Tô Viện cười thầm trong lòng, đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng bận tâm. Sau đó, cô vuốt nhẹ cổ Lý Trình, nhìn Lý Mạnh Sơn nói: “Ba, Trình Trình cũng sắp lên cấp 2, con sợ sau này nó học tiếng Trung không tốt, vì thế con muốn cho nó về nước để học vài năm, ba thấy sao?”
Lý Mạnh Sơn cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ông nói: “Không phải đã mời thầy dạy tiếng Trung cho nó sao? Tại sao còn học không tốt ?”
Tô Viện nói: “Con có mời một thầy giáo có kinh nghiệm dạy cho nó, nhưng thầy cũng nói muốn học tiếng Trung giỏi phải để nó có cơ hội tiếp xúc nhiều với tiếng Trung. Thầy giáo chỉ có thể dạy trên lý thuyết nhưng không có cơ hội thực hành nhiều. Tốt nhất vẫn nên cho nó có cơ hội giao tiếp với nhiều người, nhất là bạn cùng trang lứa.”
Lý Mạnh Sơn dừng ăn, đem chiếc đũa từ tốn gác lên chén.
Lý Ngũ nhanh chóng đưa cho ông một ly trà.
Lý Mạnh Sơn nhận lấy uống một ngụm trà rồi cầm ly trà trong tay hỏi Lý Tĩnh: “Con thì sao, dự định ở lại đây trong bao lâu?”
Lý Tĩnh nói: “Ý của con cũng giống Tô Viện, dù sao Tường Tường cũng không thể nào ở mãi nước ngoài chỉ biết nói tiếng Pháp với tiếng Anh. Con hy vọng nó sau này có thể sử dụng tiếng mẹ đẻ của nó thành thạo mà không quên đi cội nguồn của nó.”
Lý Mạnh Sơn nói: “Ừ, vậy cũng tốt, nói chuyện như vậy mới giống người nhà họ Lý chứ.” Tầm mắt ông đảo qua Lý Trình, rồi mới nhéo mặt Lý Tường, nói: “Lý Tường càng ngày càng giống A Hữu nha.”
Lý Chiêu Vĩnh cười ha ha, lấy lòng nói: “Cháu ngoại thường rất giống cậu mà.”
Lý Tĩnh cười, nói: “A Hữu vừa mới gọi điện nói chuyện với ông nội phải không? Con thấy tinh thần ông có vẻ rất tốt, là chuyện gì rất vui à?”
Lý Mạnh Sơn híp mặt, dựa vào ghế thái sư, suy tư.
Sau đó ông mới nói: “Đó là chuyện cực kỳ, cực kỳ tốt, ta nghe cũng xong cũng thấy rất phấn khởi. Haiz, đã nhiều năm rồi chưa có vui như thế.”
Ông tự nói xong tự cười rộ lên làm mọi người cũng vội vàng cười lấy lòng.
Lý Tường nói: “Mẹ ơi, lát nữa ăn cơm xong, mẹ dẫn con qua chỗ cậu nha. Đêm nay con muốn ở với cậu, con có rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn nói với cậu.”
Lý Tĩnh qua qua hỏi: “Ông nội ơi, A Hữu đêm nay có về không?”
Lý Mạnh Sơn nói: “Đừng hỏi ta, ta già rồi, không có khả năng trông nom nó suốt hai mươi bốn tiếng.”
Ông nắm quải trượng rồi đứng lên, khoát tay, ý bảo mọi người tiếp tục ăn cơm, chỉ cho Lý Ngũ đến dìu ông lên lầu.
Chuẩn bị đến giờ chiếu vở kinh kịch ngắn tên là “Đứa con côi nhà họ Triệu”, ông cụ rất thích nghe vở kịch này nên vội vàng lên lầu bật xem.
Lý Tường tao nhã ngồi ăn cơm, vừa ăn vừa bàn với Lý Tĩnh việc lát nữa sẽ sang chỗ Lý Hữu. Lý Trình nhìn Lý Tường một cái, rồi mới cúi đầu, chọc chọc cơm ở trong chén không nói lời nào. Lý Tường là thằng bé duy nhất trong nhà dù cho nó có làm cái gì cũng không khiến Lý Hữu tức giận. Nó không cần cố ý lấy lòng Lý Hữu, vẫn được Lý Hữu quan tâm, chăm sóc. Thậm chí, Lý Hữu hàng năm còn rút ra một khoảng thời gian cố định đi Pháp thăm nó, dẫn nó lướt sóng, trượt tuyết, leo núi, chưa kể còn dạy nó chơi bóng, dẫn nó đi du lịch vòng quanh Châu Âu. Tất cả những thứ đó là điều mà đến cả trong mơ Lý Trình cũng muốn. Trẻ con đứa nào cũng muốn ở bên ba của mình, tuy rằng ba mẹ Lý Tường không còn ở cùng nhau, nhưng nó có cậu nó, cũng chính là Lý Hữu, thương yêu nó.
Tô Viện cúi đầu nhìn Lý Trình một cái, hỏi: “Sao vậy?”
Lý Trình nói: “Lát nữa con cũng muốn cùng Lý Tường đến chỗ anh được không?”
Tô Viện ngẩng đầu nhìn Lý Tĩnh một cái, Lý Tĩnh có chút ngại ngùng.
Mấy đứa con nít còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nhưng không có nghĩa là người lớn có thể giả ngu.
Tô Viện cúi đầu ăn cơm không nói lời nào.
Lý Tĩnh nói: “Để chị gọi điện cho A Hữu hỏi cái đã.”
Lúc cô gọi điện thoại cũng là lúc Lý Hữu đang lái xe nên khóa máy .
Hắn hôm nay lái chiếc xe hai chỗ, trên xe chỉ có Thiệu Ly và Thiệu Hiểu Tây, Thiệu Hiểu Tây ngồi trong lòng Thiệu Ly.
Thiệu Hiểu Tây dựa vào Thiệu Ly, nói: “Ly Ly, con dùng hết ngòi bút máy rồi.”
Thiệu Ly nói: “Ừ, ngày mai ba đi mua cho con.”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Dạ.”
Bé xem chừng có chút mệt, mi mắt chớp chớp..
Thiệu Ly ôm bé, đặt bé nằm xuống ngủ cho thoải mái.
Lý Hữu đưa tấm chăn cho Thiệu Ly, tắt đèn, điều chỉnh nhiệt độ ấm một chút, giảm tốc độ, dùng tay không cầm lái sờ đầu Thiệu Hiểu Tây.
Hắn hỏi: “Con ngủ rồi à?”
Thiệu Ly nói: “Xem ra nó rất mệt mỏi.”
Kết quả Thiệu Hiểu Tây nửa tỉnh nửa mê nói: “Con còn thức mà. Bác đã hứa dẫn con đến đài thiên văn ngắm sao mà.”
Bé trả lời như vậy, trăm phần trăm là đang cố chống đỡ cơn buồn ngủ.
Thiệu Ly vừa tức vừa muốn cười, nhịn không được lấy cái mũi dụi dụi vào mũi bé, nói: “Nói nữa đánh mông bây giờ.”
Lý Hữu cũng cười: “Ngủ đi, đến nơi bố gọi con.”
Nghe xong, Thiệu Hiểu Tây thả lỏng mà ngủ.
Trên con đường tĩnh lặng tràn ngập bóng tối chỉ còn lại hai người đang ngồi trên xe, nhất thời còn có chút xấu hổ.
Bất chợt Thiệu Ly cười cười, tìm đề tài nói: “Lại đổi xe à?”
Lý Hữu ở trong bóng tối liếc cậu một cái, nói: “Đừng nói lớn, để cho con ngủ.”
Thiệu Ly nghĩ thầm: Ai dà, anh thật có lòng chăm sóc con gái tôi nha.
Đột nhiên, Lý Hữu nắm lấy bàn tay cậu đang đặt trên đầu Thiệu Hiểu Tây rồi không nói gì nữa.
Like Loading…