Cuồng Long Xuất Thế

Chương 432: Tthật sự nói như vậy



“Ha ha.”

Đối mặt với sự vây hãm của cao thủ nhà họ Triệu, Diệp Huyền khinh thường, xoay người nhảy ra quyền trận, tay chân chụm lại với nhau, trong nháy mắt đánh bổn cao thủ của nhà họ Triệu ngã xuống đất!

“Chuyện này?"

Nhìn thấy thân thú bất phàm của Diệp Huyền, sắc mặt Triệu Thiết Quân biến đổi, lúc anh ta chuẩn bị tự mình ra tay, Tiêu Băng Tuyết vội vàng chạy tới cùng phụ tá Vương Tiểu Vũ: “Triệu Thiết Quân, anh đang làm gì vậy?”

“Băng Tuyết!"

Khi Triệu Thiết Quân nhìn thấy nữ thần mà mình thầm mến, anh ta lập tức nói: “Tên Diệp Huyền này nói em yêu hẳn đến mức không thể tự kiềm chế được, định phải gả cho hẳn, còn nói em muốn sinh con cho hắn!"

“Làm sao tôi có thể để hẳn nói vẽ em như vậy được, vì vậy tôi muốn dạy cho hắn một bài học!"

Không ngờ, sau khi Tiêu Băng Tuyết nghe xong lời của Triệu Thiết Quân, khuôn mặt cô đột nhiên nóng bừng lên, cô nhìn Diệp Huyền với ánh mắt vui mừng và yêu thương: “Diệp Huyền, vừa rồi anh thật sự nói như vậy với anh ta sao?”

Diệp Huyền bực mình suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ cười nói: “Tôi đúng thật đã nói như vậy, vừa rồi tôi đang vội nên đã kể chuyện chúng ta nói trong phòng ngày hôm đó ra”

Tiêu Băng Tuyết nghe thấy lời này, sắc mặt càng. đỏ hơn, thậm chí còn cúi thấp đầu xuống, cần môi đỏ mọng nói: “Anh sao vậy chứ, làm sao có thể nói chuyện bí mật như vậy ra..."

“Chuyện này?”

"Triệu Thiết Quân đột nhiên hiểu ra điều gì đó, trong tình huống bình thường, Tiêu Băng Tuyết chắc hắn sẽ rất tức giận, nhưng vẻ mặt dịu dàng và ngại ngùng như bây giờ là sao?!

Vừa rồi Diệp Huyền nói 'hai người ở trong phòng, còn nói 'bí mật gì đó, đây là có ý gì? Hai người đã từng tiếp xúc thân mật?

"Trái tim Triệu Thiết Quân rối bời, khi anh ta lại nhìn Diệp Huyền, ánh mắt như sắp giết người: “Tên khốn, cậu dùng thủ đoạn gì để khiến Băng Tuyết mê luyến cậu như vậy?" 

Diệp Huyền sờ cằm, tựa hồ suy nghĩ hết sức nghiêm túc, đáp: “Chắc là do mị lực đặc biệt, cũng như sự đẹp trai và mưu trí không thể che giấu!"

“Phụt!”

Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ lập tức bật cười, có thể thấy rằng họ bị câu đáp trả tinh nghịch của Diệp Huyền chọc cười!

Thế nhưng, điều này lại khiến Triệu Thiết Quân cảng cảm thấy khó chịu hơn!

Hắn ngàn dặm xa xôi từ tỉnh đến đây để cho Diệp Huyền biết khó mà lui, không phải để thưởng thức bản lĩnh chọc tức người khác của Diệp Huyền!

Hơn nữa, Tiêu Băng Tuyết có vẻ rất thích Diệp Huyền!

“Diệp Huyền, xem tôi dạy dỗ anh thế nào!”

"Triệu Thiết Quân nổi trận lôi định, đột nhiên nhảy lên, muốn đánh tơi bời Diệp Huyền!

“Triệu Thiết Quân!”

Tiêu Băng Tuyết muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn, còn Diệp Huyền chỉ cười nhạt: "Để anh ta đánh đi, tôi không dạy anh ta một bài học thì anh ta còn tưởng rằng tôi sợ anh ta!" 

Nói xong, Diệp Huyền nắm lòng bàn tay to của Triệu Thiết Quân, dùng sức quật ngã, sau đó ném Triệu Thiết Quân xuống cách đó trăm mét!

Đùng!

"Triệu Thiết Quân xẹt qua không trung như một quả bóng, sau đó rơi xuống hồ nước trước mặt, lập tức gây ra sóng lớn trên mặt hồ!

"Ôi..."

Tất cả mọi người đều kinh hãi khi nhìn thấy thân thủ bất phàm của Diệp Huyền, thuộc hạ do Triệu Thiết Quân mang theo lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy đến bên hồ: “Mau cứu Triệu thiếu!”

Diệp Huyền cười lớn nói: "Khẩu khí lớn như vậy, không nghĩ tới lại là kẻ vô dụng.”

Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng chấn động.

Trên thực tế, không phải Triệu Thiết Quân kém cỏi, thật ra thực lực của Triệu Thiết Quân rất cường hãn!

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.