Cuồng Long Xuất Thế

Chương 117: Từ chức



"Không phải chứ, Lâm Thanh Nham thích tôi sao?"

Diệp Huyền giật nảy cả mình, hắn biết Trương Vấn Thanh thích mình, mà hắn cũng có ấn tượng rất tốt với Trương Vãn Thanh, điều này Diệp Huyền biết rất rõ!

Tuy nhiên!

Lâm Thanh Nham sao lại thích hắn được, nhìn ánh mắt vừa rồi của cô ấy đi, ánh mắt đó ước gì có thể đâm chết hắn luôn ấy chứt!

"Đại ca, anh đang ở trong rừng hoa đào thì đương nhiên không thể nhìn thấu như người ngoài giống em đây!"

Dương Duy cười rất tự tin: 'Mặc dù vừa rồi chị Thanh Nham đối chọi gay gắt với anh, nhưng đó là bởi vì chị ấy không muốn nhìn thấy anh và Trương Vấn Thanh đối xử tốt với nhau, chị ấy ghen tị với Trương Vấn Thanh!"

"Khu khụ..."

Diệp Huyền nuốt nguyên một miếng bánh ngọt, suýt chút nữa bị sặc chết: "Dương Duy, cậu đừng có nói nhảm, nếu buổi tối tôi gặp ác mộng thì tôi nhất định sẽ đánh chết cậu!"

"Ha ha"

Dương Duy cười càng thêm sâu xa ẩn ý: "Chuyện này không thể trách anh được, ai bảo anh quá ưu tú làm gì, cốt cách tao nhã hiên ngang như ngọc, lại còn văn võ  song toàn, nếu em mà là phụ nữ thì cũng sẽ yêu anh luôn ái!"

Nghe anh ta nói như vậy, Diệp Huyền không khỏi cau mày!

Trên thực tế, tối hôm qua lúc hắn chính miệng thừa nhận đã cứu Lâm Thanh Nham hai lần, hắn cảm thấy trong mắt Lâm Thanh Nham có mấy tia tình cảm phức Tạp!

"Chết tiệt, cô ấy thật sự có ý đó với mình?"

Diệp Huyền bỗng nhiên giật cả mình, tóc gáy đều dựng lên!

"Mình đã luôn cố tình làm cho Lâm Thanh Nham tức giận, rất cố gắng để cô ấy chán ghét thậm chí căm hận mình!"

"Ai mà ngờ được chuyện này ngược lại biến khéo. thành vụng!"

"Không, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!"

Trong mắt Diệp Huyền đột nhiên hiện lên một tia lạnh lùng!

Phía bên kia, Lâm Thanh Nham trở lại văn phòng, trong lòng vẫn còn tức giận: "Diệp Huyền, tên khốn kiếp, anh thế mà biến tôi thành trò cười ở trước mặt nhiều người như vậy!" 

Đúng lúc này, âm báo tin nhắn WeChat trên điện thoại di động reo lên!

Cô cầm điện thoại lên nhìn, ra là Diệp Huyền gửi đến!

"Tân chết tiệt, bây giờ thì biết mình sai nên muốn nói xin lỗi với tôi đúng không?”

Tâm trạng của Lâm Thanh Nham đột nhiên tốt lên, vội vàng bấm vào màn hình. Khi nhìn thấy nội dung tin nhăn, cô choáng váng!

"Lâm tổng, tôi đã quyết định rồi, tôi muốn từ chức!"

Lâm Thanh Nham vẫn còn đang ảo tưởng Diệp Huyền sẽ xin lỗi cô, trong lòng còn đang vui vẻ một cách khó giải thích được!

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới Diệp Huyền thông báo muốn từ chức với mình!

Nhìn nội dung tin nhắn ngắn gọn này, trong lòng Lâm Thanh Nham cảm thấy như có người khoét mất một miếng thịt của cô, khiến lòng cô trở nên trống rỗng!

Nếu Diệp Huyền từ chức, vậy chẳng phải sau này thời gian cô và hắn ở chung với nhau sẽ ít đi rất nhiều sao? Rõ ràng tôi đang bắt đầu có ấn tượng tốt với anh, tại sao anh lại từ chức vào đúng lúc này? Một loại cảm giác thương tâm khó tả tràn ra khiến Lâm Thanh Nham lập tức có chút phát điên!

Lâm Thanh Nham lập tức gửi tin nhắn lại cho Diệp Huyền: "Tại sao muốn từ chức? Phúc lợi của tập đoàn cho anh không đủ sao? Những đồng nghiệp khác đối xử tệ với anh sao?”

Tin nhắn trả lời của Diệp Huyền nhanh chóng gửi tới: "Tất cả đều tốt, đây chỉ là lý do cá nhân của tôi thôi, tôi không muốn bị nhốt trong văn phòng, bị trói buộc tự do của mình, tôi khao khát tự do như biển sao rộng lớn!"

Nhìn thấy tin nhắn này, Lâm Thanh Nham tức tới mức muốn nổ tung!

Một công việc với mức lương hai, ba trăm ngàn một tháng, anh nói không cần liền không cần? Có biết bao. nhiêu người liều mạng cả đời cũng không có nổi công việc như thế này không? Còn nói cái gì mà biển sao rộng lớn? Mặt anh còn có thể dày hơn chút nữa không?

"Anh nói từ chức là từ chức thế này thì tính giải thích sao với ông nội tôi hả?"

"Nếu ông nội biết anh từ chức nhất định sẽ lại cho rằng tôi với anh gây lộn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.