Hai bảo tiêu áp chặt cậu xuống dưới đất, trước mặt là Lý Hữu
Lý đại thiếu nhìn cậu, vẻ mặt lạnh lùng. Vẻ mặt kia giống như là nói: Nhìn xem, đây là kết cục cho sự xấc xược của cậu đó. Cậu không cho tôi làm, thì kết quả là người mà cậu một lòng muốn bảo vệ bị người làm cho mang thai, còn chỉ có thể làm vợ bé cho người ta thôi.
Nhưng cuối cùng Lý đại thiếu vẫn còn chút lương tâm, không trực tiếp kêu bảo tiêu ném người ra ngoài, thậm chí còn giải thích: “Người cậu muốn tìm không có ở đây.”
Thiệu Ly nghển cổ, nhìn chằm chằm vào cửa văn phòng của Lý Chiêu Vinh, nghiến răng nói: “Tôi sẽ chờ.”
Lí Hữu cũng dứt khoát nói: “Tôi cho cậu một ngày. Nếu cậu không đợi được người trong một ngày này, thì cậu hãy đi đi.”
Nói xong hắn liền mang bảo tiêu đi.
Thiệu Ly ngồi xổm ở chân tường đối diện văn phòng của Lý Chiêu Vinh, toàn thân tỏa ra sát khí bừng bừng, sắc mặt xanh mét, khiến mọi người sợ tới mức đều đi đường vòng giống như trốn dịch truyền nhiễm vậy.
Kết quả đương nhiên là không đợi được người rồi.
Nhưng Thiệu Ly cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Lần này cậu rút kinh nghiệm, chọn một vị trí bí mật, lấy kính viễn vọng núp ở nhà WC tầng hai đối diện với tòa nhà Viễn Đông để chờ.
Lần chờ đợi này mất ba ngày.
Ngày thứ ba, Lý chiêu Vinh mặc bộ vest, đi giày da cuối cùng cũng xuất hiện trong ống kính.
Thiệu Ly không nói hai lời liền lao ra khỏi tòa nhà, chạy vọt về phía Lý Chiêu Vinh đang đứng chờ ở phía đường đối diện, vung tay đấm đối phương một cái, tiếp theo là dùng chân đá.
Mỗi một cú đánh hạ xuống đều rất mạnh, đến nỗi Lý Chiêu Vinh vừa kêu vừa chửi, ôm đầu kêu cứu mạng.
Bảo an rất nhanh liền đi ra, khi đó vừa vặn là giờ nghỉ trưa, tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi, chỉ có hai người đang làm việc, nên họ cũng không cản nổi bạo lực của Thiệu Ly.
Cuối cùng vẫn là bảo tiêu của Lý Hữu chế trụ cậu.
Thiệu Ly bị khóa tay nằm úp trên mặt đất, mặt bị lĩnh một cú đá của Lý Chiêu Vinh, Lý Chiêu Vinh còn muốn đánh tiếp, nhưng không biết Thiệu Ly làm thế nào, liền thoát khỏi kiềm chế của bảo tiêu, nhanh chóng đứng dậy, há miệng cắn thật mạnh vào động mạch cổ của đối phương, muốn cùng lão già khốn kiếp này đồng quy y tận.
Lý Chiêu Vinh bị cắn đến hồn phi phách tán, kinh hãi hét chói tai, thiếu chút nữa liền tiêu thật.
Cuối cùng Lý Hữu tự mình động thủ, nắm hàm dưới của Thiệu Ly, rắc một tiếng làm trật khớp hàm của cậu, mới có thể khiến cậu buông ra.
Lý Chiêu Vinh không chút nghĩ ngợi, nhấc chân phải định đá vào bụng Thiệu Ly.
Lý Hữu ngay lập tức ngăn lão lại: “Bác Vinh, bây giờ đang ở bên ngoài đó.”
Lý Chiêu Vinh tức giận đến phát run: “A Hữu, sao cháu lại có thể để thằng nhóc khốn kiếp này đánh bác ở bên đường chứ? Bác chính là bác của cháu đó.”
Lão cũng là bị cắn đến hồ đồ, nên mới dám nói chuyện với Lý Hữu như vậy.
Lý Hữu vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu ta đánh bác bị thương, bác cũng làm người trong nhà cậu ta lớn bụng. Vậy cũng chẳng có gì là không công bằng cả.”
Lý Chiêu Vinh nghe vậy, sắc mặt trắng bệch hỏi: “Cháu biết rồi sao?”
Lý Hữu nói: “Tôi biết rồi.”
Lý Chiêu Vinh không nói gì nữa.
Lão biết điều kiêng kỵ của Lý Hữu, mà trong chuyện Thiệu Phỉ này, lão đã hoàn toàn phạm vào điều tối kỵ nhất của Lý đại thiếu.
Điều kiêng kỵ của Lý thiếu không phải chỉ Thiệu Phỉ, mà là chỉ chuyện Lý Chiêu Vinh nuôi tình nhân bên ngoài.
Bọn họ thì ung dung đứng nói chuyện, còn Thiệu Ly thì bị bảo tiêu ép chặt, hàm dưới bị lệch, mặt mũi bầm dập, khóe miệng toàn máu, lại còn cố phản kháng lại, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười.
Trứng chọi với đá, làm sao lại ngu xuẩn đến thế? Gia thế của Lý gia như thế nào? Mà mày lại có thân phận gì cơ chứ?
Lý Chiêu Vinh ngồi xuống trước mặt cậu, ra vẻ đại nhân đại lượng nói: “Thằng nhãi, nếu mày có bản lĩnh, thì sao không khuyên chị mày không lên giường với tao nữa đi? Mày nghĩ rằng tao muốn cô ta sao? Nói cho mày biết, là cô ta chủ động bò lên giường tao đó. Mày đúng thật là ngây thơ quá đi.”
Thiệu Ly nhổ một bãi nước bọt ra trước mặt lão, trong đó còn dính cả máu nữa, nhìn trông rất kinh tởm.
Ký Chiêu Vinh giơ tay phải muốn đánh cậu, nhưng một người khác lại nhanh hơn tát một cái lên mặt cậu.
Sau đó có ba cái tát liên tục giáng xuống, khiến mí mắt Thiệu Ly nứt toác ra, thịt lộn cả ra bên ngoài, một khuôn mặt vừa xanh vừa tím vừa đầy máu, thật không còn ra hình thù gì.
Thiệu Ly bị đánh đến ngây dại.
Giờ phút này cậu như một con chó giữ nhà có tang, rõ ràng là đã làm hết trách nhiệm của mình để giữ nhà giữ cửa, nhưng cuối cùng lại bị chủ nhân ghét bỏ mà đạp mạnh một cái.
Thiệu Phỉ nói: “Thiệu Ly! Em học thói lưu manh từ ai? Em cho là chỉ cần quát tháo, đánh người ta vài cái, thì họ sẽ sợ em sao?”
Một câu nói của Thiệu Phỉ, nhất thời khiến Lý Chiêu Vinh nở mày nở mặt.
Thiệu Ly chỉ “A, a” hai tiếng trong cổ họng, không nói nên lời.
Xương hàm dưới của cậu, đã bị Lý Hữu làm trật, lúc này căn bản là không có cách nào để nói cả.
Thiệu Phỉ tiếp tục nói: “Em cũng biết mình đuối lý rồi sao? Quân tử động khẩu, tiểu nhân động thủ, em là tiểu nhân sao? Dù thế nào đi chăng nữa, thì đánh người là không đúng! Em hiện tại liền xin lỗi người ta cho chị!”
Giờ khắc này, cô ta bắt đầu run lên.
Có khổ sở, thương tâm, vui mừng, nhưng cô đồng thời cũng phải kiên định, dứt khoát, quyết liệt.
Cô phải khiến Thiệu Ly xin lỗi Lý Chiêu Vinh mới được.
Không thể chỉ bởi vì một hành động trong cơn xúc động của Thiệu Ly, mà tất cả mọi thứ của cô sẽ bị hủy được.
Hành động của Thiệu Ly, khiến cô rất uất ức, uất ức đến mức muốn khóc. Dù cô ta thừa biết, Lý Chiêu Vinh chẳng phải kẻ tốt lành gì.
Nhưng cô không thể để Lý Chiêu Vinh mất hết mặt mũi được.
Mỗi một nam nhân đều coi trọng thể diện mình hơn hết thảy.
Thiệu Ly không phản ứng, đứng ngây người trong chốc lát như một tên ngốc, nhắm mặt lại rồi xoay người bước đi.
Đó là lần cuối cùng Lý Hữu nhìn thấy Thiệu Ly ở thành phố S.
Năm đó, Thiệu Phỉ thuận lợi sinh một đứa con bảo bối cho Lý Chiêu Vinh, tên là Lý Duy.
Năm đó, vì chào mừng một hoạt động quốc tế, mà nhà của Thiệu Ly bọn họ và tiểu khu bị phá bỏ và dời đi cỗ khác, phòng cũ bị dỡ ra để xây phòng mới. Một ngày nọ của tháng sáu, mọi người nhìn thấy nhà cũ bị phá, nhà mới mọc lên, dường như một giấc mơ.
Năm đó, vì tập đoàn Viễn Đô xuất sắc hoàn thành dự án xây dựng đổi mới diện mạo của đô thị, được cả trong và ngoài nước khen ngợi, được chọn là một trong mười tập đoàn lớn nhất toàn quốc. Thời điểm Lý Chiêu Vinh đại diện cho công ty đọc diễn văn trên màn ảnh, vẻ mặt đắc ý, hăng hái, còn thiếu mỗi nước công bố hắn có con nối dõi rồi thôi.
Năm đó, sư đệ của An Tiếu là Trương Dương trở lên nổi tiếng. So với An Tiếu, anh ta trẻ hơn, nhiệt tình hơn, đẹp trai hơn, cũng… giống một người nào đó hơn.
Cũng năm đó, Thiệu Phỉ ở cữ, khởi công xây văn phòng, mở tiệc party, ký hợp đồng kịch mới, nhận quảng cáo, bận túi bụi, vô cùng thành công.
Một năm trôi đi quá nhanh, thế nên nhiều năm sau đó cũng như nước chảy vậy, thoáng một cái đã không thấy đâu.
Trong quá trình đó, An Tiếu chìm dần, Trương Dương vừa nổi đã lại mất dạng, sau đó là Trần Cảnh, Sở Duyệt, Chu Mạnh, người trước người sau như chạy đua xem ai nổi danh hơn vậy, vô cùng náo nhiệt.
Chờ khi Lý Hữu gặp lại Thiệu Ly, đã là bảy năm lẻ sáu tháng sau.
Lúc đó, Thiệu Ly rời thành phố S từ lâu để tới thành phố H, còn mang theo một tiểu nha đầu tám tuổi tên Thiệu Hiểu Tây sống với nhau.
Ai cũng đều nghĩ rằng, Thiệu Hiểu Tây là do cậu nhận nuôi.
Nhưng Thiệu Hiểu Tây vẫn luôn tin tưởng: Tuyệt đối, khẳng định mình tuyệt đối là con riêng của Thiệu Ly.
Vì sao?
Không vì sao cả, dùng một câu nói của Thiệu Hiểu Tây: Ly Ly người này rất keo kiệt, thì làm sao có thể uổng phí bỏ tiền ra nuôi con cho người khác được? Mọi người ai tin thì người đó chính là đồ thiểu não, dù sao thì bé cũng không tin đâu.
Thiệu Ly hỗn độn trong gió.