá là kỳ quái, nửa như là nguy hiểm nửa như không, thập phần quỷ dị.
“Vô ích thôi, Mị Nhi một khi đã lên cơn như thế này, ngoại trừ phu quân ra thì không ai có thể khiến nàng bình tĩnh lại được.
Hơn nữa Mị Nhi cũng không gặp nguy hiểm gì, lại còn chiếm thế thượng phong nữa, trong lúc nhất thời chúng ta không nhúng tay vào được, cứ quan sát tiếp đi rồi nói.” Lãnh Băng Băng lắc đầu, nàng tốt xấu gì cũng sống chung với Diệp Mị Nhi một thời gian dài, tính tình của con gấu túi đội lốt mỹ nữ này nàng không lạ lẫm gì, một khi điên lên thì không thể ngăn cản được, cứ để nàng phát tiết một lúc là được rồi.
Trong lúc cả bọn đang quan sát chiến cuộc đến nhập thần, đối diện phía bên kia lòng chảo, mấy đạo ánh mắt xuyên qua lá cây nhìn chằm chằm vào đám người Trần Duệ, nhãn thần lóe lên quang mang tham lam.
“Cực phẩm, mẹ nó thật là cực phẩm a!!” Một tiếng kinh hô khẽ phát ra từ cuống họng.
“Tuổi nhỏ mà tu vi không tệ, chắc chắn tư chất thuộc hạng thượng giai, nếu có thể thải bổ bọn chúng, nói không chừng chúng ta liền có thể ngưng tụ ra được Hóa Tinh Đan.”
“Khặc khặc, tư chất như thế nào lão phu không để ý lắm, ngược lại nhìn mỹ mạo của bọn chúng thôi cũng khiến ta thèm nhỏ dãi, hơn nữa đừng nói là các ngươi không nhìn ra được, ngoại trừ nữ nhân điên kia, tất cả đều là chim non, nguyên âm vẫn còn nguyên a.” Một giọng nói khàn khàn có chút hèn mọn vang lên.
“Nhưng mà nữ nhiên điên kia là một Thánh Quân cường giả, lại còn là cái chủng loại chiến lực cường đại, chúng ta có nên mạo hiểm không?” Một giọng nói khác có chút lo lắng cất lên.
“Đúng thế Minh lão, ta còn nhớ được mấy người này chính là đi theo nhân thủ của Triệu gia mà tiến vào đây a, nói không chừng bọn họ là người Triệu gia thì sao?”
“Triệu gia? Là cái Triệu gia nào?”
“Còn cái nào nữa, Triệu gia hoàng thất Thiên Hành Đế Quốc chứ sao?”
“Sợ cái rắm, ở trong bí cảnh như này sinh tử do trời, có chết cũng chỉ có trách thực lực bản thân không đủ, Triệu gia thì làm sao, so với Thôn Thiên Ma Tông thì không cùng một đẳng cấp.
Nữ nhân điên kia không cần phải lo lắng, tuy ta không rõ đám hư ảnh kia là cái gì, nhưng nàng muốn dứt ra cứu viện đồng bạn cũng không phải chuyện dễ dàng, chúng ta đắc thủ một cái liền chạy ngay lập tức, quá đơn giản!” Minh lão hừ lạnh một tiếng.
“Minh lão nói phải, mặt hàng chất lượng cao như thế này hiếm có khó tìm, vả lại ngoại trừ nữ nhân điên kia, không có một ai đạt đến Thánh Giai cả, vô cùng yếu ớt.
Hơn nữa nếu bọn chúng là người của Triệu gia, chắc chắn tài vật trên người cũng không ít, yến tiệc bày ra trước mắt, nào có đạo lí bỏ qua chỉ vì chút sợ hãi.”
--------------------
Đa tạ Tiểu Hồ Điệp đã donate ủng hộ truyện 50k kim tệ, chân thành cảm ơn lòng hảo tâm của đạo hữu