Cuồng Long Xuất Thế

Chương 237: Tôi cũng không nói là không muốn!



Nghe thấy lời phàn nàn của Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham không nhịn được mà bật cười, nhưng vẫn bĩu môi: "Nếu anh không muốn ngủ cùng nhau thì quên đi, trở về ngủ trên ghế sofa đi."

"Tôi cũng không nói là không muốn!"

Diệp Huyền cũng không nói nhảm nữa, hắn dứt khoát nằm xuống bên cạnh Lâm 'Thanh Nham, hơi thở thơm ngát trên người Lâm Thanh Nham lập tức ùa tới, khiến hắn bất ngờ. Diệp Huyền muốn trêu chọc Lâm Thanh Nham nên cố ý nghiêng người về phía cô, thấp giọng nói: "Thanh Nham, trên người cô thơm quá..."

"Hả?"

Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền lại nói ra những lời mập mờ như vậy, cô lập tức đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Diệp Huyền!

Hơn nữa, môi của hai người chỉ cách hai ba centimet là sẽ chạm vào nhaul Thịch! Thịch!

Bỗng nhiên tiếp xúc thân mật khiến tim Lâm Thanh Nham đập nhanh, hơi thở của Diệp Huyền cũng vô thức trở nên nặng nề hơn. Cả hai người đều im lặng. Cứ như vậy yên lặng nhìn vào mắt nhau. Đặc biệt là Lâm Thanh Nham, cô nhớ lại mấy ngày qua Diệp Huyền vất vả cứu cô, chiến đấu vì cô. Cứ như vậy, đáy lòng cô càng cảm thấy ấm áp hơn, tình cảm cứ lặp đi lặp lại trong lòng, khiến cô vô thức nhẹ nhàng nhắm mắt lại trước mặt Diệp Huyền!

"Chuyện n Diệp Huyền thấy Lâm Thanh Nham thế mà lại nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đột nhiên run rẩy!

Ban ngày, Trương Vãn Thanh cũng nhắm mắt chờ đợi nụ hôn của hẳn! Bây giờ Lâm Thanh Nham cũng có hành động tương tự, hiển nhiên là muốn Diệp Huyền hôn cô!

Diệp Huyền làm sao có thể không hiểu!

Diệp Huyền nhìn đôi môi quyến rũ của Lâm Thanh Nham, thấy cô đã cởi bỏ chiếc áo giáp kiêu ngạo lạnh lùng, chủ động thể hiện sự quan tâm với hắn, không thể nói trong lòng hắn không có chút xúc động nào!

Mà Diệp Huyền cũng không phải là người thờ ơ về mặt tình cảm!

Mấy ngày qua, Lâm Thanh Nham đã thay đổi thái độ đối với hắn, thừa nhận sai lầm và quan tâm đến hắn, tất cả những điều đó đều khiến Diệp Huyền rõ ràng cảm nhận được tình yêu của Lâm Thanh Nham dành cho hắn. Đồng thời, từ đáy lòng Diệp Huyền cũng bắt đầu nảy sinh ý muốn bảo vệ Lâm Thanh Nham, luôn muốn bảo vệ cô nhiều hơn, không để cô bị bắt nạt. Rõ ràng, đây là biểu hiện khi một người đàn ông bắt đầu có tình cảm với một người phụ nữ!

Mặc dù Diệp Huyền không muốn thừa nhận, nhưng đây là một sự thật không thể chối cãi!

Tuy nhiên, Diệp Huyền vẫn băn khoăn!

Hắn vẫn còn bảy mối hôn sự cần phải giải quyết, hiện tại còn có Trương Vãn Thanh!

Nếu bây giờ hắn có tiếp xúc thân mật với Lâm Thanh Nham, vậy sau này hắn nên xử lý những hôn ước khác như thế nào? Và phải giải thích thế nào với Trương Vãn Thanh? Nhưng điều hắn không ngờ tới chính là, đang lúc Diệp Huyền chưa quyết định, Lâm Thanh Nham nhẹ nhàng mở mắt ra, đôi môi đỏ mọng hôn lên môi Diệp Huyền!

Lâm Thanh Nham thế mà lại thật sự hôn Diệp Huyền!

Đôi môi nóng bỏng dịu dàng của cô khiến Diệp Huyền lập tức cảm thấy toàn thân dễ chịu vô cùng!

Tựa như có dòng điện chạy qua khắp cơ thể, mỗi lỗ chân lông đều được giãn ra! "Thanh Nham..."

Diệp Huyền hít sâu một hơi hương thơm quyến rũ, sau đó nhanh chóng lui về phía sau một chút: "Cô, Cô làm gì vậy?”

"Tôi... Trái tim Lâm Thanh Nham đập nhanh, cô đỏ mặt cúi đầu xuống!

Không ngờ, chỉ hai giây sau, Lâm Thanh Nham hít sâu một hơi, tựa như đã đưa ra quyết định, sau đó lo lắng thở gấp rồi kiên định ngẩng đầu lên!

"Diệp Huyền, hôn tôi..."

Cô nhìn thẳng vào ánh mắt Diệp Huyền, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, chủ động duỗi cánh tay ngọc trăng nõn ra ôm lấy cổ Diệp Huyền, cả người dính chặt vào thân thể Diệp Huyền!

Sau đó, đôi môi đỏ quyến rũ lại cúi xuống hôn Diệp Huyền!

Cô vốn đã gợi cảm quyến rũ, lúc này lại có chút men say, nhiệt tình say đắm hôn lên, khiến máu người ta sôi trào, khó có thể cưỡng lại!

Diệp Huyền không khỏi âm thầm nuốt nước bọt!

Hắn có thể cảm nhận được, công chúa nhỏ kiêu ngạo Lâm Thanh Nham đột nhiên mạnh dạn hôn hắn, chắc chăn đã phải trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý khó khăn rồi mới giác ngộ để có thể làm được đến bước này. Nói cách khác, tình yêu mãnh liệt của Lâm Thanh Nham dành cho Diệp Huyền đã vượt qua sự ngượng ngùng và kiêu ngạo trong lòng cô, khiến cô chủ động thể hiện tình yêu của mình bằng mọi giá. Giờ phút này, Diệp Huyền vô cùng xúc động, hắn không thể không dùng ngôn ngữ cơ thể để đáp lại lời trêu chọc này của Lâm Thanh Nham!

"Diệp Huyền...

Toàn thân Lâm Thanh Nham như nhữn ra dựa vào lồng ngực rắn chắc của Diệp Huyền, đôi mắt phủ sương của cô gần như giống hệt trạng thái lúc cô bị trúng thuốc ngày hôm đó. Điểm khác biệt là, vào lúc này, trong mắt cô có một chút tình yêu lý trí!

Vội vàng và mãnh liệt!

Điều này làm cho ngọn lửa trong lòng Diệp Huyền hoàn toàn bùng cháy!

Hai người ôm nhau thật chặt, dùng nụ hôn nồng nàn và rực lửa nhất để thể hiện tình yêu đã dồn nén trong lòng từ lâu nhưng không dám thừa nhận. Ngay lúc lửa tình giữa cả hai đang bùng nổ thì ngoài cửa lại truyền đến một loạt tiếng gõ cửa!

“Thanh Nham, Thanh Nham, hai đứa ra đây một chút!"

Lý Gia Tuệ vừa gõ cửa vừa lo lắng nói to: "Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đến nhà chúng ta! Nói là Diệp Huyền có liên quan đến vụ việc sát hại cha con nhà họ Phùng và Chu đại sư, Diệp Huyền cần phải đi tiếp nhận điều tra! Thanh Nham, con cũng đi xuống đi!"

"A?"

Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham lập tức tỉnh táo lại khỏi sự cuồng nhiệt, vội vàng buông nhau ra. Tình nồng đột nhiên bị đánh gãy, hai người lập tức cảm thấy có chút xấu hổ. Khoảnh khắc cuồng nhiệt vừa rồi là đột nhiên xuất hiện, Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền đều không ngờ tới. Lúc này, hai người vẫn còn thở dốc, thân thể vẫn nóng bừng.

"Thanh Nham, Diệp Huyền, có nghe mẹ nói không?" Lý Gia Tuệ gõ cửa, vẻ mặt có chút lo lắng.

"Tụi con nghe rồi, ra ngay đây." Diệp Huyền vội vàng trả lời, nghĩ thầm: Tiêu Băng Tuyết này có thù oán gì với mình đúng không, sao lần nào cô ta xuất hiện cũng phá vỡ việc tốt của mình?

Lâm Thanh Nham im lặng, xoay người kéo áo ngủ mà Diệp Huyền vừa mới cởi ra!

Diệp Huyền nhịn không được nhìn thêm một chút, trong lòng lại không khỏi cảm thán!

Dáng người của Lâm Thanh Nham thật sự hoàn mỹ, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần vẫn khiến hắn rung động!

"Đồ háo sắc, anh muốn nhìn tới khi nào? Nhanh mặc quần áo vào đi." Mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng, cô đưa chiếc áo vừa mới cởi cho Diệp Huyền! "Cảm ơn...

Diệp Huyền nhanh chóng mặc quần áo vào rồi đưa cho Lâm Thanh Nham một chiếc áo khoác khác: "Cổ và ngực cô đều có vết đỏ, mặc áo khoác che một chút."

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.