Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 557: C557: Người còn xưởng còn sư phụ cứ yên tâm đi



“Anh hả?”

Diệp Lâm vừa đi vừa cười nói: “Anh không luyện võ, có cho đan dược cũng vô dụng!”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống vội vàng chạy theo, nói: “Vậy sư phụ cũng phải dạy một chút bản lĩnh cho tôi đi chứ! Hay là bây giờ tôi cũng bắt đầu luyện võ? Tôi đồng ý chịu khổ!”

“Không c’ân phải gấp học võ. Tôi có sắp xếp hết rồi.”

Diệp Lâm vừa đi vừa nói: “Tôi định giao xưởng dược Tế Thế Đường cho cậu. Cậu làm được không?”

“Xưởng dược sản xuất Hỗn Nguyên Đan đấy hả?” Hoa Quốc Đống lập tức đáp: “Được, tôi nhất định sẽ trông tốt thay sư phụ!”

“ừ, về mặt chế dược thì có ông Miêu và người nhà họ Bạch rồi, nhưng tôi còn cần một người quản lý đáng tin cậy. Anh là đồ đệ của tôi, tôi chỉ có thể lựa chọn anh.” Diệp Lâm nói.


Hoa Quốc Đống tất nhiên cũng biết trách nhiệm và nguy cơ đi kèm, nhưng vẫn vỗ ngực đảm bảo: “Người còn xưởng còn! Sư phụ cứ yên tâm đi!”

“Chờ Hoàng Long thu phục thế lực ngầm ở Phụng Thiên xong, anh có thể dùng đến thế lực ấy để bảo vệ mình và xưởng dược.” Diệp Lâm nói.


“Vậy sư phụ truyền cho tôi một vài chiêu thức giữ mạng đi!” Hoa Quốc Đống vốn dĩ mong chờ mình có thế trở nên lợi hại giống Diệp Lâm, có được năng lực tự bảo vệ mình.

Diệp Lâm dừng bước, nói: “Cơ sở của anh rất kém, muốn học ngay thì cũng đã muộn rồi. Có điều…”

Nói tới đây, Diệp Lâm đổi giọng nói tiếp: “Anh còn nhớ rõ ban ngày tôi có nhắc đến ba đan dược trấn cốc của Dược Vương Cốc hay không?”

Hoa Quốc Đống nhớ lại: “Hổn Nguyên Đan, Hoàn Dương Đan, Trúc Cơ Đan?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm nói: “Với tình huống như anh, cần phải dùng Trúc Cơ Đan mới có thể học cấp tốc được!”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lại trở nên phấn chấn: “Vậy sư phụ có Trúc Cơ Đan không?”

“Không có!” Diệp Lâm lắc đầu.

“Vậy sư phụ có thế luyện chế một viên cho tôi không?” Hoa Quốc Đống hỏi với vẻ mong chờ.

“Không được.” Diệp Lâm nói thẳng: “Phương thuốc của Trúc Cơ Đan còn ở Dược Vương Cốc.”


Hi vọng vừa mới dâng lên trong Hoa Quốc Đống lập tức vụt tắt. Anh ta than thở liên tục.

“Nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ đi Dược Vương Cốc một chuyến.” Diệp Lâm đảm bảo với Hoa Quốc Đống: “Chờ khi tới Dược Vương Cốc, tôi nhất định sẽ cho anh viên Trúc Cơ Đan đầu tiên.”

“Thật sao?” Hoa Quốc Đống cực kì vui mừng, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn sư phụ! Vậy khi nào sư phụ đi Dược Vương Cốc?”

“Đừng sốt ruột.” Diệp Lâm nói: “Chuyện bên này còn chưa xử lý xong nữa mà đòi đi Dược Vương Cốc cái gì? Tới lúc nên đi thì tôi sẽ dẫn anh đi!”

“Ok!” Hoa Quốc Đống vô cùng kích động, trông ngóng mau đến ngày có thể đi Dược Vương Cốc, dùng Trúc Cơ Đan, bước lên con đường võ đạo, trở nên mạnh mẽ giống như sư phụ.

Cuối cùng, Diệp Lâm vỗ vổ lên vai Hoa Quốc Đống, cổ vũ: “Tôi đã nhận anh làm đồ đệ rồi thì chắc chắn sẽ không bạc đãi anh. Cứ đi từng bước một thôi, đừng sốt ruột, là của anh thì sẽ là của anh, không ai đoạt đi được.”

Hai sư đồ tách ra, quản gia dẫn hai người đi về phòng của từng người nghỉ ngơi.

Diệp Lâm vừa định vào nhà thì nghe thấy tiếng lấm bẩm ở cách đó không xa. Anh không nhịn được tò mò đi lên xem.


“Tiên Nhi, em ở bên kia có vất vả hay không?”

“Người kia có ngược đãi em hay không?”

“Nếu anh ta đối xử không tốt với em thì em phải học cách chạy trốn. Dù sao thì em cũng giỏi chui dưới đất, anh ta không bắt được em đâu!”

Hóa ra là Liễu Như Yên đang trò chuyện với rắn.

“Con rắn trả lời cô thế nào vậy?” Lúc này, Diệp Lâm cất bước đi qua.

“ơ?” Liễu Như Yên giật mình hô lên một tiếng rồi vội vàng chào hỏi: “Diệp… Diệp tiên sinh còn chưa đi nghỉ ngơi hả?”

Con rắn khổng lồ rít lên một tiếng, sau đó ưỡn dậy nửa nqười, nhìn về phía Diêp Lâm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.