Cuồng Long Xuất Thế

Chương 137: Tôi biết rồi



Hai tỷ đối với những người khác là một số tiền khổng lồ, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói, đó chỉ là một cơn mưa phùn mà thôi. Sau khi Diệp Huyền giải thích xong, hắn cúp điện thoại.

Chuyện nào có thể giải quyết được bằng tiền thì nó không phải là vấn đề. hắn đứng dậy rót nước uống, vỗ vai Dương Duy khi đi ngang qua:

“Chuyện hôm nay, chú Lâm và các giám đốc tập đoàn sẽ tìm cách giải quyết, không đến lượt chúng ta lo lắng.”

Dương Duy cười lúng túng nói: “Anh Diệp có lý, tại sao chúng ta phải lo lắng cơ chứ!”

Tuy nhiên, anh suy nghĩ một lúc, sau đó thận trọng hỏi: “Đại ca, nếu chị Thanh Nham không thể giải quyết được vấn đề này thì anh sẽ có thể giải quyết nó đúng không?”

Diệp Huyền chỉ khẽ mỉm cười nhưng không trả lời, nhìn bóng lưng bình tĩnh của hắn, Dương Duy đột nhiên hít một hơi thật sâu!

“Chẳng lẽ... anh Diệp Huyền đã bí mật hành động rồi sao?

“Dương Duy, anh đang nghĩ gì vậy?” Chu Mục Vũ không nhịn được thấp giọng hỏi, Dương

Duy nhanh chóng kéo cô sang một bên, thì thầm: “Tôi luôn cảm thấy anh Diệp Huyền của chúng ta nhất định đã sử dụng đến quan hệ của mình, tập đoàn Lâm thị của chúng ta sẽ sớm giải quyết được mối nguy thôi!”

. Nửa tiếng sau, hầu hết cổ đông sẽ chính thức rút cổ phần của mình, đó cũng là lúc tập đoàn Lâm thị chính thức tuyên bố phá sản!

Đúng lúc này, trong văn phòng chủ tịch, Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham đang tranh thủ gọi điện thoại!

Mục đích là để thu hút đầu tư mới và giải quyết các nhu cầu cấp thiết của Tập đoàn Lâm!

'Thế nhưng, tin tức về việc tập đoàn Lâm thị bị bốn ngăn hàng lớn đến thăm hỏi để thu hồi nợ và quỹ nội bộ gần như bị rút sạch đã được lan truyền trên nhiều phương tiện truyền thông từ lâu!

Họ gọi điện cho hơn chục tổ chức tài chính nhưng không ai sẵn sàng cho họ vay tiên. Một số người tỏ ra khá lịch sự và từ chối khéo. Còn có những người thái độ không tốt thậm chí còn mắng chửi.

“Ông cho rằng chúng tôi dễ bị lừa vậy sao? Tôi mà cho ông mượn tiền vào lúc này chẳng phải là lãng phí sao?”

“Quên đi, tập đoàn Lâm thị đến đây là hết rồi!”

Hành động thờ ơ này khiến Lâm Thanh Nham và Lâm Vân Bạch càng bị ảnh hưởng sâu sắc hơn, bọn họ gần như muốn gục ngã. Ngược lại, ông Lâm đã vay được một trăm triệu nhờ quan hệ với một số người bạn cũ. 

Trong đó có 50 triệu mượn từ thần y Trương Vũ Hài

Bác sĩ Trương thật sự rất tốt bụng khi có thể giúp đỡ ông trong trường hợp như vậy mà không màng được mất. Thế nhưng, mặc dù ông Lâm có một trăm triệu nhưng việc trả khoản nợ ngân hàng tám trăm triệu vẫn rất căng thẳng!

“Thật sự phải tuyên bố phá sản sao...

Ánh mắt Lâm Vân Bạch thẫn thờ Lâm Thanh Nham nghiến răng nói: “Cha, sao chúng ta không gọi cho ông Lưu và trùm đất Giang Kim Bưu?”

Lâm Vân Bạch cười bất lực nói: “Con gái à, tập đoàn Lâm thị bây giờ đang suy tàn, nếu bọn họ không lập tức thu hồi dự án sinh kế của người dân mới và dự án chuyển nhượng đất số 2 thì đã là nể mặt chúng ta lắm rồi, làm sao họ còn có thể cho chúng ta mượn tiền nữa?”

Hai mắt Lâm Thanh Nham đỏ hoe: “Chẳng lẽ chúng †a chỉ có thể đứng nhìn tập đoàn Lâm thị ngã xuống thôi sao?”

Nói xong lời này Lâm Thanh Nham dứt khoát gọi điện cho Lưu Bình Vân - chủ tịch của tập đoàn Cát Lai.

“Anh có thể cho tôi mượn tiền hoặc rót vốn vào tập. đoàn Lâm thị không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.