Vĩnh Diệu thành, tổng bộ Huyết Lang dong binh đoàn, đại thủ lĩnh Trương Vĩnh Hạo đang ngồi bóp trán trong phòng của mình, từ khi Tử Phong thảm sát đám dong binh trong Lam Linh sơn mạch đến giờ đã hơn 10 ngày, Trương Vĩnh Hạo đã ra lệnh truy bắt bằng được hung thủ. Trải qua rất nhiều cuộc điều tra, rốt cuộc bọn hắn đã tìm được hành tung của Quỷ Ảnh Tu La, không chỉ thế, bọn hắn còn tìm được nhà của hắn, trùng hợp thay, lại ở trong Vĩnh Diệu thành.
Từ lúc đó, bọn họ tối ngày phục kích ở nhà của Tử Phong, chỉ đợi hắn trở về là kéo quân tới báo thù cho những huynh đệ đã chết, thế nhưng mà ngày này qua ngày khác, bọn họ lại trở thành bảo kê miễn phí cho gia viên nhà hắn, còn hắn thì không thấy bóng dáng đâu cả.
Trương Vĩnh Hạo thở dài một tiếng, chả phải nói rằng tên Quỷ Ảnh Tu La này có một nhiệm vụ hộ tống thương đội đến Kim Ưng thành sao, có đi chậm đến mấy thì cũng chỉ khoảng một tuần là có thể trở về, giờ đã mười mấy ngày rồi, chẳng lẽ hắn ta đã cao chạy xa bay rồi, nghe cũng có lí lắm, dù sao danh tiếng của Huyết Lang dong binh đoàn bọn hắn cũng không phải là để đó cho đẹp.
“Đại ca lại thở dài cái gì thế, phải chăng vẫn lo nghĩ đến việc của tên Quỷ Ảnh Tu La?” một thanh niên trẻ tuổi vừa mở cửa phòng bước vào, đúng lúc trông thấy cảnh Trương Vĩnh Hạo thở dài, bèn hỏi.
“Nhị đệ đấy à, không lo việc đó thì còn việc gì nữa đâu, vốn dong binh tự do gia nhập vào chúng ta cốt là để tìm một nơi làm chỗ dựa, nay lại có một tên điên không đếm xỉa gì đến Huyết Lang dong binh đoàn chúng ta, ngang nhiên giết người mình, đệ nói xem lòng tin của mọi người đối với chúng ta có còn được như xưa hay không?”
Nói sơ qua về bọn họ, người vừa mới bước vào, là đệ đệ ruột của Trương Vĩnh Hạo, có tên là Trương Địch, năm nay 28 tuổi, tu vi Sư cấp cửu phẩm, có thể coi là thiên tài trong cùng lứa tuổi. Trương Vĩnh Hạo là đại thủ lĩnh của Huyết Lang dong binh đoàn, năm nay 35 tuổi, mặc dù thiên phú không thể so được với đệ đệ, nhưng may mắn thì lại có thừa, hắn liên tiếp gặp được kì ngộ, tu vi một đường tiêu thăng, đạt tới Tướng cấp cửu phẩm đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa đã đập vào Vương cấp. Nói là một chút, chứ cái “thiếu chút nữa” này cũng đã tiêu hao của hắn 5 năm trời mà chưa ra đâu vào với đâu.
“Đệ cũng biết là như vậy, nhưng chúng ta ngoài chờ ra thì cũng có thể làm gì cơ chứ, Kim Ưng thành không phải là địa bàn của chúng ta, với lại, cũng không lo hắn ta chạy mất, đừng quên là hắn vẫn còn một muội muội ở nhà nhé.” Trương Địch lắc đầu nói.
Nghe đệ đệ mình nói, Trương Vĩnh Hạo cũng chỉ biết gật gù đồng ý, tuy hắn có tu vi hơn hẳn Trương Địch, nhưng trí thông minh của hắn lại không thể bằng được, cũng may tình cảm giữa hai người vô cùng tốt, một người có vũ lực, một người có trí tuệ, hai bút cùng vẽ, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hai người đã gây dựng được một Huyết Lang dong binh đoàn với mấy trăm thành viên, cũng là một thành tựu đáng kể.
Cánh cửa vừa mới được khép lại bật ra một lần nữa, một tên dong binh vội vã đi vào, miệng nói: “Bấm báo đại thủ lĩnh cùng nhị thủ lĩnh,thám báo đã phát hiện thấy mục tiêu trở về!”
“Ý ngươi là…..” Trương Vĩnh Hạo nói.
“Vâng, Quỷ Ảnh Tu La đã trở lại!!”
Phất tay ra hiệu cho tên dong binh lui đi, Trương Địch quay lại nói: “Để đệ dẫn đội đi xử lí hắn!”
“Không được, quá nguy hiểm, theo lời kể của tên dong binh còn sống ngày đó thì đến cả Triệu Khải có tu vi Sư cấp cửu phẩm cũng bỏ mạng dưới kiếm của Quỷ Ảnh Tu La đó.” Trương Vĩnh Hạo lắc đầu không tán thành.
“Không có gì phải lo lắng cả, đệ sẽ gọi tám vị hộ pháp đi cùng, chẳng lẽ đại ca nghĩ tám tên Tướng cấp không xử lí được hắn ta ư?” Trương Địch khoát tay nói.
Nghĩ đi nghĩ lại một chút, Trương Vĩnh Hạo cuối cùng vẫn tin tưởng vào trí tuệ của đệ đệ mình, hắn bèn gật đầu đồng ý để cho TrươngĐịch dẫn đội đi.
----------
“Đã hai ngày rồi đó, chàng còn định ngồi đó tới bao giờ nữa, ít nhất thì cũng ăn chút gì đi chứ!!” Hồ Phi Nguyệt sốt ruột nói.
Tử Phong ngồi trên ghế, hai bàn tay đan vào nhau, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, chỉ hờ hững trả lời: “Ta không đói.”
Cố gắng kìm nén xúc động muốn đè Tử Phong ra để hiếp à nhầm để đập một trận cho tỉnh người, Hồ Phi Nguyệt chán nản ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng cho đến giờ vẫn không hiểu, chẳng lẽ Diệp Thủy Lan đó lại quan trọng đối với Tử Phong như vậy ư. Trước kia Tử Phong đã kể cho nàng nghe về lai lịch của Diệp Thủy Lan, cũng để nàng hiểu được quan hệ của bọn họ ra sao.
Xét theo lẽ thường, một người vô nhân tính tới mức máu lạnh như Tử Phong hẳn sẽ không trong tình trạng thẫn thờ như thế này, mà thay vào đó sẽ nghĩ biện pháp để trả thù Âm Ma tông mới phải, ài, tình cảm con người thật là rắc rối.
Thực tế, có để Hồ Phi Nguyệt sống thêm 500 năm nữa cũng chưa chắc hiểu được tâm tình của Tử Phong lúc này, nàng làm sao có thể ngờ được hắn là một con người đã sống qua hai kiếp người, đã nếm trải đủ mọi khổ cực của cuộc đời, khi mà tưởng chừng hắn có thể tìm lại được một chút hơi ấm, một chút nhân tính còn sót lại trong tâm hồn hắn, thì những thứ đó lại bị phá vỡ.
Hai kiếp sống, hắn mới tìm cho mình được một gia đình, mặc dù nó không hoàn hảo, nhưng như vậy cũng quá đủ để cho Tử Phong hắncảm nhận được cái gì gọi là gia đình. Nhưng mà, số phận trêu ngươi, chẳng lẽ số phận bắt hắn phải đi một con đường cô độc tới cuốiđời sao.
Diệp Thủy Lan bị bắt đem đi làm đỉnh lô, nếu là khi mới xuyên việt, hắn sẽ không chắc chắn liệu đỉnh lô của thế giới này có giống như là những gì hắn đã từng đọc được trong tiểu thuyết trên mạng hay không, nhưng giờ thì khác, với những tri thức hắn đã tích góp được, hắn hiểu sự tàn nhẫn của đỉnh lô là gì. Cái gọi là đỉnh lô, chính là nữ nhân bị Thái Âm Bổ Dương, đối với nữ tử mà nói, nó là một thứ còn tệ hơn cả cái chết gấp trăm lần, không những bị người cưỡng hiếp, ngay cả tu vi, sinh mệnh lực cũng bị lấy mất, trở thành lực lượng cho người thái bổ, cuối cùng vong mạng mà chết.
Nghĩ tới cảnh Diệp Thủy Lan bị đem đi làm đỉnh lô, Tử Phong trong lòng bùng lên một cỗ nộ hỏa xung thiên, con bé mới 11 tuổi a! Phải là loại súc sinh đến mức nào mới làm cái việc trời đánh thánh vật như vậy với một đứa bé 11 tuổi! Tử Phong chỉ hận bản thân không thể trực tiếp biến thành Thần linh, một cước nghiền nát cả cái Âm Ma tông khốn kiếp kia thành tro bụi mới hả giận.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hắn, hắn không thể làm được, ít nhất là hiện tại. Tử Phong kìm nén lửa giận của mình xuống, hắn hiểu rằng mình có ngồi đây cũng không giải quyết được gì, những gì hắn nên làm đó là tăng cao tu vi, sau đó đem toàn bộ Âm Ma tông chôn cùng con bé, đó mới là việc hắn nên làm. Nhưng hắn đồng thời cũng hiểu rằng, tâm lí hiện tại của hắn quá xúc động, hắn cần phải bình tĩnh lại, để cho lí trí làm việc.
Hồ Phi Nguyệt ở bên cạnh nhìn Tử Phong giống như một pho tượng ngồi đó, không khỏi thở dài, nàng không biết phải an ủi hắn ra sao a. Hai người cứ im lặng như vậy mà ngồi đó, Hồ Phi Nguyệt chợt a lên một tiếng, nàng chỉ là nhất thời không hiểu mà thôi, lấy trí thông minh cùng sự trải đời của nàng, chỉ cần tập trung suy nghĩ thì làm gì có mấy thứ làm khó được nàng. Chung quy lại cũng chỉ là Tử Phong hắn luôn nghĩ tới việc Diệp Thủy Lan bị đem đi làm đỉnh lô mà thôi, mặc dù không chắc chắn, nhưng nàng cũng đoán trúng tám chín phần mười. Cười nhẹ một tiếng, Hồ Phi Nguyệt đang định nói gì đó, bỗng cánh cửa gỗ của căn phòng bị phá vỡ vụn, vô số mảnh gỗ vụn bắn tới khiến nàng theo bản năng tránh né, nhưng Tử Phong ngồi ở đó thì lĩnh đủ.
“Quỷ Ảnh Tu La, mau cút ra ngoài này cho ta!!’ Một tiếng thét vọng từ bên ngoài vào, giọng điệu ra lệnh vô cùng càn rỡ. Hồ Phi Nguyệt tức giận quắc mắt nhìn ra ngoài, chỉ một lúc nàng không tỏa thần thức ra ngoài mà đã có một đám người không biết sống chết tới quáy rầy rồi. Chỉ là một đám Tướng cấp nhỏ nhoi lại dám đến vuốt râu hùm, chán sống hả.
Đang định lao ra ngoài xử lí đám tôm tép kia, Hồ Phi Nguyệt chợt nghe thấy một tiếng động từ sau lưng. Quay đầu lại, nàng chỉ thấy Tử Phong vốn bất động hai ngày qua nay đã đứng lên, hắn nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi gỗ trên người, sau đó nhìn ra bên ngoài, một lớp chất lỏng màu đen xuất hiện, nhanh chóng chùm lên trên mặt hắn, nhanh chóng tạo thành một chiếc mặt nạ che nửa mặt màu đen.
Nhìn thân ảnh đang chậm rãi đi ra ngoài, Hồ Phi Nguyệt chợt muốn cầu phúc cho đám người bên ngoài kia đừng có chết thảm quá.
“Ha, tên chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi ngươi rốt cuộc cũng chịu chui ra khỏi hang của mình hả!” thấy Tử Phong đi ra ngoài, Trương Địchcười khảy một tiếng, mỉa mai nói.
Không nói gì, Tử Phong dùng một ánh mắt trống rỗng mà nhìn đám người trước mặt. Nhìn đôi mắt đen kịt trống rỗng như đôi mắt của người chết kia, Trương Địch không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, trước kia đã từng nghe nói vẻ ngoài của tên này rất quái dị, nhưng không ngờ lại giống quỷ đến thế này.
“Mà thôi không nhiều lời, tất cả mọi người xông lên, trả thù cho những huynh đệ đã bị hắn giết chết!!” Trương Địch hét lớn một tiếng, đám người hắn mang theo liền hô ứng, rút vũ khí nhao lên.
Hắn ngày hôm nay mang đến tổng cộng hơn ba mươi người, hầu hết đều có tu vi Sư cấp thất phẩm trở lên, trong đó có tám vị hộ phápcủa dong binh đoàn, người yếu nhất cũng là Tướng cấp nhất phẩm, mạnh nhất là Tướng cấp tứ phẩm, thực lực như vậy quá thừa để quétqua bất kì dong binh đoàn nhỏ lẻ nào ở Hắc Thạch trấn. Chỉ là, có vẻ như tin tức của Huyết Lang dong binh đoàn không được thông thạocho lắm, nếu như hắn biết được mấy ngày trước, Tử Phong chém chết một Tướng cấp cửu phẩm giống như giết gà, chắc hẳn hắn sẽkhông đem mấy người này đến làm trò cười.
Tử Phong nhìn đám người đang lao tới, trong mắt hắn tốc độ của bọn chúng chậm như rùa, căn bản không có chút gì gọi là thử thách cả, nhưng mà……đúng lúc lắm, hắn đang cần thứ để phát tiết.
“Thiên Ma Hóa Thân!”
Một âm thanh trầm đục vang lên giữa những tiếng hò hét của đám dong binh đang điên cuồng tiến tới………..
Trương Vĩnh Hạo ngồi ở trong phòng khách, xung quanh là một đám khoảng chừng mười mấy người, tất cả đều là hộ pháp của Huyết Lang dong binh đoàn, bọn họ ở đây là để đợi Trương Địch mang tin chiến thắng trở về, đối với việc hắn sẽ hoàn thành tốt công việc, bọn họ khong hề nghi ngờ chút nào, tám Tướng cấp cao thủ, kể cả có đi đến mấy gia tộc lớn trong Vĩnh Diệu thành thì cũng có thể quậy một trận ra trò, chứ đừng nói là đi giết một tên Quỷ Ảnh Tu La chỉ cỡ Tướng cấp nhất phẩm là cùng.
Bất chợt, có tiếng gào thét nhốn nháo từ bên ngoài truyền vào bên trong khiến tất cả mọi người không khỏi nghi hoặc nhìn nhau.
“Đi ra ngoài xem sao!” Trương Vĩnh Hạo nói, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài.
Vừa mới đặt chân ra khỏi phòng, một vật thể phóng tới như lưu tinh, va chạm với cây cột lớn ở bên cạnh Trương Vĩnh Hạo phát ra mộttiếng “bép” giống như có cái gì đó bị nát bét, một thứ chất lỏng tanh tưởi nóng hổi bắn lên mặt hắn. Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, hắncó thể nhìn thấy một thứ giống như là một đoàn thịt nát không còn ra cái hình thù gì nữa đang ở dưới chân cột.
Ánh mắt cả đám co rút lại, chỉ thấy đám dong binh của Huyết Lang dong binh đoàn giống như đàn kiến đang bu lại để chặn một thứ gìđó đang tiến tới từ phía cổng chính. Chỉ là cứ một cái chớp mắt là lại tháy một tiếng “Bốp!” vang to, một thứ gì nó nổ bạo tạo ra một cơnmưa màu đỏ chói mắt.
“Ầm!!!”
Theo sau khối thịt nát vừa bay tới, đó là một khối cầu gồm nhiều tên dong binh chồng lên nhau bay tới, lần này trực tiếp đập gãy cây cột, sau đó nổ tung thành một đoàn thịt vụn cùng máu tươi bắn tung tóe khắp nơi. Đám dong binh lố nhố trước mắt liền được dọn ra một con đường thông thoáng thẳng tắp hướng đến Trương Vĩnh Hạo.
Chỉ thấy bị bao vây ở giữa đám dong binh là một thân ảnh kì dị, đó là một người cao lớn, toàn thân trên để trần, da thịt màu trắng, nhìn thoáng qua giống như là một thứ gì đó cứng rắn, tóc bạc, mắt đen, đeo mặt nạ dữ tợn, nói là kì lạ bởi vì người này từ trên vai mọc ra tận sáu cánh tay, lúc này một tay của hắn đang xách theo cái gì đó, nhưng quá xa nên Trương Vĩnh Hạo nhìn không rõ.
Đang định nheo mắt lại để nhìn, thân ảnh kì dị trước mắt liền ném thứ đang cầm trên tay tới trước mặt hắn.
“Bịch!!”
Hắn định thần lại nhìn thứ vừa được ném tới, nhưng ngay sau đó, tròng mắt hắn co rút lại một cách kịch liệt, gương mặt vặn vẹo đángsợ, Trương Vĩnh Hạo gào lên: “Đệ đệ!!!”
Ở dưới đất, nằm đó là nửa thân trên của Trương Định, từ phần rốn trở xuống là không thấy đâu nữa, có thể nhìn được một đoạn ruột củahắn lòng thòng rơi ra từ trong khoang bụng của hắn, khuôn mặt hắn co rúm lại, giàn giụa nước mắt còn chưa khô hẳn, có thẻ thấy sựđau đớn mà hắn đã phải chịu trước khi chết kinh khủng đến nhường nào. Nhìn dấu vết nham nhở để lại thì hắn không phải bị chém đôingười, mà là sinh sinh bị xé làm hai mảnh, thật tàn nhẫn làm sao.
Thở ra một hơi, sát khí trên người Tử Phong bỗng bùng phát lên một cách dữ dội, không khí xung quanh giống như trở nên băng giá, một tiếng cười điên loạn cất lên: “Giết!!”