Cuồng Loạn Thăng Tiên

Chương 2: Đại Khai Sát Giới



Hoàng gia, Nhị phu nhân Hoa Viên...

Mị Ái phu nhân phòng riêng....

- Hức hức....

Mị Ái phu nhân khóc lóc thảm thiết, mắt sưng đỏ, con trai duy nhất của nàng bị giết mà nàng không làm gì được, nỗi đau, bứt rứt, lẫn lộn, dằn vặt kịch liệt trong lòng nàng, khiến nước mắt không ngừng rơi xuống.

- Ái thê, ngươi đừng khóc nữa, chúng ta không thể chống lại các Lão Tổ đâu...

Tinh Đế vỗ về an ủi Mị Ái đã ba ngày nay, nhưng nàng ta vẫn không ngừng khóc lóc.

- Con trai của ta, các người là đồ độc ác.

Mị Ái hét lên, sau đó ngất đi, không ăn không ngủ suốt 3 đêm, cho dù là bất kì tu tiên giả nào cũng kiệt sức.

- Người đâu, mau gọi Thái Y sư đến đây...

Thái Y sư là một nghề nghiệp, biết cách luyện đan dịch, đan dược, xem bệnh cứu người.

- Hoàng gia chủ, quý phu nhân mắc phải tâm bệnh, nếu cứ tiếp tục thế này, quý phu nhân chắc chắn chết.

Vị lão nhân Thái Y sư này nghiêm nghị nói.

- Ta biết rõ, mau lui ra đi....

Tinh Đế buồn bã xua tay đuổi Thái Y sư ra ngoài, tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Mị Ái, tay khác vuốt mái tóc đen nhánh của nàng, nước mắt chảy thành dòng.

.......................................

Duy Tuấn mở đôi mắt ra, đôi mắt màu đen đổi thành màu đỏ, hai giọt máu chảy ra từ hai bên khoé mắt, vô cùng kinh dị, hắn đã nhớ lại mọi thứ, ký ức kiếp trước và kiếp này.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng, ấm áp, nhưng khi lúc hắn thật sự hiểu được sự thiêng liêng trong đó, thì lại bị chia cắt, bị người vứt đi như vứt rác, một nỗi tức giận, căm thù bùng lên, răng nanh dài ra, giống như trở thành một con quỷ điên cuồng vậy.

- Cậu nhóc, ngươi đến từ đâu?

Bỗng nhiên một giọng nói yếu ớt của một ông lão vang lên, chấm dứt sự biến dị của Duy Tuấn.

- Là ai? Ai đang hỏi ta?

Duy Tuấn nhìn xung quanh, hét lên, nhưng xung quanh chỉ có màu đen của bóng tối và đá.

- Là ta, đừng sợ, cậu bé, ngươi đến từ đâu?

Bỗng nhiên, một ông lão mặc áo bào trắng tinh xuất hiện, cơ thể bao bọc bởi một luồng sáng màu vàng sáng chói, khuôn mặt hiền lành, phúc hậu, đôi mắt sắc bén vô cùng.

- Ta không thuộc thế giới này.

Duy Tuấn ngay lập tức trả lời, không chút ngần ngại.

- Có phải ngươi đến từ Địa Cầu?

Ông lão kì lạ này hỏi lại.

- Ngươi cũng biết Địa Cầu?

- Ta đến từ Địa Cầu, ta nhớ lúc đó ta bị một người triệu hồi đến, sau đó cho ta truyền thừa, để ta đạt đến tu vi Tiên Vương viên mãn, sau đó người đó chết đi, ta cũng bắt đầu tu luyện, tìm cách trở về Địa Cầu, nhưng đã qua 200 triệu năm, vẫn không có cách nào, cuối cùng hết tuổi thọ, toạ lạc nơi đây.

Ông lão vừa nói mà cố nén bi thương, giọng nghẹn ngào.

- Vậy ngươi là?

- Ta bây giờ chỉ là một tàn hồn mà thôi, cũng sắp tiêu tán, rất may ta gặp ngươi, mong ngươi hoàn thành ước mong của ta, mang ta về Địa Cầu. Đây là nhẫn trữ vật mang theo bảo tàng suốt mấy trăm triệu năm, sau đó ngươi sẽ phải chịu đau đớn thống khổ rất nhiều, nếu ngươi vượt qua nó, ngươi chắc chắn trở thành một cường giả.

- Ta sẽ sửa lại xương cốt, kinh mạch và tư chất của ngươi...

Bàn tay nhăn nheo của ông lão đâm vào cơ thể Duy Tuấn, một luồng khí ấm chảy trong cơ thể, sau đó một sự đau đớn dâng lên, cảm giác như xương cốt bị đập vỡ, kinh mạch bị rút ra, máu đều bị đung sôi, vô cùng thống khổ.

- A.......

Duy Tuấn gào thét, máu màu đen chảy ra từ khoé mắt, mũi, miệng, da thịt nứt ra, nhìn rõ xương cốt bên trong đang gãy vỡ, tan biến thành từng đốm sáng trong hư không.

Cơ thể Duy Tuấn cũng từ từ tan biến, ý thức mất dần, để lại giữa hư không một đoàn linh hồn màu trắng, ông lão khua tay, luồng sáng màu vàng tách ra, bao bọc linh hồn Duy Tuấn, từ từ tạo ra xương cốt, kinh mạch cho hắn.

- Đáng tiếc, Tiên Lực tiêu tán, giúp ngươi cải tạo đã không còn nhiều, chỉ giúp ngươi đạt đến Luyện Tâm cảnh viên mãn.

Ông lão lắc đầu, thở dài thườn thượt, nếu gặp hắn sớm hơn vài trăm năm, đã có thể giúp hắn đạt đến Độ Kiếp cảnh rồi.

Trong ý thức Duy Tuấn, hắn nhìn thấy một khung cảnh như chốn bồng lai tiên cảnh, mây bay mờ ảo, rồng bay phượng múa, trước mặt hắn có một bóng lưng của một nữ nhân, mái tóc màu đỏ suôn mượt, vóc dáng ngạo nhân, nhưng không nhìn thấy rõ chân dung, nhìn nàng ta, Duy Tuấn cảm thấy một sự đau đớn kì lạ trong lòng, khiến hắn muốn ôm chặt nàng vào lòng mình, nhưng không chạm vào được nàng ta.

Liên tục ba ngày, ông lão cải tạo cơ thể của Duy Tuấn, Linh Tâm đã mở rộng hết cỡ rộng như một cái hồ lớn, tư chất cũng trở thành Cam, đủ làm chấn động Minh Ngọc thành.

Tàn hồn của ông lão nhập vào nhẫn trữ vật Duy Tuấn đang đeo, đây chỉ là một tia thần thức, muốn chờ đợi ngày trở về, cũng như tiếp tục chỉ dẫn Duy Tuấn sau này.

- Ta khuyên ngươi hiện tại nên hấp thu Ám hệ trong linh khí, nơi đây Ám nguyên lực rất dồi dào.

Thần thức ông lão trong nhẫn trữ vật nói với Duy Tuấn trong đầu hắn.

- Đúng rồi, lão nhân gia, ta vẫn chưa biết tên người.

- Gọi ta Tôn Trọng Túc hay Lão Túc là được.

- Được, vậy Lão Túc, làm sao hấp thu Ám nguyên lực?

- Ngươi mau dẫn nguyên lực trong Linh Tâm ra ngoài, cảm thụ Ám nguyên lực trong linh khí, sau đó kéo chúng vào Linh Tâm.

Lão Túc chỉ dẫn Duy Tuấn tận tình, Duy Tuấn ngồi xếp bằng giữa không trung, tinh thần yên tĩnh, cảm giác Ám nguyên lực xung quanh.

Linh Tâm giống như một con vật mở miệng ra, miệng liên tục hút lấy Ám nguyên lực trong linh khí, một làn hơi lạnh chạy dọc cơ thể, nhưng không khiến Duy Tuấn có chút khó chịu nào.

Gào....

Trong Linh Tâm bỗng nhiên xuất hiện một đầu sói màu đen đang gào thét, cuồn cuộn bên trong Linh Tâm.

- Mau áp chế nó, đừng để nó thoát ra...

Lão Túc nói với Duy Tuấn, chỉ dẫn hắn dùng nguyên lực đè nén đầu sói này, từ từ ngưng tụ thành một viên châu màu đen, bên trong có một đầu sói màu đen đang ngửa mặt gào rú.

- Phù.... Phù....

Duy Tuấn thở dốc, mồ hôi như hạt đậu lăn xuống từ trán, đôi mắt vô cùng mệt mỏi, ngủ say.

Một màn kì lạ phát sinh, bóng tối chung quanh biến thành những luồng khí nhập vào Duy Tuấn, khiến viên châu trong Linh Tâm từ từ lớn lên, Ám nguyên lực cũng thuần khiết hơn.

- Thể chất này, là từ linh hồn hắn sao?

Lão Túc kinh sợ, loại thể chất tự hấp thu nguyên lực cỡ này, hắn chắc chắn không thể tạo ra được.

Duy Tuấn tiếp tục rơi, đến khi một luồng sáng chói loá phía dưới xuất hiện, hắn biến mất trong U Linh Cấm Vực.

..........................................

- Ư....

Duy Tuấn ôm đầu, cơ thể và đầu đau nhức, bụng cũng sôi ùng ục, đã nhiều ngày hắn chưa có gì bỏ bụng, đảo mắt xung quanh, đây là một vùng đồi núi, với bãi cỏ xanh tươi mát mẻ, phía xa có một ngôi làng nhỏ.

- Xin chào, ca ca bị lạc sao?

Bỗng nhiên, có một giọng nói ngây thơ vang lên sau lưng Duy Tuấn, quay lại, đó là một cô bé tầm 14, 15 tuổi, mái tóc màu đen nhánh và mắt màu vàng xinh đẹp, khuôn mặt khả ái, làn da trắng hồng, cùng bộ đồ thôn nữ làm cô bé thêm đáng yêu.

Hiện tại, Duy Tuấn trở lại lúc hắn 16 tuổi, nên cô bé mới gọi hắn là ca ca.

- Òm, tiểu muội muội, nơi đây là đâu?

- Ân, nơi đây là Ngọc Sơn thôn, khá gần U Linh Cấm Vực, thuộc địa phận Minh Ngọc thành đấy.

Cô bé nở nụ cười đáng yêu, nói với Duy Tuấn.

- Muội có thể đưa ta về thôn không?

- Um, đi theo muội....

Cô bé nắm lấy tay Duy Tuấn, kéo hắn về phía ngôi làng cách đó không xa.

- Muội muội, tên muội là gì?

Đến trước cổng thôn, Duy Tuấn quay sang hỏi cô bé.

- Um, muội tên Yến Lan, còn ca?

- Gọi ca là Tuấn ca là được rồi.

Ngọc Sơn thôn là một làng nhỏ ở gần U Linh Cấm Vực, gọi là Ngọc Sơn vì nơi đây thạch đá khi bình minh chiếu sáng, sẽ lấp lánh như ngọc châu, cho nên thôn làng này mới gọi là Ngọc Sơn thôn.

Thôn dân sống bên trong cũng chỉ khoảng vài chục người, tuy nơi đây phong cảnh hữu tình, nhưng Ma Thú cũng đầy rẫy, mỗi ngày đều có thôn dân bị sát hại bởi nanh vuốt của Ma Thú.

- Mọi người, chúng ta có khách này....

Yến Lan chạy vào trong thôn la hét vui vẻ, thôn dân từ trong những gian nhà đơn sơ bước ra, khuôn mặt hiền lành, chất phác, vô cùng có thiện cảm.

- Khụ khụ, cậu tại sao đến đây?

Bỗng một ông lão chống gậy đi đến trước mặt Duy Tuấn hỏi.

- Ta đi lạc, trượt chân xuống núi rồi bất tỉnh, sau đó được Yến Lan đưa đến đây.

- Vậy sao? Ta là thôn trưởng Ngọc Sơn thôn, Hà Đức.

- Tại sao thôn trưởng người lại hỏi ta như vậy?

- Chẳng qua là gần đây có một nhóm sơn tặc tên Hắc Hùng, hay bắt cóc thôn nữ, cướp bóc thôn dân xung quanh, nghe đồn bọn chúng là tu tiên giả, nhưng không biết chúng có tu vi là gì, nên trong thôn luôn đề cao cảnh giác.

- Thì ra là vậy.

- Thôi, để ta đưa ngươi đến chỗ nghỉ, sắc trời đã trễ, nghỉ lại một đêm rồi hẵng rời đi.

Hà Đức dẫn Duy Tuấn đến một căn phòng bằng gỗ thô sơ, nhưng vẫn gọn gàng, đẹp đẽ, mang lại cảm giác thanh bình cho người khác.

Đóng cửa phòng, Duy Tuấn ngồi xếp bằng trên giường, ổn định lại căn cơ tu vi.

- Tiểu tử, ta dạy ngươi một môn Nhãn Thuật có thể nhìn thấu tu vi và danh tính người khác.

Lão Túc từ nhẫn trữ vật hoá thành luồng khói bay ra ngoài, sau đó chỉ tay, một luồng sáng bay vào đầu Duy Tuấn.

- Thiên Nhãn Tiên Thuật? Tên công pháp này sao khó nghe như vậy?

- Công pháp này giúp nhìn được thiên địa quy tắc, từ đó tìm kiếm ra cơ trúc của một cá nhân, sẽ nhìn thấu được mọi thứ của đối phương, nhưng một ngày không nên sử dụng quá 10 lần, nếu không sẽ gánh chịu Thiên Phạt.

- Cố gắng chịu đau một chút, mắt ngươi sẽ thay đổi.

Duy Tuấn cảm thấy đôi mắt mình giống như bị ai đó nạy khoét, móc ra, đau đớn vô cùng, một lúc sau thì như có hàng ngàn hàng vạn con sâu cái kiến bò lúc nhúc trên mắt, vô cùng ngứa ngáy, Duy Tuấn cắn chặt môi, chịu đựng.

Hắn muốn mạnh lên, để sống một cuộc đời do chính hắn quyết định.

Đôi mắt màu đỏ đậm từ từ chuyển sang màu đen nhánh, hai dòng máu chảy ra như nước mắt, môi bị hàm răng trắng tinh cắn bật máu, mày kiếm đều nhăn lại.

- Được, pháp quyết, thân pháp, vũ kĩ đều ở trong nhẫn trữ vật, tự ngươi tìm hiểu đi.

Lão Túc để lại một câu, sau đó hoá thành luồng khói nhập vào nhẫn trữ vật.

- Ừm, để ta xem....

Tinh thần Duy Tuấn phân ra, xâm nhập vào không gian của nhẫn trữ vật, không gian vô cùng rộng lớn, đủ để cả một quốc gia vào trong, linh thạch, linh trang (vũ khí, trang bị có linh khí), nguyên liệu, đan dược, công pháp, pháp quyết, vũ kĩ, thân pháp, chất thành núi.

Đối với một tên Linh Tâm cảnh như Duy Tuấn, chỉ có thể học một công pháp, một pháp quyết, một vũ kĩ và một thân pháp mà thôi, nguyên lực trong Linh Tâm không thể chèo chống, lâm vào kiệt sức.

Công pháp, pháp quyết, vũ kĩ, thân pháp, chia làm Nhân, Linh, Tinh, Vương, Đế, Địa, Thiên, Tiên, Thần giai và có từ nhất đến cửu phẩm.

Thiên Nhãn Tiên Thuật là môn công pháp Duy Tuấn đã học, cho nên hắn tìm một linh trang và một vũ kĩ cùng thân pháp thích hợp.

Linh trang được chia làm nhất phẩm đến cửu phẩm, trên linh trang là Đế Khí, Thiên Khí, Tiên Khí và Thần Khí cũng có từ nhất đến cửu phẩm.

- Cái này.....

Duy Tuấn từ trong núi linh trang phát hiện một cây dù ngũ phẩm, gọi là Thiên Cơ Tán, phần đỉnh có mũi nhọn như thương, phần dù làm từ vảy Lam Long sống ở Lam Hải, vô cùng cứng rắn, có thể chống đỡ pháp quyết và linh trang ngang phẩm chất, ngoài ra nó còn có thể thay đổi vị trí, trở thành một cây thương hoặc đại đao.

- Ừm, rất vừa tay....

Duy Tuấn cầm Thiên Cơ Tán trên tay, vô cùng thoải mái, có cảm giác quen thuộc lạ kì, giống như đã sử dụng nó từ lâu.

- Chọn một bộ thân pháp và vũ kĩ vậy....

Linh giai tam phẩm thân pháp, Hắc Long Ám Bộ, phù hợp người tu luyện Ám nguyên lực như Duy Tuấn, thích hợp ẩn núp trong bóng tối, tốc độ vô cùng ghê gớm.

Linh giai tứ phẩm vũ kĩ, Hoành Thiên Tán, có ba thức, mỗi thức một đại tuyệt kĩ, uy lực càng ngày càng mạnh mẽ, đánh ra tán mang có nguyên lực.

..................................................

- Được rồi, nên tập luyện một chút cho thuần thục nào...

Duy Tuấn cầm Thiên Cơ Tán, vẻ mặt hưng phấn...

Tách... Tách....

Bỗng nhiên có tiếng ồn ào kì lạ, Duy Tuấn lao ra ngoài, cổng thôn đang bị đốt cháy, vài căn nhà gần đó cũng bốc cháy, thôn dân sợ hãi la hét chạy tán loạn, có hơn 30 tên đàn ông mặt mày xấu xí, hung ác đứng ở cổng thôn, trên áo thêu hình một con gấu màu đen.

Phịch...

Yến Lan đang chạy thì vấp ngã, một tên đàn ông ghê rợn tiến đến gần, nở nụ cười dâm đãng nhìn Yến Lan.

- Aaa, cứu ta với....

Yến Lan sợ hãi khóc thét, chân đạp đất cố lùi về sau.

- Hé hé, tiểu mỹ nữ, đến đây, ta hứa làm ngươi biết thế nào là dục tiên dục tử.

Tên cướp nở nụ cười dâm đãng, từng bước tiến đến gần Yến Lan, đưa hai bàn tay định chộp lấy Yến Lan.

Xoạt....

- A......

Một bóng đen lướt qua, máu vẩy trên không trung, hai cánh tay bị cắt đứt bay lên cao cao, tên cướp đau đớn ngã xuống đất gào thét.

- Ca ca, huynh đến cứu muội sao?

Yến Lan núp sau lưng Duy Tuấn, tay ôm lấy tay hắn, vô cùng sợ hãi nói.

- Muội muội, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội.

Duy Tuấn vỗ nhẹ đầu Yến Lan, nhìn về hướng xa, đang có mấy tên cướp đang chạy đến, bao vây Duy Tuấn.

- Hừ, hôm nay ta quyết đại khai sát giới, tẩy Thiên Cơ Tán bằng máu các ngươi...

Duy Tuấn cầm Thiên Cơ Tán đang biến thành trường đao, chỉ dẫn Yến Lan ẩn núp, sau đó vọt lên nghênh chiến bọn sơn tặc này.

.........................

.... Hết chương....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.