Hắn gối đầu lên đùi Thiệu Ly, xoa chân mày, nói: “Thật là mệt.” Hắn lấy ánh mắt ý bảo Thiệu Ly cởi quần áo giúp mình.
Thiệu Ly vòng hai tay trước ngực, từ trên cao nghiêng đầu nhìn xuống hắn, ý tứ rất rõ ràng: có tay có chân thì tự mình cởi. Còn nghĩ mình là đứa con nít ba tuổi à.
Khẩu khí Lý Hữu có chút mềm mỏng hơn, nói: “Đi mà, hôm nay anh rất mệt mỏi.”
Điều này thật không giống tác phong lạnh lùng, cứng rắn ngày thường của hắn, Thiệu Ly cảm thấy bứt rứt, cuối cùng cũng giúp hắn cởi áo khoác, còn áo sơ mi chỉ cởi hai nút trên cùng.
Lý Hữu nói tiếp: “Quà mừng tiệc mừng thọ của ông nội anh đã đặt sẵn rồi, sáng chủ nhật sẽ có người đưa đến đây. Quần áo của em với Tiểu Tây cũng đã có người chuẩn bị, cũng sẽ mang qua lúc đó. Em nhớ đợi anh trở lại.”
Thiệu Ly ngập ngừng hỏi: “Thế nào cũng phải đi à?”
Lý Hữu trả lời: “Em năn nỉ anh đi, anh cũng có thể cho người khác đi.”
Trong mắt hắn đều có ý cười, rõ ràng là đang đùa giỡn cậu, mất hai giây Thiệu Ly mới hiểu hắn đang trêu chọc mình, cậu ở trong lòng mẹ kiếp không ngừng.
Cậu cũng không chịu thua kém, nói: “Ờ được, vậy anh cầu xin em năn nỉ anh đi, anh cầu xin nhiệt tình vào có thể em sẽ năn nỉ anh chút xíu đó.”
Nói cả một tràng dài, gần như phải uốn lưỡi liên tục.
Thật sự là người không bao giờ chịu thua thiệt. Lý Hữu rộng lượng, cũng không cùng cậu so đo, trực tiếp đè đầu cậu lại, tặng cậu một nụ hôn đúng chuẩn kiểu Pháp. Hôn xong, hắn cười đến mức làm cho Thiệu Ly cực kỳ xấu hổ rồi nói: “Chờ anh trở lại.”
Thiệu Ly nghĩ tên này có khi chẳng mấy khi đi công tác. Nếu không, chỉ đi đến thành phố H gần vậy cũng phải dặn dò xếp cái này, chuẩn bị cái kia bao nhiêu là câu phí nước bọt như thế.
Sau đó, cậu kéo Lý Hữu dậy, giục hắn đi tắm rửa, sau đó dưới sự “vô cùng kiên quyết” của Lý đại thiếu, còn thuận tiện giúp Lý đại thiếu gia chà rửa, cọ xát đến nổi Lý Hữu thiếu chút nữa đã phản ứng .
Thiệu Ly vội vàng ném khăn mặt vào người hắn, chưa kể còn nhéo mặt hắn một cái mới đóng cửa lại bỏ chạy.
Lý Hữu đứng dưới vòi hoa sen, thở ra một hơi thật sâu, cảm thấy vừa bị dày vò vừa ngọt ngào.
Hắn biết Thiệu Ly không dễ dàng thổ lộ tình cảm với người khác. Thoạt nhìn với ai cậu cũng rất nhiệt tình nhưng kỳ thật lúc nào cậu cũng giữ khoảng cách với người khác, dựng lên một bức tường phòng thủ rất kiên cố, không cho ai bước qua, chỉ có lúc đối mặt Thiệu Hiểu Tây mới có thể lộ ra bộ dáng vừa ngây thơ, hồn nhiên như thế.
Bây giờ cậu lại dùng vẻ trẻ con này với hắn, thật hiếm có, đương nhiên cũng khiến người khác cảm thấy bị dày vò mà.
Lý Hữu đỡ trán, cười, hình như những ngày sống chung với cậu, mỗi ngày trở nên không còn buồn tẻ nữa mà nó dường như có sức sống và sinh động hơn nhiều.
Đây đã từng là cuộc sống mà hắn đã chờ đợi, hắn cảm thấy cần phải mua một cái gì đó khi trở lại.
Buổi tối, hai người ôm nhau ngủ đến hơn nửa đêm. Tờ mờ sáng, Lý Hữu ôm Thiệu Ly hôn một lúc, rồi mới ăn mặc chỉnh tề đi công tác .
Ngày đầu tiên Lý đại thiếu gia đi vắng, Thiệu Ly vẫn chưa cảm thấy có gì khó khăn. Ngày hôm sau, cũng như ngày đầu còn có thể chịu được. Nhưng kết quả tới ngày thứ ba, ngày thứ tư, có một loại tình cảm mang tên là nhớ nhung không hiểu sao lại chiếm cứ toàn bộ trái tim cậu.
Lúc trước, mỗi ngày Lý Hữu đều ở nhà, bản thân cậu cũng không cảm thấy người này có bao nhiêu “quý giá”, vốn chỉ là một người lúc nào cũng im lặng, ít nói, không biết gì gọi là thú vị, gần như có sự có mặt của hắn hay không cũng như nhau mà thôi.
Vẫn là cái từ kia: không thú vị.
Nhưng đến khi Lý Hữu thực sự không ở nhà, Thiệu Ly ngược lại cảm thấy mình hình như đã làm rơi mất một nửa tâm hồn, làm gì cũng không thấy thoải mái.
Cậu không biết rằng thói quen là một thứ rất đáng sợ.
Bình thường ở nhà, nhất là lúc ở phòng bếp nấu cơm, cho dù Lý Hữu ít nói, không có gì thú vị, không lải nhải cũng không dài dòng, nhưng ít nhất có hắn bên cạnh cậu. Hắn sẽ giúp cậu bóc tỏi hoặc đưa gia vị cho cậu nấu. Mặc dù hắn rất ít nói chuyện nhưng Thiệu Ly nói cái gì hắn cũng trả lời ít nhất một câu. Thậm chí, đến công việc rửa bát mà hắn lúc trước vừa nhìn đã xoay người đi thẳng, giờ đây cũng cam tâm tình nguyện làm cùng cậu không chỉ một, hai lần.
Hiện tại chỉ có mình cậu, Thiệu Ly trái lại đã đánh mất cả hồn.
Buổi tối, lúc cậu nhìn TV mà thở dài đến lần thứ mười ba, Thiệu Hiểu Tây cuối cùng cũng nhịn không được dừng làm bài tập về nhà, nói: “Ly Ly, nếu ba đang nhớ bố thì hãy gọi điện thoại cho bố đi. Con sẽ không chê cười ba.”
Thiệu Ly ôm cái gối vào trong ngực, cuộn thành một khối, nói: “Con không hiểu đâu.”
Thiệu Hiểu Tây đảo mắt xem thường, nói: “Vậy ba cứ tiếp tục thở dài đi, con không giúp được gì rồi.”
Bé đã nói hết lời rồi, Thiệu Ly không muốn cũng đành chịu thôi.
Chín giờ tối, điện thoại đúng giờ vang lên đến.
Cũng giống như mấy lần trước, đợi đến tiếng chuông thứ sáu vang lên, Thiệu Ly mới đứng lên, tiếp nhận cuộc gọi, hờ hững nói: “Không phải anh nói đang bề bộn nhiều việc không rảnh tiếp điện thoại sao? Vậy bây giờ là xảy ra chuyện gì?”
Cậu còn đang giận dỗi vì lúc trưa hôm nay, Lý Hữu dám tắt điện thoại của cậu.
Lý Hữu ở đầu dây bên kia cười, nói: “Sự tình đã thỏa thuận sắp xong hết rồi, buổi chiều ngày mốt là anh về đến nhà.”
Thiệu Ly nói: “Uầy, hiệu suất rất cao nha.”
Cậu nói một cách hời hợt khiến Thiệu Hiểu Tây ở trong lòng lẩm nhẩm, Ly Ly, ba thật là già mồm cãi láo già mồm cãi láo, để xem ba có thể chống được đến lúc nào.
Thiệu Ly vẫn còn đang trò chuyện với Lý Hữu. Cậu nói được một lúc xong kéo Thiệu Hiểu Tây qua, cho bé nói chuyện với Lý Hữu vài câu, rồi mới bỏ Thiệu Hiểu Tây ra, tiếp tục nói chuyện không biên giới với người ta.
Bọn họ nói cho tới khi di động sắp hết pin, cũng không chịu tắt máy.
Nhìn đồng hồ trên tường, Thiệu Hiểu Tây giật cổ áo Thiệu Ly, nói: “Ly Ly, hai người còn định nói chuyện đến bao giờ? Đã ba tiếng rồi.”
Like Loading…