Lúc ấy, Thiệu Ly mặt mũi toàn là bụi đất, nhìn thấy Lý Hữu, cậu sửng sốt.
Sắc mặt Lý Hữu rất xấu. Trên TV không nói rõ trận động đất nguy hiểm ra sao, nhưng hắn đã nhận được tin có lẽ trận động đất này còn chưa có chấm dứt.
Vậy mà, bây giờ hắn lại thấy Thiệu Ly cư nhiên ra ra vào vào trong ngôi nhà nguy hiểm này, hắn thật muốn đánh người.
Hắn nắm lấy cánh tay Thiệu Ly, nói: “Em đang làm cái gì?” Không thèm đợi Thiệu Ly trả lời, hắn đã nói: “Nơi này không thể ở lâu, mau theo anh về.”
Câu này của hắn không phải là không có đạo lý.
Thật ra, trước khi đến thành phố D, Thiệu Ly cùng Trần Trạch cũng đã tính khi đến đây lập tức đón ba mẹ của Trần Trạch đi luôn, ngộ nhỡ vẫn còn dư chấn thì họ triệt để đi đời nhà ma.
Kế hoạch này vốn rất dễ thực hiện nhưng con người là thế, không thể cưỡng lại những câu nói của người khác như “không có gì đâu, an tâm đi” , “không còn nguy hiểm gì nữa đâu”, người nghe khuyên thường dễ dàng thả lỏng, buông lơi cảnh giác.
Huống chi thành phố D có nhiều cư dân như vậy, nhưng không phải ai cũng nhận ra phải nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này, tạm tránh sang nơi khác an toàn hơn.
Nhưng mà họ không phải còn sống và mạnh khỏe đó ư? Vì thế sẽ không ai muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng không ngờ Lý Hữu lại tới đây, việc này hiển nhiên nằm ngoài phạm vi tính toán của Thiệu Ly.
Cậu muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.
Cậu chỉ có thể gãi đầu, không hé môi.
Trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng cũng có chút thoải mái.
Ngay tại thời điểm này mà Lý Hữu lại chạy tới, điều đó có ý nghĩa gì, cậu không ngốc, vẫn có thể hiểu được.
Đến lúc Lý Hữu túm lấy cánh tay cậu bắt cậu đi, Thiệu Ly mới sực nhớ tới rồi nói: “Từ từ, trước hết chúng ta qua bệnh viện đón người đã.”
Mặt Lý Hữu sầm xuống, hắn đã thăm dò trước hết rồi nên cũng không cần hỏi là phải đón ai, hắn chỉ nhìn Thiệu Ly, khuôn mặt thể hiện rõ sự không đồng tình. Trước nay hắn vốn không phải là người có tinh thần bác ái.
Thiệu Ly vội nói: “Là ba mẹ của Trần Trạch, lần này chính là đến để đón họ.”
Lý Hữu nhìn cậu trong chốc lát, cuối cùng cũng nói: “Lên xe.”
Lần này, hắn trực tiếp lái xe đến đây, mà chiếc hắn lái chính là xe việt dã.
Lý đại thiếu gia rất có quy củ, hắn cũng chẳng ngốc đến mức chạy xe hạng sang đến cái nơi thiên tai này để tự gây khó khăn cho mình.
Thiệu Ly nhanh chóng cùng Trần Trạch đem những vật dụng trong nhà đã được gỡ ra để vào cốp xe. Sau đó, cả ba người cùng đi đến bệnh viện.
Xe chạy ở trên đường, nhưng Lý Hữu vẫn bình tĩnh lái xe với tốc độ không hề chậm chút nào, không khí trong xe có chút nặng nề.
Bất chợt, Trần Trạch nói: “Cảm ơn.”
Lý Hữu vẫn không đáp lời.
Sắc mặt hắn trông vẫn rất xấu, hắn đại khái là đang trách Thiệu Ly rõ ràng đã biết nơi này rất nguy hiểm, thế mà vẫn có gan xông vào.
Đúng là điển hình của kẻ không sợ chết là gì.
Nếu không suy nghĩ vì người khác, cũng phải biết vì Thiệu Hiểu Tây mà ngẫm chứ. Vạn nhất thực sự xảy ra chuyện gì, bé phải làm sao bây giờ?
Cho dù, ông Trần vẫn tự vỗ ngực nói động đất đã qua rồi, không còn chuyện gì nữa, ông còn đang ngồi chờ trợ cấp sau thảm họa.
Đợi một lúc lâu, vẫn chưa thấy Lý Hữu phản ứng gì trước câu cảm ơn của Trần Trạch.
Hắn rõ ràng là đang đố kị mà giận cá chém thớt.
Trần Trạch liền quay qua nhìn Thiệu Ly.
Thiệu Ly nhanh chóng giảng hòa, nói: “Hay là gọi điện cho dì trước đi, bảo dì thu xếp đồ đạc trước.”
Trần Trạch nói: “Ừ, cũng được.”
Sau đó anh nhanh chóng gọi điện cho mẹ, nói vắn tắt một chút về quyết định phải rời khỏi thành phố.
Thiệu Ly lại nhanh chóng bổ sung, nói: những thứ có thể lấy đều lấy hết ra rồi, không thiếu cái gì cả, chú Trần cứ an tâm 120% đi. Hơn nữa, cậu cũng nói cho dù họ không ở thành phố D, thì trợ cấp thiên tai cũng sẽ đền bù không thiếu một đồng nào, nhà họ còn sổ đỏ ở đây cơ mà, ai lập lờ được số tiền đó chứ.
Ông Trần ở đầu dây bên kia nghe xong có chút nhẹ nhõm, nói: “Vậy đi thôi.”
Hai người nghe xong không hẹn mà cùng lúc nhẹ nhàng thở ra.
Lý Hữu nhìn hai người thở phào như vậy nhưng trước sau vẫn không có biểu tình gì.
Hắn đã nghe nói cứ qua vài năm nơi này sẽ có một trận động đất. Trận động đất đầu tiên tuy rằng đã qua, nhưng hiện tại vẫn chưa thể kê cao gối mà ngủ.
Tất nhiên, hắn vẫn không thể nào dễ dàng chấp nhận việc Thiệu Ly toàn tâm toàn ý lo cho Trần Trạch nhiều như vậy. Tuy hiện tại hắn vẫn chưa có thể hoàn toàn nghĩ thông suốt về chuyện đứa nhỏ, nhưng đạo lý “có nóng vội cũng không làm được gì” hắn vẫn biết. Huống chi chỉ cần người còn ở bên cạnh hắn, lúc nào có thêm đứa nữa mà chẳng được?
Hòa thượng chạy nhưng miếu không thể chạy, cả đời là một khoảng thời gian rất dài, hắn có đủ kiên nhẫn để đợi.
Tới bệnh viện, Trần Trạch mở cửa xe đi ra ngoài, Thiệu Ly không do dự cũng muốn đi theo.
Lý Hữu nhanh chóng túm cậu lại, nói: “Chúng ta ở chỗ này chờ bọn họ xuống.”
Thiệu Ly liền giải thích: “Hả? Điều này không được, chân chú Trần bị thương, không đi được.”
Cậu rất chú ý lựa chọn từ ngữ, tận lực không đi sờ đến vảy ngược của Lý Hữu.
Cậu cũng không muốn lúc này làm Lý Hữu khó chịu khiến cả hai không thoải mái. Hơn nữa, hiện tại cũng không phải là lúc để làm ầm ĩ lên.
Cậu nhiều lúc vẫn tự cảm kích mình rất thức thời, biết nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện.
Thấy Lý Hữu vẫn không đồng ý, cậu phải bổ sung thêm: “Yên tâm đi, mọi phòng của bệnh viện này đều kháng chấn, em đi vào giúp họ thôi, rất nhanh sẽ trở ra.”
Lý Hữu thở dài, hình như cũng hiểu được chính mình quá mức thật cẩn thận, nói: “Đi theo anh.”
Thiệu Ly phất phất tay, nói “Đừng, anh ở đây canh chừng xe đi, em lên là được.”
Cậu đơn giản là vì không biết giới thiệu Lý Hữu như thế nào trước mặt ba mẹ Trần Trạch.
Lý Hữu trừng mắt liếc cậu một cái, ý tứ chính là: xe này của anh có giấy phép viết bằng chữ đỏ, ai dám lấy trộm chứ?
Thiệu Ly bị hắn trừng có chút ngập ngừng, sau đó lại không cam lòng mà nhìn hắn.
Lý Hữu bị cậu nhìn lại bắt đầu thở dài.
Thật sự là không phải oan gia không ở chung.
Sau đó hai người cùng nhau đi vào bệnh viện.
Có thể có thời điểm, dự cảm của con người cực kỳ chính xác.
Lúc xảy ra đợt dư chấn thứ hai, Trần Trạch đang cõng ông Trần đã đến lầu 2 còn bà Trần thì ở một bên giúp đỡ.
Mà Lý Hữu cùng Thiệu Ly đã giúp bà Trần thu dọn hành lý và chuẩn bị xe lăn xong xuôi, đang từ từ đi ra khỏi lầu sáu.
Sau đó, cả bệnh viện đều không ngừng chấn động.
Cái loại rung lắc này làm người ta không thể nào đứng vững, cả người nghiêng ngả, càng ngày càng dữ dội.
Phản ứng đầu tiên của Thiệu Ly là ném hết tất cả đồ vật, kéo Lý Hữu muốn đập cửa sổ nhảy ra ngoài, đáng tiếc bọn họ đang ở tầng tám, muốn nhảy xuống dù không chết cũng tàn phế.
Mọi người ở phía sau không ngừng la hét thảm thiết.
Bốn phía đều là tiếng kêu la thất thanh, còn có tiếng bước chân lộn xộn ở tầng dưới, ta đẩy người chạy kèm theo tiếng kêu sợ hãi.
Lý Hữu lại không hề xuống lầu, ngược lại còn lôi kéo cậu chạy trở lại hướng cũ.
Bọn họ tìm một góc nhỏ trong căn phòng, sau đó Lý Hữu đè đầu của cậu vào sát chân tường, để mặt cậu nằm úp sấp xuống dưới, còn hắn lại đè lên trên người cậu, dùng cả toàn bộ cơ thể bảo vệ cậu.
Bọn họ chen chúc ở một góc nhỏ như vậy.
Thiệu Ly không thể động đậy.
Giây phút đó, cậu chợt nhớ đến một bài báo nào đó đã đưa tin trong cơn động đất, cha mẹ đã dùng cả thân thể của mình để bảo vệ đứa con, dành lấy cho con họ cơ hội sống sót mong manh… giống hệt việc Lý Hữu đang làm.
Giây phút đó, Thiệu Ly bật khóc, cậu hối hận rồi.
Đáng lẽ, lúc nãy cậu không nên cho Lý Hữu đi theo mới đúng.
Thân thể cậu bị xóc nảy dữ dội, cả người đều chịu chấn động đến choáng váng, cuối cùng cậu dùng hết sức bình sinh, từ chỗ cổ của Lý Hữu vươn ra một cánh tay, bảo vệ đầu và cổ của Lý Hữu.
Đây đã là đợt dư chấn lần thứ hai.
Trong con mắt của người bên ngoài, lúc này cả bệnh viện rung lắc dữ dội, lúc đầu chỉ thấy rung theo chiều thẳng đứng nhưng trong phút chốc cả bệnh viện gần như muốn sập xuống.
Like Loading…