Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 101: Lo Lắng Của Tôi



Một ngày này trôi qua rất bình lặng, chúng tôi ai cũng không ra ngoài. Tiểu Mẫn khôi phục rất tốt, y tá nói cô ấy ở nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa là có thể xuất viện. Thương thế của cô ấy hồi phục cũng rất nhanh, đối với chuyện này bác sĩ cũng cảm thấy rất kỳ quái. Vết thương như vậy, chưa tới một tháng thì chưa tốt lên được, mà cô ấy lại có thể hồi phục trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Nghĩ không ra, chỉ có thể nói Tiểu Mẫn mạng lớn, mạng dày. Tôi và Viên Doanh đi sang ngủ ở một phòng khác. Tôi mở điện thoại ra, trên tin tức chính là tin minh hôn của hai nhà Dị Chu ngày mai. Mọi người đang cảm khái thiên kim Chu gia đại nghĩa. Bởi vì tin tức này cùng với lời nói của Tịch Hoa khi tới tìm tôi, tôi gần như cả đêm không ngủ được.

Ngày hôm sau, buổi sáng khi tôi thức dậy, nghe thấy tiếng hét lớn của Viên Doanh.

Viên Doanh: “Tình Thiên, cậu thành gấu trúc rồi! Hai mắt sưng thành cái dạng gì rồi! Cậu nhìn đi.”

Nói xong, cô ấy cầm cái gương quay về phía tôi. Sau khi nhìn thấy chính mình trong gương, tôi không nói chuyện. Đêm qua cơ hồ là cả đêm không ngủ, sưng là bình thường.

Viên Doanh: “Mình đi lấy trứng và khăn nóng cho cậu.”

Tôi nhìn Viên Doanh cất gương đi, nhanh chóng chạy ra ngoài. Tôi từ trên giường đứng dậy, sau khi rửa mặt xong thì Viên Doanh bưng một chậu nước nóng và một quả trứng đi vào.

Viên Doanh: “Đắp một lát.”

Tôi nhận lấy khăn nóng để trên mắt, Viên Doanh cầm quả trứng lăn nhẹ nhàng trên bên mắt còn lại.

Viên Doanh: “Như vậy sẽ tốt hơn một chút, nếu không còn tưởng rằng cậu khóc lóc thảm thiết đó, sưng thành như vậy.”

Tôi: “Đêm qua ngủ không ngon.”

Viên Doanh: “Có phải là chuyện của Dị Tư Ẩn không?”

Tôi: “Phải.”

Tôi nghe thấy tiếng cô ấy thở dài, nhưng cô ấy không nói lời nào. Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Viên nãi nãi: “Doanh nha đầu, hai nhà Dị Chu kết hôn ở khách sạn nào?”

Tôi và Viên Doanh rất kinh ngạc, tại sao Viên nãi nãi đột nhiên hỏi vấn đề này? Bà muốn đi khách sạn sao?

Viên Doanh: “Khách sạn lớn Khải Hoa, nội, nội muốn đi?”

Viên nãi nãi: “Đúng, nếu không ta đem một bao đồ vật lớn tới để làm gì. Bên đó đêm nay sẽ xuất hiện lệ quỷ, vô cùng hung hãn, sẽ ăn thịt người. Ta nhất định phải thừa dịp trước khi lệ quỷ xuất hiện mà thu phục nó, phòng ngừa vạn nhất.”

Tôi lập tức nhớ tới lời mà Tịch Hoa nói với tôi, nếu như tôi không đi cướp hôn, Dị Tư Ẩn sẽ hồn phi phách tán. Xuất hiện một địch nhân như thế nào mới có thể uy hiếp tới an toàn của anh ta?

Khi Viên nãi nãi chuẩn bị bước ra ngoài, tôi lập tức bỏ lại khăn, chạy lên phía trước.

Tôi: “Hôm qua Tịch Hoa tới, anh ta nói với cháu, hôm nay Dị Tư Ẩn sẽ hồn phi phách tán.”

Viên nãi nãi: “Cái gì? Cậu ta tới rồi? Lệ quỷ, hồn phi phách tán, ừ.”

Viên nãi nãi lẩm bẩm, nhưng lại không nói chuyện mà trực tiếp đi ra ngoài. Tôi một lần nữa túm chặt bà.

Tôi: “Viên nãi nãi, có thể nói cho cháu biết không?”

Viên nãi nãi: “Cháu hãy ở lại đây đi, nơi nào cũng không được đi, Viên Doanh cũng đừng đi, bớt cho ta thêm phiền phức. Hôm qua Tịch Hoa nói những lời đó, vậy ta rõ rồi, lệ quỷ không vô duyên vô cớ xuất hiện mà là có người thả ra, người đó khẳng định là đạo sĩ, nếu như là đồng môn của ta, ta còn phải thanh lý môn hộ.”

Vừa phải đối phó với lệ quỷ, vừa phải đối phó với đạo sĩ, một mình Viên nãi nãi có thể trụ được không? Liệu có nguy hiểm không? Lo lắng của tôi chính là sầu lo của Viên Doanh, sau khi thấy Viên nãi nãi rời đi, cô ấy nhẹ giọng nói.

Viên Doanh: “Mình không yên tâm, mình phải đi cùng.”

Tôi: “Mình cũng đi.”

Viên Doanh: “Cậu đừng đi, cậu không hiểu đạo thuật, đi thì sẽ…”

Những lời sau đó cô ấy không nói nữa, nhưng tôi hiểu, một người cái gì cũng không hiểu, đi rồi chỉ sẽ làm liên lụy, sau khi suy xét, tôi gật đầu.

Tôi: “Chú ý an toàn.”

Viên Doanh: “Ừ, cậu hãy ở đây ổn định Tiểu Mẫn.”

Sau khi Viên Doanh rời đi, tôi ở trong phòng bệnh đi đi lại lại, càng thêm bất an. Ngày hôm nay rốt cục phát sinh chuyện gì? Họ có thể giải quyết không, Dị Tư Ẩn sẽ ra như thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.