Cuồng Long Xuất Thế

Chương 136: Diệp Huyền ra tay



Bên kia, Diệp Trấn Nam đã sớm nhận được tin nhắn của Diệp Huyền!

“Sư công, xin hãy đợi ba phút, tôi sẽ †ìm câu trả lời cho ngài ngay lập tức!”

Diệp Trấn Nam lập tức tỉnh táo lại, đích thân phái trợ lý đi điều tra!

“Tôi cũng tò mò không biết tập đoàn hay gia tộc nào xui xẻo đến mức dám xúc phạm tập đoàn Lâm thị!”

“Như vậy chẳng phải tương đương với xúc phạm sư công của chúng ta sao?”

“Mấy người không đụng chạm ai đó khác, mà lại cứ mù quáng muốn khiêu khích sư công của chúng †a?”

. Lúc này, tại văn phòng của tổ 8. “Tập đoàn Lâm sắp sụp đổ rồi?”

Nghe thấy lời lo lắng của Dương Duy, Chu Mục Vũ không khỏi cau mày, sắc mặt đột ngột thay đổi: “Sao có thể? Tại sao chúng ta đột nhiên lại bị mất việc như vậy được? Chỉ cần trả lại tiền cho ngân hàng thôi là được rồi mà?” 

Dương Duy lắc đầu: “Cô còn không hiểu à? Trong ngành của chúng ta có công ty nào không vay ngân hàng đâu chứi”

“Hơn nữa, còn thường là nợ đến cả trăm tỷ!”

“Ngoài ra, việc chuẩn bị vật tư, lương nhân sự dự án, đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng, v.v... mỗi hạng mục đều tiêu tốn một khoản tiền lớn!”

“Các nhóm khác như chúng ta về cơ bản sẽ đi vay tiền từ các ngân hàng để hoạt động, sau đó trả lại tiền cho ngân hàng khi dự án có ghi nhận doanh thu.”

Chu Mục Vũ đột nhiên nói: “Theo lời anh nói, vậy sao. khi dự án của tập đoàn chúng ta chưa thực sự kiếm ra được tiền, ngân hàng đã yêu cầu trả nợ trước?”

“Đúng vậy!” Dương Duy hạ giọng nói: “Tập đoàn chúng ta đang điều hành một số dự án lớn, và không có nhiều tiền trong tài khoản của công ty. Còn tiền nguyên vật liệu thì sao?”

“Những thứ này không thể không trả. Nếu không trả tiền trong thời gian dài, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!”

Chu Mục Vũ nghe vậy chớp mắt, như thể hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc!

“Nếu tập đoàn tuyên bố phá sản, chẳng phải cả tổ 8 đều sẽ mất việc làm sao? Chúng ta không có việc gì để làm, vậy không phải đang chờ chính thức thất nghiệp sao?” Chu Mục Vũ gần như sắp khóc khi nói đến đây. 

Diệp Huyền nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, không khỏi cười thầm.

Gần đây, Dương Duy đã trở nên chủ động hơn và không còn nghiện game trong giờ làm việc nữa. Dưới ảnh hưởng của Diệp Huyền, cậu ta cũng siêng năng nghiên cứu và nắm vững nhiều kiến thức kinh tế trong sách.

Vài phút sau, Diệp Trấn Nam, chủ tịch Thương hội Giang Nam, trả lời Diệp Huyền: “Sư công, chúng tôi đã điều tra rõ ràng, hóa ra chính là tập đoàn Thiên Di đang dùng thủ đoạn với tập đoàn Lâm thị.”

“Ngô Long Tôn, chủ tịch mới của tập đoàn Thiên Di, hiện đang liên thủ với tập đoàn Phùng gia ở thành phố Dương Thành, và cũng nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ phía sau từ Phùng gia!”

“Hôm nay, sở dĩ bốn ngân hàng lớn cùng lúc đến đòi nợ tập đoàn Lâm thị là gì Phùng gia dùng tài sản của mình để gây rắc rối!”

“Họ muốn lợi dụng khủng hoảng tài chính của tập đoàn Lâm thị để mua Tập đoàn Lâm với giá thấp nhất.”

Nghe báo cáo của anh ta, Diệp Huyền không khỏi cau mày. Với tư cách là Huyền Long, kỹ năng thiên bẩm của Diệp Huyền cao đến tận mây xanh, đặc biệt là tài năng kinh doanh của hắn đã đạt đến mức toàn năng. Hản lập tức hiểu ra đây là hành vi tiếp quản độc ác nhưng phổ biến nhất. Hản lập tức hỏi: “Phùng gia này có năng lực như thế nào?” 

Diệp Trấn Nam suy nghĩ một chút rồi mỉm cười đáp: “Trong phạm vi Dương Thành, Phùng gia này là một trong năm gia tộc lớn, có thế lực ngang cơ với Lưu gia.”

“Bọn họ có thể được xếp vào hàng gia đình trung lưu trong tỉnh, nhưng nếu muốn trở thành thành viên Thương hội Giang Nam của tôi thì bọn họ vốn không đủ tâm.”

“Cho nên, nếu đặt Phùng gia trước mặt sư công thì cũng chỉ như con kiến mà thôi. Sư công, ngài có suy nghĩ gì không, cứ nói cho tôi biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.