Hôm sau, khi Thiệu Ly đang ở trên đường, lái thử một cái xe mới đem đến sửa của khách thì chuông điện thoại vang lên. Cậu tạt xe vào lề đường, bắt máy. Hóa ra là Lý Hữu gọi: “Buổi tối có rảnh không? Mang Tiểu Tây đến đây ăn một bữa cơm.”
Nói tên một nhà hàng.
Thiệu Ly nói: “Lý thiếu gia ngài đây là quý nhân nhiều việc bận rộn, cha con tôi không dám quấy rầy.”
Lý Hữu hỏi: “Sao thế? Tối nay có hẹn sao?”
Thiệu Ly đáp: “Đúng vậy, đúng vậy. Thật xin lỗi. Không thì hôm khác, nếu ngài vẫn nhiệt tình mời?”
Lý Hữu nửa ngày không nói chuyện, một lát sau mới nói: “Vậy tối mai.”
Thiệu Ly quả thực muốn gạt mồ hôi, kiên quyết nói: “Lý thiếu gia, thực sự không cần khách khí như vậy. Tôi…”
“Thiệu Ly” Lý Hữu ngắt lời cậu: “Em không muốn gặp Thiệu Phỉ sao?”
Thiệu Phỉ
Cái tên này bao nhiêu năm qua không ai nhắc lại với cậu. Hiện tại, tất cả bạn học sẽ không nói bởi vì không ai biết, người duy nhất biết là Trần Trạch thì không bao giờ nói.
Thiệu Ly đè xuống xúc cảm đang muốn bộc phát ra ngoài, cười thật bình thường: “Gặp được thì tất nhiên là tốt nhưng chẳng phải là chờ chị ấy đỡ bận thì tốt hơn sao? Đợi chị ấy rảnh hơn, tôi sẽ đến gặp.”
Lý Hữu ở đầu dây bên kia, thở dài nói: “Hiện nay cô ấy đang ở thành phố H, ở cả tuần nay rồi.”
Một tiếng thở dài khiến lòng Thiệu Ly có chút lành lạnh, có phần khó chịu lại có phần bị đè nén, hoàn toàn không phải chỉ có một loại cảm xúc.
Hóa ra Thiệu Phỉ đã đến thành phố H rồi… nhưng hình như chị ấy không có ý định liên lạc với mình.
Thiệu Ly cố nặn ra nụ cười: “À, chắc chị ấy bận nhiều việc, không thấy nói năng gì.”
Lý Hữu nói: “Lý Duy cũng ở đây. Nếu em rảnh, không bằng dành chút thời gian gặp mặt bọn họ. Khúc mắc ở đâu, ba mặt một lời nói ra tốt hơn.”
Phản ứng đầu tiên của Thiệu Ly là: Đây không phải là Lý đại thiếu.
Lý đại thiếu không có rành suy nghĩ của người khác như thế, cũng không nghĩ cho người khác thế.
Ký ức sâu sắc về Lý Hữu hoàn toàn dừng lại ở cái đêm nọ tại nhà hàng cách đây 7, 8 năm.
Lý Hữu lạnh lùng, nói năng thận trọng, giọng nói mang theo chất ra lệnh, nhìn người khác vẻ miệt thị thành quen, thậm chí còn chả thèm nhìn, làm việc gì cũng nhằm sướng cái thân là chính, đâu thèm quan tâm đến cảm thụ của người khác.
Lý Hữu như thế này, Thiệu Ly thấy hơi xa lạ.
Cậu rất phối hợp, nói: “A, nhóc con kia cũng đến rồi. Vậy tôi cũng muốn gặp. Từ lúc thằng nhỏ được sinh ra đến giờ, tôi còn chưa gặp qua.”
Con trai cưng của Lý Chiêu Vinh làm sao để tên lưu manh như Thiệu Ly tùy tiện đụng vào?
Nhưng thật ra, cậu và Thiệu Phỉ thân thiết như vậy, vốn không định tách ra nhưng sau sự kiện kia, lại thêm Lý Chiêu Vinh mà dần dần không thể nào liên lạc được nữa. Hồi đầu, cứ tới ngày giỗ bà còn chạm mặt nhau một chút nhưng lâu dần thì xa hẳn. Nhớ lại không khỏi có chút thương cảm.
Có điều loại thương cảm này, Thiệu Ly không hề muốn Lý đại thiếu nhận ra. Cậu vẫn cười vô tâm vô phế như trước, nói: “Lý thiếu gia, ngài thật là tử tế, còn gọi điện thoại báo cho tôi. Tuy nhiên, chị tôi…”
Lý Hữu rất tử tế nói: “Cô ấy đến tham dự lễ trao giải, không có việc gì bận.”
Thiệu Ly nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tôi chỉ sợ ảnh hưởng công việc của chị ấy. Công việc là quan trọng nhất.”
Lời này ngay cả bản thân cậu nghe cũng thấy chua xót.
Từ lúc nào mà việc gặp gỡ giữa cậu và Thiệu Phỉ cũng phải cố kỵ ngay cả những chuyện này?
Buổi chiều Thiệu Ly xin nghỉ nửa ngày, đến nhà hàng Lý Hữu nói với cậu để gặp Thiệu Phỉ.
Mười lăm phút sau mới thấy cô. Khi đó Thiệu Phỉ vừa gọi điện thoại vừa đi về phía phòng khách.
Cô không mặc GUCCI, túi xách cũng không phải hàng Chanel, người ta không nhìn ra đồ cô đang vận hãng nào, nhưng cái cách được cắt may tinh xảo, phẩm cấp tinh tế, lại thêm vật liệu xa xỉ, túi xách tay khảm kim cương thượng hạng, có thể nói là… thật sự sành điệu, có thân phận, có của nả.
Cô giữ gìn nhan sắc tương đối tốt, trên mặt trang điểm nhẹ nhưng làn da, trái lại, lại có vẻ trắng nõn, gần như vô cùng mịn màng, tóc uốn sóng lớn, bới rất đẹp nhưng kiểu cách hơi phức tạp, nổi bật lên cái cổ thon dài, thoạt nhìn khả ái quyến rũ, như thể bảy tám năm qua không để lại chút dấu ấn thời gian nào lên cô, vẫn là thiếu nữ hơn hai mươi tuổi trong trí nhớ của Thiệu Ly.
Đẹp như vậy, căn bản không giống một bà mẹ có con tám tuổi.
Cô vốn xinh đẹp, Thiệu Ly nhìn thoáng đã nhận ra.
Thiệu Phỉ cũng ngẩn người, nhận ra em trai.
Thiệu Ly không rõ trong một khắc kia mình có kích động hay không nữa. Nhưng vô luận như thế nào cũng đều là chờ mong.
Thiệu Phỉ dù thế nào cũng vẫn là người nhà của cậu, thân nhân của cậu.
Cậu cười, dáng vẻ vẫn như trước đây: “Chị, đã lâu không gặp. Nghe nói chị tới tham gia một buổi lễ trao giải, Tiểu Duy cũng tới nên em đến thăm hai người một chút.”
Thiệu Phỉ nhìn cậu, hỏi: “Mấy năm nay sống ổn không, Ly Ly?”
Thiệu Ly đáp: “Rất tốt. Chị thoạt nhìn cũng rất tốt, em thật an tâm. Thằng nhóc kia đâu? Sao không đi cùng chị?”
Thiệu Phỉ dừng một chút rồi rất nhanh chóng nở nụ cười: “Đang ngủ trưa trên lầu. Hay chị gọi nó dậy cho nó gặp em?”
Thiệu Ly ngăn lại: “Thôi, cứ để nó ngủ.” còn nói: “Chị mua phần đất chỗ chân núi làm mộ cho bà đúng không?”
Thiệu Phỉ trả lời: “Ừ, mua năm kia. Chỗ đó phong thuỷ tốt, anh ấy có quan hệ của Lý gia nên chị mới thuận tiện có được mảnh đất đó.”
“Anh ấy” là ai, trong lòng cả hai người đều biết rõ.
Thiệu Ly không nói tiếp, một lát sau mới nói: “Chờ thêm vài năm nữa, em tích cóp đủ tiền, tính đưa tro cốt bà về với tổ tiên. Chắc đấy cũng là tâm nguyện của bà.”
Thiệu Phỉ từ chối cho ý kiến. Hàng lông mi tinh xảo của cô hơi hất lên: “Ly Ly, có phải em vẫn còn trách chị?”
Thiệu Ly nói: “Không có. Chẳng qua là em cảm thấy người nhà chúng ta không cần ở nhờ trên đất nhà người khác. Bà cả đời sống thanh bạch, em không muốn bà ở dưới đó cũng không yên.”
Móng tay sơn của Thiệu Phỉ vuốt nhẹ lên viên đá kim cương đính trên túi xách, nhìn không ra cô đang nghĩ gì: “Em trách chị sống không thanh bạch, làm liên lụy đến danh tiếng của bà?”
Thiệu Ly nhìn cô: “Không phải. Em chỉ muốn để bà lá rụng về cội. Người chết không giống người sống. Có nhiều thứ chúng ta quan tâm nhưng bà chắc gì đã để ý. Chúng ta đừng phụ tâm ý của bà.”
Thiệu Phỉ nói: “Em nhất quyết phải chống đối lại chị?”
Thiệu Ly nhất thời không nói gì.
Khó khăn lắm mới gặp mặt nhau, lẽ nào lại chỉ cãi vã? Như vậy thật vô nghĩa.
Mấy năm nay, cậu đã trở nên không giống trước kia, dễ xúc động, dễ tùy ý, ăn miếng trả miếng.
Vì thế, cậu lùi một bước trước, nói: “Chị, em hôm nay đến không phải để tranh cãi với chị. Chúng ta nhiều năm không gặp như vậy, vừa thấy mặt đã ầm ĩ thì thật không ra sao.”
Thiệu Phỉ nói: “Vậy chuyện của bà tạm thời cứ để đó. Tối nay chị không tiện, lúc nào em rảnh…, chúng ta cùng ăn một bữa cơm.”
Cô vừa nói xong thì một cậu nhóc chừng 8 tuổi chạy về phía hai người.
Thằng bé nhào vào trong lòng Thiệu Phỉ, làm nũng nói: “Phỉ Phỉ, khi nào Kim đến? Con đang đợi chú ấy dẫn con đi chơi bóng rổ mà.”
Thiệu Phỉ cười đầy vẻ cưng chiều: “Kim bận rộn như vậy làm gì có lúc nào rảnh mà chơi bóng rổ với con? Con muốn chơi thì chơi một mình vậy nhé.”
Thiệu Ly nhất thời không hiểu bọn họ đang nói tới ai, chỉ đoán đại khái là lão khốn Lý Chiêu Vinh.
Lý Duy cuộn người trong lòng Thiệu Phỉ, quay đầu lại, nhìn Thiệu Ly có vẻ hiếu kỳ xen lẫn nghi hoặc. Bé hỏi Thiệu Phỉ: “Đây là ai vậy?”
Thiệu Phỉ: “Không được gọi “đây là”. Gọi là chú. Chú Thiệu Ly.”
Lý Duy không thấy thích thú chút nào: “Con chưa từng gặp chú ấy.”
Thiệu Phỉ vỗ vỗ đầu Lý Duy khiến nó yên phận một chút, nói với Thiệu Ly: “Ly Ly, vậy 7 giờ tối mai nhé.”
Thiệu Ly nhìn Lý Duy, tâm tình cũng thật phức tạp. Có điều, cậu ngay lập tức cười nói: “Biết rồi.”
Cậu đang nghĩ chuyện của Lý Duy không nên nói cho nhóc con Thiệu Hiểu Tây biết, miễn cho nó hỏi tới hỏi lui, lại toàn hỏi những thứ không nên hỏi khiến mình phiền muộn. Riêng khoản truy hỏi này thì cậu rất tin vào năng lực của Thiệu Hiểu Tây.
Thiệu Ly vốn tưởng rằng bữa cơm hôm sau chỉ có 3 người là cậu, Thiệu Phỉ và Lý Duy. Không ngờ còn có thêm Chu Mạnh – sư đệ của Thiệu Phỉ và một người nữa, nghe nói là đồng nghiệp của cô – Lưu Ưu. Thậm chí ngay cả Lý Hữu cũng đến ngoài dự tính.
Mấy người này không phải trong giới thời trang thì cũng là người giàu có, ăn mặc sang trọng, tân kỳ, ngồi thành một bàn, cho dù thành phố H là nơi tụ tập của kẻ có tiền cũng khiến người ngoài lóa mắt. Duy chỉ có Thiệu Ly ăn mặc bình dân, xen lẫn trong một bàn toàn người như vậy có vẻ chẳng ra cái gì cả, hoàn toàn khác biệt.
Cậu tan làm, thậm chí còn từ chỗ làm đến thẳng đây, trên người còn mơ hồ mùi dầu máy.
Lý Duy là người đầu tiên chịu không nổi. Nó là trẻ con, có cái gì thì nói cái đó.
Nó oán giận với Thiệu Phỉ: “Phỉ Phỉ, con có thể ngồi với Kim được không? Trên người chú này có mùi.” vừa nói vừa nhăn mặt, phẩy phẩy tay.
Thiệu Phỉ lúng túng nhìn Thiệu Ly một cái, dỗ dành Lý Duy: “Hôm nay chú đến ăn với con, còn mang quà cho nữa. Con không vui à?”
Lý Duy mặc kệ, ghét bỏ quẳng mô hình ô tô bằng nhựa Thiệu Ly tặng xuống đất: “Con không cần biết! Con có xe Kim mua cho, mở được cửa. Cái này là đồ giả, không mở được cửa.” Nó trượt từ trên ghế xuống, sau đó chạy đến chỗ Lý Hữu, ôm đầu gối hắn nói: “Kim, con ngồi với bác được không?”