Thần sắc Thiệu Phỉ khá tự nhiên. Cô hiển nhiên là biết chuyện của Thiệu Hiểu Tây, Thiệu Ly cũng dự đoán được điều này. Dù sao khi Lý Duy ở chỗ cậu mấy ngày, lúc đón nó về nhà là đã chuẩn bị tâm lý để Thiệu Phỉ biết Thiệu Hiểu Tây. Nhưng Thiệu Phỉ tất nhiên không có ý đồ tìm hiểu chuyện Thiệu Hiểu Tây. Cô thậm chí chưa từng gọi điện thoại hỏi cậu lấy một câu. Cậu đoán Thiệu Phỉ đại khái là không thực sự để ý mình đi lại với ai, sinh Thiệu Hiểu Tây với ai. Hoặc là cô thật sự không muốn nhắc lại chuyện cũ.
Như vậy cũng tốt.
Sau đó, Thiệu Phỉ vừa cười với Trần Trạch vừa nói: “A Trạch, đã lâu không gặp. Em thoạt nhìn vẫn giống hồi xưa, chẳng thay đổi gì cả, vẫn thân với Ly Ly như thế.”
Trần Trạch đáp: “Đã lâu không gặp, chị hấp dẫn hơn ngày trước rất nhiều, Thiệu Phỉ.”
Thiệu Phỉ bật cười.
Thiệu Ly lại giới thiệu Đặng Khải.
Sau đó, thấy Lưu Ưu cầm điện thoại di động tìm đến, ngồi bừa xuống một chỗ, cười gật đầu với Thiệu Ly, nhìn Trần Trạch, hỏi Thiệu Phỉ: “Phỉ Phỉ, anh chàng đẹp trai này ở đâu ra thế? Giới thiệu chút đi.”
Thiệu Phỉ nói: “Ôi chao, quên béng mất. Đây là Trần Trạch – bạn của Ly Ly.” rồi quay sang Trần Trạch, nói: “A Trạch, đây là Lưu Ưu – người đại diện của chị.”, lại chỉ vào Đặng Khải, nói với Lưu Ưu: “Đây là Đặng Khải, cũng là bạn của Ly Ly.”
Lưu Ưu nói: “Thiệu Ly ngon nha. Mấy bạn này của em đều sinh ra làm người mẫu phải không? Thật đáng mơ ước!”
Trần Trạch cười cười, Đặng Khải được khen mà xấu hổ.
Lưu Ưu nhìn Trần Trạch, nói: “A Trạch, “trạch” của em là “sáng bóng” à?”, rõ ràng tỏ ý lấy lòng.
Thiệu Ly cúi đầu bật cười.
Trần Trạch lặng lẽ lấy khuỷu tay huých hông cậu một phát, ý bảo một vừa hai phải thôi.
Bên kia, Thiệu Phỉ nói: “Chị Viện, em nghe Tiểu Mạnh nói chị chuẩn bị cho Trình Trình về nước học ạ?”
Tô Viện đáp: “Đúng vậy. Có điều chị còn chưa quyết định học chỗ nào thế mà em đã biết rồi.”
Thiệu Phỉ cười rộ lên: “Chỉ là vô tình nghe Tiểu Mạnh nói thôi. Em ấy biết chị và Trình Trình dự định ở lại trong nước nên vui hơn ai hết. Bọn em là bạn em ấy đương nhiên cũng lấy làm vui thay.”
Lưu Ưu nói: “Đúng vậy, theo em, về nước học cũng không có gì không tốt. Trường Khoa học kỹ thuật thiếu niên thành phố S rất tốt. Tiểu Tây và Phillip không phải đều học ở đây sao?”. Cô vừa cười vừa rướn nửa người lên trước, cách mấy người mà tỏ vẻ vui mừng nói với Thiệu Ly: “Lần trước Phillip còn xin Kim hỏi ý kiến em đưa Tiểu Tây đến khu vui chơi mà. Phillip nói Tiểu Tây dũng cảm, cái gì cũng dám chơi, thật là có ý tứ.”
Cô cười ha ha, Thiệu Ly cũng ha hả cười. Trong nháy mắt, cậu cảm thấy tim mình như đang treo lấp lửng.
Cậu biết mấy người này đều là kẻ lọc lõi, có một số việc thực sự không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả.
Cậu nói: “Lần sau có chuyện gì thì để cho thằng nhóc kia hỏi thẳng em đi.”
Lưu Ưu mừng rỡ gật đầu: “Thế mới tốt.”
Đột nhiên Tô Viện nói: “Sửa xe rất vất vả phải không Tiểu Thiệu?”
Thiệu Ly nói: “Cũng tạm, nhưng làm cùng bạn bè, rất thoải mái.”
Tô Viện cười nhìn Thiệu Phỉ, nói: “Vừa rồi A Ưu còn nói, bạn em trai em ai cũng như người mẫu. Có người thân tuyệt vời thế này bên cạnh, Thiệu Phỉ thật là may mắn hơn người. Chị đây ước ao quá.”
Cô ta nói cực kỳ có thành ý, Thiệu Phỉ cười cười, không nói lời nào như thể mình chẳng thấy thế nào cả.
Nhưng Thiệu Ly thì có cảm giác mặt mình nóng cháy cả lên, không kiềm chế được, trong lòng càng sốt ruột.
Không phải là cậu không hiểu ngụ ý của mấy lời này. Cậu trong lòng thở dài: Quả nhiên chuyện trên đời này, chuyện đã làm ra thì đừng hòng tránh khỏi bị người khác soi mói.
Đúng vào lúc đó, trên đài, các bạn nhỏ lên tinh thần bắt đầu diễn thuyết.
Tất cả mọi người không nói gì nữa.
Người lớn ngồi dưới đài thi thoảng bàn luận xôn xao nhưng chủ yếu là tập trung tinh thần nghe, có người chụp ảnh ghi hình lưu niệm. Trên đài cũng có camera quay lại.
Đúng như Thiệu Phỉ nói, chương trình khá long trọng.
Thiệu Hiểu Tây chiều nay biểu hiện rất nổi bật. Bé xinh đẹp, mồm miệng thông minh, trí nhớ tốt, năng lực tư duy logic mạnh, khí chất có chút giống Lý Hữu – chẳng sợ gì.
Vì thế, kết quả thi đấu cũng không có gì ngoài ý muốn.
Thiệu Hiểu Tây và một cậu con trai lớn hơn bé hai tuổi cùng đoạt giải nhất. Còn có ba người giải nhì, sáu người giải ba và 12 người được giải khuyến khích trong đó có Lý Duy.
Ai cũng có giải, trẻ con vui, người lớn càng vui. Tất cả đều vui vẻ.
Thi đấu xong, người lớn lên đài góp vui, tạo hình với trẻ con cầm cúp chụp ảnh lưu niệm.
Thiệu Ly giống như tất cả mọi người nhà khác, chụp ảnh lưu niệm chung với con gái, thoạt nhìn mọi thứ đều bình thường, Tô Viện thỉnh thoảng lịch sự cười cười với cậu. Loại tiếu ý rất bình thường này ấy thế nhưng không hẳn là không có thâm ý.
Sau đó, cậu thấy Lý Hữu đứng ở cửa hội trường, bên sân khấu nhìn qua.
Lý Hữu cũng nhìn thấy cậu.
Thiệu Ly nghĩ thầm, mình đời này thị lực tốt quá mức nên toàn bị thiệt hại, nếu như đổi lại phải đeo kính cận, thị lực yếu một chút thì hồi đó chưa chắc đã phát hiện “Gian tình” của Lý Hữu và An Tiếu rồi kéo theo một lô chuyện như vầy.
Vừa nghĩ vừa thấy chuyện không phải là như thế.
Dù không phải là Lý Hữu phỏng chừng cũng sẽ là người khác.
Lý Hữu đi về bên này, bước đến gần sân khấu, vẫy tay với Thiệu Hiểu Tây đang bưng cúp.
Thiệu Hiểu Tây quay đầu lại liếc nhìn Thiệu Ly, thấy Thiệu Ly không phản đối mới bước lại.
Lý Hữu nói: “Tiểu Tây, gọi bố đi.”
Giọng hắn không lớn nhưng đủ để khiến người ta chú ý tới lời nói và việc làm của hắn rất rõ ràng.
Thiệu Ly lập tức đề phòng.
Mọi người cho dù che giấu rất tốt cũng không ít thì nhiều biến sắc.
Thiệu Hiểu Tây ngày hôm nay rất vui vẻ, hào phóng gọi to: “Bố”.
Lý Hữu cười, ôm lấy bé trên sân khấu, trong ánh mắt hiện lên vẻ cưng chiều, đưa cho bé một một quà đóng gói tinh xảo, nói: “Ngày hôm nay con làm rất tốt.”
Thiệu Hiểu Tây hỏi: “Mở bây giờ được không?”
Lý Hữu trả lời: “Được.”
Thiệu Hiểu Tây bắt đầu mở quà.
Mở ra, là một người máy nhỏ, tay chân có thể cử động, còn có thể nói nữa. Cái này không phải loại thường.
Lý Duy thoáng cái đã bị hấp dẫn. Nó chạy tới, đôi mắt trông mong nhìn Thiệu Hiểu Tây đang được Lý Hữu ôm trong tay: “Tiểu Tây, chị có cái gì thế? Kim, cháu cũng muốn có.”
Lý Hữu đặt Thiệu Hiểu Tây lên sân khấu. Thiệu Hiểu Tây vẫn còn đang ôm người máy nghiên cứu, Lý Duy thế là mò lại gần xem, không quấy Lý Hữu nữa.
Lý Hữu liếc mắt nhìn Trần Trạch, nói: “Cậu cũng ở đây?”
Trần Trạch không nói lời nào.
Thiệu Ly nói Lý Hữu là anh rể mình. Người khác tin chứ anh không tin.
Lưu Ưu có vẻ rất hưng phấn, nói: “Hôm nay Tiểu Tây diễn thuyết rất tuyệt. Còn nhỏ vậy mà rất khí thế, hơn cái bạn cùng đạt giải nhất kia luôn.”
Lý Hữu cười cười, nói: “Nó còn nhỏ, sau vài lần là sẽ càng tốt hơn.”
Thiệu Hiểu Tây chẳng nghe bọn họ nói. Bé đưa người máy cho Thiệu Ly xem.
Thiệu Ly nhìn bé cười cười.
Thiệu Phỉ nói: “Đến giờ cơm rồi. Bữa tối Ly Ly đừng về nhà làm cơm nữa, cùng ra nhà hàng ăn đi. Hai đứa bé hôm nay đều vất vả rồi, cho ăn nhiều một chút bồi bổ.”
Thiệu Ly nhìn Trần Trạch và Đặng Khải: “Thế nào? Có hứng thú không?”
Lưu Ưu nhìn hai người cười.
Thiệu Phỉ nói: “A Trạch, Tiểu Khải. Hai đứa cũng đi đi.”
Đặng Khải nhìn Trần Trạch, sau đó mới nhìn Thiệu Ly gật đầu “rụp, rụp” hai cái.
Anh có vẻ hơi hưng phấn, chẳng mấy khi có cơ hội ở gần một đại minh tinh như Thiệu Phỉ, thậm chí còn cùng nhau ăn cơm.
Trần Trạch thở dài, nói: “Tớ đồng ý.”
Thiệu Ly nói: “Vậy không quay về nữa.”
Vốn dĩ cậu định chờ Thiệu Hiểu Tây thi đấu xong sẽ dẫn con gái ra tiệm ăn một bữa ngon.
Một phút đồng hồ trên sân khấu phải đổi bằng mười năm khổ luyện bên dưới. Trong khoảng thời gian này, Thiệu Hiểu Tây ngày nào cũng ở nhà ôm gương luyện phát âm, luyện tư thái. Đối với một đứa bé mà nói, đó chính là chuyện rất khổ cực.
Thiệu Ly nghĩ con gái mình cái gì cũng tốt, có điều ý chí cạnh tranh quá mãnh liệt. Điểm này, không thể không thừa nhận, không giống cậu mà là giống Lý Hữu.
Lưu Ưu lại hỏi Tô Viện: “Chị thì thế nào, Tô Viện? Có muốn cùng đi không?”
Tô Viện cười cười, nói: “Không được, nhà vừa báo tối nay phải về. Tiểu Tĩnh mang theo Tường Tường từ Pháp về. A Hữu, Trình Trình và tôi tối nay đều phải về nhà đón bọn họ.”
Cô hời hợt nói mấy câu khiến tâm tình vui vẻ của Thiệu Phỉ cả đêm đều hoàn toàn tan vỡ.
Lý Tĩnh và Lý Thịnh Lý Trình không giống nhau. Cô này và Lý Hữu là chị em cùng cha cùng mẹ. Trong gia đình đó, là một trong số rất ít người có thể ảnh hưởng đến Lý Hữu.
Thiệu Phỉ biết, Tô Viện và Lý Tĩnh không chỉ được người Lý gia công nhận mà còn từng là bạn thân cùng lớp, quen biết nhau hơn chừng mười năm trời. Vì Tô Viện lấy Lý Chiêu Viễn nên hai người không còn qua lại.
Thiệu Phỉ cười mỉa: “Vậy thì thật là đáng tiếc.”
Lưu Ưu ngồi xổm, hai tay chống đầu gối, nhìn Thiệu Hiểu Tây cười: “Đúng vậy. Thật tiếc quá. Quán quân nhỏ của chúng ta tối nay không thể cùng ba chúc mừng thắng lợi rồi.”
Thiệu Hiểu Tây nhìn Lý Hữu rồi lại nhìn Thiệu Ly, nói với Lý Hữu: “Thực sự không thể sao ạ?”
Lý Hữu chưa kịp mở miệng, Thiệu Ly đã cười nói: “Chị Ưu nói như em không ở đây í. Hay là bị A Trạch của bọn em mê hoặc mà quên luôn em rồi?”
Lưu Ưu vỗ vỗ tay, ha ha cười: “Làm gì có chuyện quên em, là ngượng không dám nhìn em mới đúng. Chị sợ nhìn em chút nữa thôi thì đời này chẳng cưới được ai nữa rồi. Thật tình, nhà em lớn kiểu gì vậy, còn nhường cho người khác đất sống nữa không đây. Đừng làm bọn chị ngày càng tủi thân chứ.”
Cô làm người đại diện cho Thiệu Phỉ mấy năm, mồm mép lợi hại không nhất cũng nhì.
Thiệu Ly lắc đầu cười, giơ ngón cái với cô: ” Chị Ưu, em phục chị.”
Lưu Ưu cười khanh khách, thoạt nhìn có vẻ rất thật cao hứng chứ không phải chỉ là để đối phó qua loa.
Trần Trạch cũng cười. Anh hỏi Thiệu Ly: “Sao vậy? Ngày hôm nay gặp phải đối thủ rồi hả?”
Thiệu Ly nói: “Còn hơn ấy chứ. Tớ chấp nhận thua luôn.”
Đặng Khải nói: “Phải cho bọn lớp mình nghe thấy mới được. Hồi đó có thể nói cho lão Tôn suýt không ăn nổi cơm mà cũng có lúc phải chịu thua.”
Thiệu Ly tức giận đến bật cười, nói: “Già rồi, già rồi, hảo hán không nhắc chuyện đã qua.”.
Cậu lại hỏi Thiệu Hiểu Tây: “Cục cưng tối nay muốn ăn gì?”
Cậu nhẹ nhàng linh hoạt thay đổi lực chú ý của Thiệu Hiểu Tây.
Thiệu Hiểu Tây nói: “Ly Ly, con muốn ăn tôm.”
Thiệu Ly nói: “Được rồi, thì ăn tôm.”
Chợt nghe Lý Hữu nói: “Ừ. Hải sản của Toại Viên được đấy. Tối nay đến đó.”
Tô Viện ngẩn người, nói: “A Hữu, ông Mạnh nói mọi người tối nay đều phải ở nhà. Tiểu Tĩnh và Tường Tường chẳng mấy khi về.”
Lý Hữu nói: “Chuyện này tôi sẽ xử lý.”
Sau đó, không để Thiệu Ly mở miệng “Phá hư bầu không khí”, hắn ôm lấy Thiệu Hiểu Tây đi luôn.
Đúng là “Bắt giặc phải bắt vua trước”.
Thiệu Ly gãi gãi đầu, trong lòng mắng tơi tả, nhảy xuống sân khấu đi theo.