Cuồng Long Xuất Thế

Chương 113: Trương Vấn Thanh



Nói tới việc này, Dương Duy lập tức trở nên hăng hái: "Chị Thanh Nham, hôm nay tôi oai phong lắm đó, tôi một đường mạnh mẽ xông vào, đánh cho thuộc hạ của Triệu Cường người ngã ngựa đổ!"

"Lúc đầu Triệu Cường rất kiêu ngạo, thế nhưng cũng bị tôi thu phục triệt để, thế là ông ta ký tên! Chị không biết đâu, lúc đó ông ta khóc thảm lắm, ha ha!"

Lâm Thanh Nham nghe vậy thì nhịn không được tức giận: "Cậu đánh người khác mà còn tự hào hả? Với cái cơ thể gà luộc của cậu thì đánh được ai? Còn không mau nói thật!"

Bị Lâm Thanh Nham liếc mắt liền nhìn thấu, Dương Duy cười làm lành nhìn về phía Diệp Huyền:

"Mặc dù tôi không thể đánh, nhưng có anh Diệp giúp tôi mài”

"Hay lắm Diệp Huyền, người đánh người quả nhiên là anh!"

Lâm Thanh Nham cố ý tức giận trừng mắt nhìn Diệp Huyền!

"Đầu óc Dương Duy thiếu mất một hộc, chẳng lẽ đầu óc anh cũng có vấn đề à? Anh không biết đánh người là phạm pháp hả?”

Dương Duy không khỏi gãi gãi đầu, đầu óc tôi thiếu mất một hộc từ khi nào vậy? Tuy nhiên, Diệp Huyền lại từ chối cho ý kiến, cười lạnh một tiếng: "Là Triệu Cường  ra lệnh cho cấp dưới tấn công chúng tôi trước, chúng tôi đánh trả cũng chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi. Chuyện này Dương Duy có thể làm chứng!"

Nghe Diệp Huyền nói như vậy, Dương Duy vội vàng gật đầu!

Sao anh ta có thể nói cho Lâm Thanh Nham biết thực tế chính là Diệp Huyền một người ra tay, trong nháy mắt đánh cho hơn chục người đối phương bất tỉnh!

"Coi như hai người chỉ đang tự vệ!" Lâm Thanh Nham tức giận đến mức mặt đỏ lên, quát lớn:

"Nhưng hai người không nghe theo lệnh của tôi, tự tiện hành động lỗ m ãng, trừ năm ngàn tiền lương!"

"Nếu có lần sau, hình phạt sẽ tăng gấp đôi!"

Sau khi để lại một câu hung dữ như vậy, cô lại khoác lên người hình tượng lạnh lùng xa cách như thường ngày rồi rời khỏi văn phòng!

Dương Duy nhìn bóng lưng của Lâm Thanh Nham, mặt mũi không khỏi tràn đầy uất ức: "Rõ ràng là chúng ta đã lấy được hợp đồng đã ký tên cho tập đoàn, chị Thanh Nham không thưởng cho tôi thì thôi đi, lại còn trừ tiền lương của tôi..."

Anh ta còn chưa nói dứt lời, Lâm Thanh Nham đã quay lại: "Đúng rồi, tổ tám các cậu đã lập công lớn cho tập đoàn, tiền thưởng này là của các cậu, đừng có chưa bao lâu đã tiêu xài hết!" 

Nói xong, Lâm Thanh Nham đặt một tờ chỉ phiếu lên bàn của Dương Duy rồi rời đi!

"Má ơi, tiền thưởng một trăm ngàn!"

Dương Duy cầm tấm chỉ phiếu lên nhìn, lập tức cười hệt như đồ ngốc, ngay cả cô nàng Chu Mục Vũ cũng không nhịn được mà reo hò theo!

Đúng vậy!

Đây thực sự là lần đầu tiên từ khi tổ tám tổ được lập. ra đến nay lập công cho tập đoàn!

Đây cũng là lần đầu tiên tổ tám của họ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ và nhận được tiền thưởng!

Hơn nữa còn là số tiền thưởng kếch xù một trăm ngàn!

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của họ, Diệp Huyền không. khỏi khẽ mỉm cười!

'Từ góc độ này xem ra, Lâm Thanh Nham là người không tồi, ít nhất sẽ không chiếm đoạt công lao của người khác. Thưởng phạt phân minh, có thể thấy cô có tố chất lãnh đạo!

Lâm Thanh Nham đang trốn ở ngay ngã rẻ, nghe thấy tiếng hoan hô của thành viên tổ tám, đặc biệt là sau khi trộm thấy nụ cười trên mặt Diệp Huyền, cô cũng không biết mình bị làm sao mà cũng mỉm cười theo. 

"Cái tên Diệp Huyền này đúng là rất may mắn, thế mà thật sự hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn này!"

"Xem ra anh ta thực sự là một người đàn ông có vận may khó tin, đồng thời cũng là ngôi sao may mắn của nhà họ Lâm mình!"

Trong lúc lẩm bẩm, Lâm Thanh Nham không khỏi nghĩ tới hai lần Diệp Huyền cứu mình!

Đặc biệt là tối qua sau khi mình hiểu lầm Diệp Huyền bỏ nhà rời đi rồi anh ta trở về, hình ảnh mình và Diệp. Huyền thân cận!

Khi nhớ lại chuyện này mặt Lâm Thanh Nham không khỏi đỏ bừng!

Trong lòng cô thế mà lại nảy sinh ra một loại suy nghĩ muốn đối xử với Diệp Huyền tốt hơn một chút!

"Mình muốn đối xử tốt với hắn hoàn toàn là nhìn trên việc hắn đã cứu mình hai lần, và việc hôm nay hắn hoàn. thành nhiệm vụ!"

"Nhất định phải nhớ kỹ, mình không có thích hắn!" Lâm Thanh Nham liên tục tự khuyên bảo bản thân, không muốn thừa nhận trong lòng mình nảy sinh tình cảm kỳ lạ với Diệp Huyền.

Đang lúc cô suy nghĩ lung tung thì có tiếng kêu kinh ngạc phát ra từ ngoài hành lang văn phòng tổ tám! 

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lâm Thanh Nham không biết chuyện gì nên thấp giọng hỏi trợ lý. Trợ lý lập tức trả lời: "Cô Lâm, là Trương. Văn Thanh, cháu gái của bác sĩ Trương đến đây."

“Trương Vấn Thanh?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.