Lý Hữu nhanh chóng lấy áo khoác trùm lên người cậu, kéo mũ che khuất mặt cậu. Xong xuôi hắn rất tự nhiên mà cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cậu, nói: “Như vậy là không ai nhận ra rồi.”
Nhìn một loạt động tác được thực hiện lưu loát sinh động tựa như nước chảy mây bay, phản ứng đầu tiên của Thiệu Ly là: Khốn kiếp! Đúng là một bậc thầy về chuyện vụng trộm mờ ám.
Cậu cười mỉa mai: “Anh có kinh nghiệm quá nhỉ.”
Lý Hữu không để ý câu châm chọc của cậu, chỉ đơn giản là ôm cậu vào lòng, hỏi: “Lạnh không?”
Thiệu Ly nói: “Câu này nên để em hỏi anh mới đúng, đừng có vì sĩ diện mà không cần giữ ấm chứ, đại thiếu gia.”
Cậu nhìn Lý Hữu áo khoác đã không có cúc áo, còn dám cởi áo ngoài quấn vào người cậu.
Lý Hữu lơ đễnh, nói: “Chỉ cần em ôm anh, anh sẽ không lạnh.”
Thiệu Ly ở dưới cái nón trực tiếp khinh bỉ hắn, nói: “Anh muốn chọc ghẹo trai nhà lành à?”
Lý Hữu không nói lời nào, hắn trực tiếp dùng hành động chứng minh lời nói dùng, vòng tay ôm lấy Thiệu Ly siết lại thật chặt.
Về đến nhà, sau khi bế Thiệu Hiểu Tây về phòng, hai người trở về phòng ngủ.
Từ trong phòng tắm đi ra, Lý Hữu đã thấy Thiệu Ly mặc quần áo ngủ chỉnh tề từ trong ra ngoài, vậy mà lại dựa lưng vào giường ngồi đọc sách, khác hẳn với bình thường.
Đúng là chuyện trăm năm khó gặp.
Lý Hữu bèn nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Thiệu Ly lập tức trả lời: “Haiz, không hiểu sao em không thấy buồn ngủ. Em muốn xem sách một chút, anh ngủ trước đi.”
Rõ ràng là trợn mắt nói dối.
Lý Hữu dừng mọi động tác nhìn cậu một lúc, cũng không thèm vạch trần lời nói của cậu, xốc cái chăn bằng len lên, sải bước lên giường, nằm xuống ngủ.
Cực kỳ an phận thủ thường.
Không cần hỏi cũng biết, cái chăn dư ra này đảm bảo là lúc hắn tắm rửa, Thiệu Ly đã lấy từ tủ quần áo ra.
Lý Hữu nằm trên giường, hô hấp đều đều, xem ra là đang ngủ.
Thiệu Ly tiếp tục lật sách nhưng mí mắt của cậu lại không hề nghe lời mà liên tục ôm lấy nhau. Cậu nghĩ chắc từ mai phải chuẩn bị thay sách này bằng mấy quyển truyện cười thôi.
Bức màn trong phòng bị kéo xuống, tối đến mức không nhìn thấy rõ năm ngón tay, mà hô hấp của Lý Hữu đã có xu hướng ổn định.
Cuối cùng, Thiệu Ly thật sự chống đỡ không nổi nữa, đành tắt đèn đi ngủ.
Đến lúc cậu mơ màng sắp ngủ, Lý Hữu xoay người qua đè lên người cậu, vừa hôn cổ cậu vừa luồn tay vào trong cổ áo cậu, cởi nút áo ngủ của cậu, nói: “Nhóc gian xảo.”
Thiệu Ly nhanh chóng đáp lại: “Cũng không gian xảo bằng anh. Giả bộ ngủ phải không?”
Lý Hữu trả lời: “Còn em thì sao? Giả vờ đọc sách thôi, em thử nói nguồn gốc của con người là gì xem?”
Thiệu Ly khẽ hừ một tiếng. Cậu cảm thấy Lý Hữu đang cố ý xát muối vào nỗi đau của cậu.
Lý Hữu cúi đầu hôn lên miệng cậu, nghiêng hẳn nửa người qua, lột hết quần áo của cậu. Sau đó bọn họ, miệng dán miệng, ngực chạm ngực, chân quấn với nhau, rồi hôn môi. Đầu tiên, chỉ là chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng đụng chạm, từng nụ hôn từ từ rơi xuống, mang theo chút ngập ngùng xen lẫn chút cẩn thận. Tim đập càng ngày càng nhanh, mặt cũng đỏ ửng, giống như mới lần đầu nếm thử cảm giác này.
Sau đó, Lý Hữu vói đầu lưỡi vào miệng cậu, hai người ngậm chặt đầu lưỡi của nhau, hôn sâu.
Lý Hữu thuận tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy chai Durex bôi trơn làm ấm ra, tay hắn từ từ luồn xuống phía dưới.
Thiệu Ly rụt rè nói: “Hay là thôi, đừng làm nữa, chỗ đó của em vẫn còn hơi đau.”
Giọng nói lúc mơ màng của cậu vừa có chút càu nhàu vừa có chút miễn cưỡng, làm cho thú tính của Lý thiếu gia muốn bùng nổ.
Một bàn tay của hắn sờ dọc từ thắt lưng sâu vào đến khe giữa mông của cậu, chạm đến lối vào có chút ngượng ngùng kia, thấp giọng hỏi: “Còn đau thật à?”
Thiệu Ly giống như nghé con mới sinh không sợ hổ, không biết tiếp sau đây chờ đón cậu sẽ là một buổi tối cực kỳ phong phú, nửa thật nửa giả nói: “Đau thật.” Nói xong còn phối hợp nhăn mặt lại.
Biểu tình kia trong mắt Lý Hữu trông rất buồn cười, giống như một tên ngốc dễ thương.
Lý Hữu nở nụ cười tà ác, cúi đầu hôn nhẹ mũi cậu, trầm giọng nói: “Để anh giúp em thổi. Thổi xong sẽ không đau nữa.” (=]]]]] Xong phim)
Này thì thổi, thổi đến muốn mạng của Thiệu Ly.
Durex làm ấm cộng với thổi thổi, công thức này làm Thiệu Ly gần như bắn ra.
Lý Hữu lấy cánh tay đè chặt người cậu, chặt đến nổi cậu không có cách nào nhúc nhích hay xoay tới xoay lui, thổi một lúc, lại liếm mút cái nơi còn đang ngượng ngùng khép chặt kia.
Cuối cùng Lý Hữu hút một bên đầu ngực của Thiệu Ly, ngón tay ra vào nơi mất hồn kia, trực tiếp đưa Thiệu Ly lên cao trào.
Thiệu Ly thở hổn hển, tay chân lui co lại, phòng tuyến cuối cùng cũng sụp đổ.
Lý Hữu cười khẽ, chế trụ tay cậu lên trên gối đầu, sau đó nhào nắn cặp mông tròn trĩnh, rồi mới đặt hung khí gây án lên đó.
Hắn không trực tiếp vào ngay, mà giống như lần đầu tiên, dùng đầu nấm tròn trịa dường như chào hỏi mà khẽ cọ xát lối vào, giống như đang mô phỏng hành động tiếp theo của hắn.
Bị đụng chạm mà không có tiến vào như vậy làm trong đầu Thiệu Ly lập tức tái hiện lại hình dáng của thứ đồ chơi nguy hiểm kia, cậu là người nắm rõ mức độ nguy hiểm của thứ đồ chơi đó nhất.
Tuy rằng đàn ông ai cũng có cái này nhưng mà đồ chơi của Lý đại thiếu gia hoàn toàn đem lại cho cậu cảm giác khác hẳn.
Cậu gần như là xin tha mà hừ nhẹ một tiếng, nhưng Lý Hữu nắm giữ thời cơ rất hay, cực kỳ phối hợp mà đâm vào.
Chỉ mới tiến vào có một chút nhưng chỗ đó thật sự quá lớn, không hề kiêng nể mà xông thẳng vào như vậy chắc chắn Thiệu Ly sẽ bị thương .
May mà Lý đại thiếu gia còn có chút lương tâm.
Lý Hữu nhẹ nhàng đẩy vào rồi rút ra để mở rộng, động tác cũng không kịch liệt, ngược lại Thiệu Ly lại bị đâm đến đỏ mặt.
Cậu cảm thấy tim đập rất nhanh, càng lúc càng không thể khống chế mỗi lần Lý Hữu ra vào bên trong cậu.
Chờ Lý Hữu đem tính khí từ từ cắm vào gần hết, bắt đầu va chạm lung tung bên trong, gia tốc tim đập ngày càng lớn, tim cậu đập gần như không thể chậm lại được nữa.
Lý Hữu hôn nhẹ cậu, hỏi: “Còn đau không?”
Thiệu Ly nhắm mắt giả vờ thâm trầm.
Lý Hữu cười, tay không dùng sức nữa mà thả lỏng ra, nửa người dưới đè chặt vào người cậu, dùng sức nặng của bản thân, cùng tốc độ và sức lực đâm vào, rút ra, làm cho thần trí của Thiệu Ly gần như mê man.
Thiệu Ly toàn thân run lên, hai tay vô lực. Cậu kẹp chặt chân, dùng chân cọ vào lưng Lý Hữu.
Lưng của Lý Hữu hình như là chỗ mẫn cảm của hắn, bị đụng vào một chút, cả cơ thể như bị kéo căng ra.
Âm thanh ma xát cùng với tiếng động khi mông chạm vào hông vang vọng khắp căn phòng.
Lý Hữu thở dồn dập, động tác càng ngày càng nhanh.
Thiệu Ly nắm lấy cánh tay hắn, lẩm bẩm: “Này, anh kiềm chế chút đi.”
Đầu cậu chắc chắn có vấn đề mới có thể chọn thời điểm nhạy cảm này tùy tiện khiêu khích Lý Hữu.
Lý Hữu tiến vào thật sâu bên trong vài lần, khiến cậu ngoại trừ rên rỉ thì không nói được gì.
Hắn với tay vào túi áo tây trang đặt ở tủ đầu giường lấy ra một khăn lụa nhỏ, duỗi tay xuống dưới xoa nhẹ, cắn môi Thiệu Ly trêu chọc: “Chỗ này của em hôm nay thật ướt.”
Thiệu Ly gần như chết lặng chỉ có thể ở trong lòng không ngừng Phắc phắc phắc!
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Lý Hữu ra ra vào vào bên trong cậu, khiến cậu cứ nhích dần lên một chút rồi lại bị kéo xuống.
Bọn họ không ai nói gì nữa, ôm nhau thật chặt, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn nhau hai ba cái rồi trong phút chốc lại rên rỉ.
Bóng đêm làm say lòng người, Lý Hữu bị cảm giác khít chặt, nóng ướt này chinh phục, thỉnh thoảng một ít dịch ruột non phân bố ra cực kỳ nóng ẩm kết hợp với vách tường non mềm bên trong, tất cả làm cho hắn gần như say mê, chỉ nhờ bản năng giống đực chi phối mọi hành động tiếp theo.
Xem ra bản thân hắn cũng có lúc không thể khống chế.
Ván giường kẽo cà kẽo kẹt đến hơn nửa đêm, cuối cùng Lý Hữu nói: “Ngày mai anh với em đi chọn một cái giường mới được không?”
Cả người Thiệu Ly đều ướt đẫm, cậu không còn khí lực nói: “Dùng anh đổi, được không?”
Cậu trừng mắt với hắn, nhưng trong lúc này, dường như lại mang một phong vị khác.
Lý Hữu sờ đùi trong của cậu, cười điềm đạm.
Thiệu Ly ở trong lòng mặc niệm: Xong rồi!!! Hắn thật sự nổi điên rồi.
Buổi tối hôm đó, hai người tích cực “tìm tòi, khám phá” vấn đề nguồn gốc nhân loại cực kỳ cặn kẽ, từ trong ra ngoài không hề bỏ sót thứ gì.
Ngày hôm sau lúc Thiệu Ly đứng lên, thân thể vậy mà không hề khó chịu, cậu đoán chắc là do tối hôm qua sau khi xong việc, Lý Hữu bôi cho cậu thứ thuốc mỡ màu xanh biếc kia.
Bị làm hai ngày liên tiếp, ngoại trừ thắt lưng hơi mỏi ra cũng không cảm thấy khó chịu lắm, Thiệu Ly liền bạo gan đập nồi dìm thuyền cảm thán: Ai dà, cuộc sống cũng tạm như được coi là hài hòa, có thể thông qua .
Cậu là người thực tế, cũng hiểu rõ ràng cuộc sống cân bằng hài hòa cả về sinh lý lẫn tâm lý đối với quan hệ của hai người cực kỳ quan trọng, chỉ có điều cậu không biết Lý Hữu hai ngày nay đã sử dụng rất nhiều thuốc mỡ hiếm lạ mà bôi cho cậu.
Cậu chỉ biết buổi sáng đứng dậy, chỗ nào cũng không đau, rất tốt.
Rửa mặt xong cậu ra khỏi phòng tắm.
Chưa đi được xa, Lý Hữu ở phòng tắm đã gọi hắn: “Ly ly.”
Thiệu Ly trả lời: “Lại xảy ra chuyện gì.”
Tuy ngoài miệng cậu tỏ vẻ khó chịu, nhưng hai chân vẫn tự động quay lại nơi vừa mới bước ra đó.
Lý Hữu đang cạo râu, thấy cậu thì nói: “Lại đây giúp anh.”
Bộ dáng hắn sai sử người khác không hề có chút áy náy.
Thiệu Ly hỏi ngược lại: “Em là người hầu của anh à?”
Lý Hữu đem dao cạo râu đưa cho cậu, nói: “Em muốn nghĩ anh là người hầu của em cũng được.”
Thiệu Ly bĩu môi, cậu mới không thèm so đo với Lý đại thiếu gia.
Cậu nói: “Chỉ có lần này thôi đó.”
Thế là cậu thay Lý đại thiếu gia thấm chút nước rồi cạo râu, sau khi cạo hết kem lại rửa qua bằng nước, cậu mới vỗ mặt Lý đại thiếu gia, nói: “Chà chà, thực là một anh chàng đẹp trai.”
Hai người đứng đối diện trước gương, Lý Hữu hôn nhẹ lên tóc cậu, nói: “Cám ơn.”
Một tay Thiệu Ly quàng qua bả vai hắn, khom lưng cười lớn tiếng. Cậu thành thật cảm thấy Lý Hữu so với tất cả mọi người mà cậu tiếp xúc rất khác biệt, bộ dáng nghiêm túc của hắn trong mắt cậu trông rất buồn cười, cậu nói: “Anh thật là người cực kỳ tự tin.”
Lý Hữu sờ cổ cậu, hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”
Thiệu Ly hỏi lại: “Anh làm sao?”
Lý Hữu trả lời: “Ừ.”
Thiệu Ly mừng rỡ khi được chiếm tiện nghi của người khác, cậu cười ha hả: “Đó là anh tự nguyện nha, em thì không có vấn đề gì hết.”
Lý Hữu nói: “Cơm thì để anh làm, nhưng em phải cạo râu cho anh.”
Thiệu Ly vẫn cúi gập người cười giống khi nãy, giả bộ mắng (yêu):”Tưởng bở.”
Sau đó, bọn họ đi ra ngoài, mặc quần áo.
Lý Hữu lại tiếp tục bắt Thiệu Ly đeo caravat cho mình, Thiệu Ly liền lười phản ứng lại hắn, nói: “Tự mình làm đi, con gái của em ba tuổi đã biết tự mặc quần áo, anh ngay cả con cũng không bằng, thấy có được không?”
Sự so sánh đối lập này cực kỳ có hiệu quả, Lý Hữu nhếch miệng, không thèm nói (nhắc) lại.
Ăn cơm xong, hai người đưa Thiệu Hiểu Tây đi học, sau đó Lý Hữu mới lái xe chở Thiệu Ly đến tiệm.
Lúc còn cách tiệm một khoảng, Thiệu Ly xuống xe, nói với Lý Hữu: “Đưa em đến đây là được rồi, vất vả cho anh rồi, bye nha.”
Lý Hữu nhíu mày, nói: “Không phải còn có một đoạn nữa là tới à?”
Thiệu Ly nhanh miệng đáp: “Còn không phải tại vì sợ anh đi làm trễ sao. Được rồi, anh đi nhanh đi.”
Lý Hữu từ chối cho ý kiến, nói: “Anh cũng không vội.”
Hắn không biết Thiệu Ly lúc này đang né tránh ai và né tránh điều gì..
Thiệu Ly còn không cho hắn cơ hội kì kèo, qua lưng về phía hắn, cực kỳ tiêu sái khoát tay áo, sau đó lập tức lủi vào đường hầm, không còn thấy bóng .
Lý Hữu híp mắt, lẳng lặng đợi trong chốc lát, rồi kéo tay lái xuống, chạy đi.
Thiệu Ly đã không muốn cho người khác biết thì hắn cũng có một ngàn loại biện pháp cho tất cả mọi người cùng biết.
Buổi tối, lúc tiệm chuẩn bị đóng cửa, Lý Hữu vượt qua dòng xe cộ ách tắc kia, xuất hiện trước cửa tiệm nơi Thiệu Ly làm việc.
Bên trong, nhân viên sửa chữa của tiệm đều đi thay quần áo, chỉ có Thiệu Ly còn đang loay hoay với cầu chì của một chiếc xe, Trần Trạch thì ngồi ở phía trước tính lại sổ sách. Thỉnh thoảng, bọn họ còn nói giỡn hai ba câu.
Lúc Lý Hữu xuất hiện trong tiệm của bọn họ, Trần Trạch ngẩn người, nói: “Xin chào, Lý tiên sinh.”
Lý Hữu gật đầu, nhìn về phía Thiệu Ly gọi: “Ly Ly.”
Thiệu Ly quay đầu lại, nhìn thấy hắn, cậu có chút giật mình, hỏi hắn: “Tại sao anh tan tầm sớm như thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
Lý Hữu trả lời: “Không có việc gì. Đúng lúc anh có việc đi ngang nơi này, thuận tiện qua đón em thôi.”
Lúc bọn họ nói chuyện, cũng không kiêng dè Trần Trạch đang ngồi ở đó. Nhưng trái lại, Trần Trạch nghe xong có chút sửng sốt.
Anh cảm thấy hai người hôm nay hơi khác so với trước kia.
Bên kia Thiệu Ly tiếp tục cười, nói: “Anh tính lừa ai vậy, chỗ làm của anh làm gì ngang nơi này mà tiện đường. Được rồi, anh đi về trước đi, em còn cả đống chuyện chưa làm xong đâu.”
Lý Hữu vẫn kiên trì nói: “Anh ở đây chờ em.”
Từ “chờ” của hắn, lọt vào trong tai Trần Trạch, đem lại một loại cảm giác không tự nhiên cũng không thể giải thích thành lời.
Thiệu Ly còn nói: “Chỗ này của em không có rượu cũng không cà phê để chiêu đãi anh đâu.”
Lý Hữu nói: “Vậy cho anh điếu thuốc đi.”
Sau đó, bọn họ vừa hút thuốc vừa tiếp tục nói chuyện.
Bầu không khí này làm cho ánh mắt Trần Trạch tối sầm lại, anh cúi đầu tiếp tục xem giấy tờ.
Like Loading…