Trực giác nhạy bén không còn nhạy bén nữa. Còn nữa, có một số việc Lý Hữu không chủ động làm rõ, Thiệu Ly cũng không cách nào mở miệng được. Vì vậy, trước tiên là đến đi bệnh viện kiểm tra toàn thân, không phát hiện có nội thương, để bác sĩ băng bó xử lý tất cả các vết thương lớn nhỏ xong, cả ba người cùng đi ăn tối.
Cơm nước xong, Lý Hữu cho cha con Thiệu Ly lên xe, chở về nhà.
Lúc Thiệu Ly chuẩn bị nhắc con chào tạm biệt Lý Hữu, hắn đột nhiên nói: “Tiểu Tây, con lên nhà trước đi. Bác và ba con có chuyện cần nói.”
Thiệu Hiểu Tây chẳng mấy khi do dự, nhìn về phía Thiệu Ly.
Thiệu Ly nói: “Không có việc gì đâu. Ba và bác nói vài câu rồi sẽ lên. Trong tủ lạnh còn hơn nửa quả dưa hấu, con lấy ra mà ăn, biết chưa?”
Thiệu Hiểu Tây gật đầu, đẩy cửa xe bước xuống.
Mãi đến khi nó khuất bóng trong lối đi, Thiệu Ly mới nói: “Lý thiếu gia, bữa tối nay rất cảm ơn ngài. Có gì cần dạy bảo, ngài cứ nói, tôi nghe.”
Lý Hữu trầm mặc một hồi mới nói: “Hôm kia, tôi làm giám định ADN, có muốn nghe kết quả không, Thiệu Ly?”
Thiệu Ly tim đập đánh thịch một cái, cười lớn pha trò: “Giám định ADN. A ha ha, trò này không tin được nha. Nghe nói làm cái này mất bảy ngày mới có kết quả?”
Lý Hữu rất trấn định: “Không cần. Bảy ngày là tiến độ bình thường. Tôi thúc họ làm nhanh, báo cáo kiểm tra bây giờ đang ở trong tay tôi.”
Hắn tiện tay rút một phong bì ra.
Thiệu Ly không nhìn cũng không cầm, cười nói: “Lý thiếu gia ngài sự nghiệp gia thế đều lớn, con cháu nối dõi khẳng định rất vượng. Chẳng nói xa xôi, hiện tại Lý gia các ngài còn có Tiểu Duy sao? Tôi thấy đứa bé kia và ngài rất thân thiết. A ha ha.”
Lý Hữu nhìn cậu, không tỏ vẻ gì cả: “Lý Duy chính xác là đích tôn nhà họ Lý nhưng chỉ là con trai của chú Vinh. Tiểu Tây thì khác. Nó là đứa con đầu tiên của tôi.”
Hắn không cần lớn tiếng tuyên bố, nói Lý Hữu đây mới là chủ của Lý gia, cũng không cần ra sức hạ thấp người khác, nói Lý Chiêu Vinh chẳng là cái quái gì hết. Ý tứ đã rất rành rọt rằng chỉ hai từ “Lý Hữu” thôi đã đại biểu cho thân phận thế nào ở Lý gia, cả hậu duệ của hắn cũng thế, không phải cứ là con cháu của Lý gia là có thể so bì được..
Nếu là con nhà người khác, Thiệu Ly lúc này nhất định sẽ giơ ngón tay cái khen: “Đó là đương nhiên. Ngài đây là ai chứ? Lão khốn Lý Chiêu Vinh mà đòi so với ngài sao?”
Nhưng lần này lại là con gái cậu, đứa con gái cưng cậu nuôi nấng từ nhỏ, Thiệu Ly không cách nào bình tĩnh được.
Trong lòng cậu không ngừng tự nhắc nhở: không thể xung đột với hắn, Thiệu Ly. Nếu xung đột với hắn, Lý đại thiếu sẽ càng tàn độc, không chừng sẽ “vô tình” cho mày gặp tai nạn xe cộ ngoài ý muốn và vân vân. Lúc đó thì đến gặp mặt con gái mày cũng không được nữa kìa.
Nghĩ thì có vẻ rất chín chắn, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn tương phản: “Tôi chỉ có mỗi đứa con gái này. Ngài không nên bức tôi vào đường cùng chứ?”
Lời này là có kim trong bông, rất có tác dụng uy hiếp.
Cậu nói tiếp: “Huống hồ, tôi nghe nói nhà giàu sang phú quý đều cho con trai thừa kế chứ không phải con gái. Con gái tôi là phận nữ nhi, thực sự không đáng để ngài hao tâm tổn trí như vậy. Hơn nữa, đại thiếu gia ngài đang tráng niên, còn sợ về sau không có con trai sao?”
Lý Hữu như cười như không nhìn cậu: “Em nghĩ tôi là người phong kiến vậy sao, Thiệu Ly?”
Thiệu Ly cười không nổi luôn.