Tôi bất an rất lâu. Khi tới buổi chiều, mạng internet trong bệnh viện đột nhiên bị mất, không thể liên kết, tín hiệu cũng không tốt, tôi không có cách nào xem tin tức.
Trương Tiểu Mẫn: “Tình Thiên, điện thoại không thể kết nối vào mạng, tín hiệu của cậu có tốt không?”
Tôi: “Không tốt.”
Trương Tiểu Mẫn: “Kì quái, từ trước tới giờ chưa từng như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tôi cất điện thoại đi, tìm y tá hỏi một chút mới biết, mạng tổng xuất hiện trục trặc, tạm thời không thể vào mạng, đang gọi người tới sửa. Tôi ừ một tiếng, sau đó quay người đi về phòng bệnh của Tiểu Mẫn.
Đợi khi tôi đi tới chỗ ngoặt, đột nhiên tôi cảm thấy không đúng, khi nãy đi qua chỗ này rõ ràng là phòng 402, tại sao bây giờ lại là 404, kì quái. Chỗ ngoặt chỉ có một gian phòng bệnh, tôi khẳng định trăm phần trăm là 402!
Tôi dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn biển phòng, vừa nhìn tôi đã phát giác ra manh mối, biển phòng thống nhất là màu trắng chữ đen, nhưng đây lại là biển trắng chữ vàng kim!
Tôi: “Biển số phòng bị người đổi rồi, tại sao lại phải đổi biển?”
Chính tại lúc này, trong cửa gỗ đột nhiên vươn ra một bàn tay trắng nõn, cửa không mở, tay trực tiếp ở bên trong thò ra! Tôi lập tức lùi về sau, nhưng tay duỗi dài vô hạn, tốc độ càng lúc càng nhanh, đem tôi một phen túm lấy, trực tiếp kéo về phía cửa.
Mắt thấy cả người chuẩn bị đụng vào cửa gỗ, cánh cửa đột nhiên biến trong suốt, chỗ bị đụng vào biến mềm mại. Đợi khi tôi lấy lai tinh thần, chân của tôi đã giẫm lên thảm trải sàn màu đỏ mềm mại. Nhìn phòng lớn trang hoàng phong cách châu âu, lại nhìn bức tranh sơn dầu trên tường.
Hai tay của tôi nắm chặt, cánh cửa lúc nãy là hư môn, là thông đạo liên kết hai nơi với nhau. Bây giờ, tôi đã không còn ở bệnh viện nữa rồi, chủ nhân của đôi tay đó rốt cuộc là ai?
Chính tại lúc này, một cánh cửa mở ra, tôi nhìn thấy cô gái mặc váy trắng bước tới. Là cô ấy, hạ thủ của Tịch Hoa. Lần trước cô ấy bị tôi làm tổn thương, trên mặt có một vết sẹo màu đỏ, khi cô ấy nhìn thấy tôi thì không có ý cười, vô cùng lạnh nhạt.
“Nếu như không phải chủ nhân lệnh cho tôi không được giết cô, tôi sớm đã diệt cô rồi.” trên tay của cô gái váy trắng bưng một cái khay, trên khay là một chai rượu đỏ, vừa nói vừa bước tới chỗ tôi.
Tôi: “Đây là nơi nào?”
“Khách sạn Khải Hoa.”
Tôi: “Khách sạn Khải Hoa!”
Âm thanh của tôi đột nhiên tăng lớn, khách sạn này là nơi mà Dị Tư Ẩn và Chu Tiên kết hôn! Tịch Hoa đem tôi tới đây, như vậy là anh ta muốn cưỡng ép tôi đi cướp hôn sao? Hao hết tâm tư bắt tôi viết hưu thư, bây giờ lại muốn tôi đi cướp hôn. Ý đồ chân thực của anh ta là gì?
“Uống ly rượu này đi.”
Chất lỏng màu đỏ giao động trong ly thủy tinh đế cao, rất nhanh được trình trước mặt tôi. Tôi cúi đầu nhìn rượu, màu sắc không đúng, đỏ hơn so với rượu bình thường.
“Mau uống, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Ánh mắt của cô gái váy trắng đột nhiên biến thành màu xanh lục, xanh làm cho người ta sợ hãi, giống như mắt mèo trong đêm tối.
Tôi: “Cô nói cho tôi biết đây là rượu gì?”
“Rượu đỏ.”
Tôi: “Rốt cuộc là rượu gì? Bên trong trộn thứ gì?”
“Khách sạn Khải Hoa có rất nhiều quỷ, uống cái này sẽ giấu được mùi thơm trên cơ thể thuần âm của cô, là rượu bảo hộ cho cô. Nếu không, cô có muốn bị ăn tới thương tích đầy mình không?”
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, tôi có nên tin cô ấy không? Thực sự là loại rượu có công hiệu này? Tịch Hoa tại sao lại phải làm như vậy, tôi bị hãm vào lốc xoáy mà ngay cả chính tôi cũng không thấy rõ.
Chính tại lúc này, một giọng nam sắc bén từ không trung bay tới.
Tịch Hoa: “Uống chén rượu này vào, nhìn Dị Tư Ẩn và Chu Tiên kết hôn, xem anh ta phản bội cô như thế nào. Về phần có cướp hôn không thì tôi sẽ không bức bách. Người đàn bà mà tôi muốn, tôi sẽ làm cô ấy cam tâm tình nguyện theo tôi.”
Tôi theo tiếng nhìn qua, cái gì cũng không nhìn thấy, âm thanh dần dần biến mất.