Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 888: C888: Chặn ngoài cổng



Hình ảnh hai người đối chọi gay gắt và nội dung cuộc nói chuyện lại gây sóng to gió lớn.

“Ám các? Ám các là gì?”

“Chuyện của nhà nước, bớt hỏi thăm đi!”

“Quả nhiên, bên trong Hoa Sơn đang có nhân tài làm việc cho quốc gia!”

Khác với cổ võ lánh đời, giáo phái thế tục như là Hoa Sơn, Võ Đang này kia đều có mối liên hệ chặt chẽ với mọi tầng lớp xã hội trong cả nước.

“Sư đệ, đệ trúng tà gì vậy?” Chưởng giáo Hoa Sơn nổi giận: "Còn không mau quay lại?”

Một tiếng quát giận như là sư tử rống khiến Tàng Kiếm thượng nhân tâm thần xao động, suýt nữa ngất xỉu.

"Diệp tiên sinh." Tàng Kiếm thượng nhân khó xử mà ôm quyền: "Tôi nói đủ nhiều rồi, xin lỗi”

“Ừ, tôi biết rồi" Diệp Lâm gật đầu: “Quay về đi”

Nghe vậy, Tàng Kiếm thượng nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm, ôm quyền: "Cảm ơn!"

Sau đó, ông ta quay về chỗ đám người Hoa Sơn, áy náy cúi đầu, thậm chí có chút không mặt mũi đối mặt với đám người sư huynh chưởng giáo.


“Sau khi trở về, đệ lập tức lên sườn núi suy nghĩ lại mình đi!” Chưởng giáo Hoa Sơn răn dạy.

“Vâng, sư huynh!” Tàng Kiếm thượng nhân không, dám nhiều lời, nhỏ giọng đáp.

Sau đó, đám người Hoa Sơn lục tục đi vào bên trong.

“Nhãi ranh, tôi không quan tâm cậu là ai, cũng không quan tâm cậu dùng yêu pháp gì khống chế sư đệ tôi. Tôi chỉ khuyên cậu một câu là đừng xen vào chuyện của Hoa Sơn chúng tôi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo với cậu”

"Trước khi đi, chưởng giáo Hoa Sơn quay đầu lại lạnh lùng liếc Diệp Lâm một cái.

“Còn nữa, Ung Châu chính là địa bàn của Hoa Sơn Tây Nhạc chúng tôi, vậy nên Hoa Sơn chúng tôi nhất định phải đoạt được vị trí chiến thần Ung Châu, tuyệt đối sẽ không để chức vị quan trọng như thế rơi vào trong tay người khác!”

“Nếu cậu cũng mơ ước vị trí chiến thần Ung Châu. thì tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ lại đi”

Nói xong, chưởng giáo Hoa Sơn dẫn đầu đám người đi vào đại doanh Ung Châu.

Sau khi đám người Hoa Sơn đi rồi, mọi người lại lên tiếng cảm thán.

Một màn mới vừa xảy ra thật sự khiến người ta chấn động.

“Anh Diệp...” Lúc này, Tân Tịch Dao lo lẳng mà nói “Hoa Sơn là một thế lực rất lợi hại ở bản địa, thứ mà bọn họ coi trọng, người bình thường sẽ không tranh. giành nổi đâu..."

Hiện giờ cao nhân Hoa Sơn muốn lấy chức vị chiến thần, người bình thường làm gì có năng lực giành với Hoa Sơn?

“Đúng vậy!" Tân Tuyết Dung lắc đầu nói: "Có thể nói là lần này Hoa Sơn phái ra hết cao thủ, chắc là nhất định phải đoạt được vị trí chiến thần”

“Hơn nữa người trẻ tuổi nhậm chức trong ám các là quan môn đệ tử của chưởng giáo Hoa Sơn, có thể đoán được thực lực của anh ta thế nào”

Tuy cổ võ Tân thị biết Diệp Lâm lợi hại, nhưng nếu muốn lấy sức của một người đi đấu với cả môn phái Hoa Sơn thì là không đủ.

Thấy cao nhân Hoa Sơn tham gia, mọi người đột nhiên không còn lạc quan về triển vọng tranh đoạt vị trí chiến thần của Diệp Lâm nữa.

“Hừ, anh ta vốn dĩ chỉ nói mạnh miệng mà thôi, vậy mà các người đều tin là thật hả?”

Lúc này, tiếng cười của Hàn Mộc Xuân truyền đến từ xa xa

“Đừng nói là đấu với cao đồ Hoa Sơn, chắc là ngay cả tám kỵ Ung Châu cũng có thể đè bẹp anh ta!”


“Hữ, cho dù anh có quen một vị trưởng lão Hoa Sơn thì sao chứ? Hoa Sơn cũng sẽ không nương tay với anh, thậm chí lúc nấy còn cảnh cáo anh đừng mơ. mộng viển vông nữa, ha ha..”

Hàn Mộc Xuân vừa nói vừa dẫn bạn gái Đường Y Y đi vào đại doanh Ung Châu.

“Chúng ta cũng đi thôi!" Các vị đại lão còn lại thấy vậy thì cũng lục tục đi vào bên trong.

Tạm thời bỏ qua chuyện ai sẽ là người đoạt được vị trí chiến thần, bây giờ cứ vào bên trong xem náo nhiệt và mở rộng tầm mắt trước đã.

“Anh Diệp, anh còn muốn đi nữa không?” Tân Tịch Dao có chút lo lắng, nếu Diệp Lâm cứ nhất quyết đi thì sẽ phải đắc tội Hoa Sơn, gây nên phiền phức lớn.

“Đương nhiên là đi rồi” Diệp Lâm cười nói: “Tới cũng tới rồi, sao có thể không đi vào bên trong chứ? Hơn nữa, ở đây là đại doanh Ung Châu, chứ không phải là địa bàn của Hoa Sơn bọn họ!"

“Vị trí chiến thần Ung Châu vốn đĩ là ai có năng lực thì làm, Hoa Sơn bọn họ người đông thế mạnh cũng không thể ngăn được tôi!"

Dứt lời, Diệp Lâm ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía. đại doanh.

“Đứng lại!"

Lúc này, khi đám người còn lại lục tục đi vào bên trong, Diệp Lâm lại bị binh linh gác cổng chặn lại.

“Hả? Có chuyện gì vậy?” Lâm nhíu mày, không hiểu vì sao đám người này chặn mình lại.

“Anh tên gì vậy?” Binh lính hỏi thăm.

“Diệp Côn Lôn!” Diệp Lâm đáp.


“Đúng là anh ta rồi! Không sai đâu!" Lúc này, một binh lính trong đám binh lính cầm một tấm ảnh chụp của mình?

“Phía trên thông báo xuống là anh có thân phận không rõ, vậy nên anh không được phép đi vào đại doanh Ung Châu."

“Mời anh đi về!”

Cái gì?

Nghe vậy, Diệp Lâm vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Minh có thân phận không rố?

Là ai đang bịa đặt hãm hại mình vậy?

“Anh chắc chứ?” Diệp Lâm hỏi lại: “Không có nhận sai người?”

“Ảnh chụp của anh vừa mới được gửi xuống, sao có thể sai được?" Binh lính dẫn đầu đưa ảnh chụp Diệp Lâm ra cho Diệp Lâm xem: "Phía trên ra lệnh là không cho anh vào trong!”

“Ha ha ha ha..." Lúc này, Hàn Mộc Xuân đi vào trong đột nhiên quay lại, vui sướng khi người gặp họa nói: 'Ây da, anh ngay cả tư cách đi vào bên trong cũng không có thì còn mơ mộng gì tranh vị trí chiến thần?

Thật sự là buồn cười chết mất!”

“Ha ha ha ha... Tôi khuyên anh thức thời một chút, mau đi về đi, ở đây không chào đón anh!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.