Tôi vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn rất tối, thời gian vẫn còn sớm.
Tôi: “Em đã ngủ bao lâu rồi? Tại sao chăn chỉ có mình em đắp, kéo về phía anh một chút đi.”
Dứt lời, tôi hoàn toàn tỉnh táo lại, anh ấy chỗ nào cần phải đắp chăn chứ. Chăn là dùng để sưởi ấm. Anh ấy sớm đã quen với toàn thân băng lãnh rồi. Quỷ sợ nóng, không sợ lạnh, dù ở vùng băng hàn ở bắc cực cũng không sao, nhưng ở nơi nhiệt độ hơi cao một chút thì sẽ không chịu nổi.
Dị Tư Ẩn: “Anh là quỷ.”
Ba chữ quẩn quanh bên tai tôi, trong con ngươi của anh không có chút cảm xúc nào. Tay của tôi từ trong chăn thò ra, ôm lấy đầu của anh.
Tôi: “Em quên mất anh là quỷ, luôn nghĩ rằng anh là người. Cùng anh tiếp xúc, em đã buông xuống sự bất an, em đã không còn sợ anh nữa.”
Mắt của anh híp lại, ý cười tràn ra. Anh cúi xuống dựa đầu lên trán của tôi. Hơi thở ấm áp từ mũi của tôi phun lên mặt anh ấy. Mặt của anh và mặt của tôi cơ hồ dán ở cùng một chỗ.
Dị Tư Ẩn: “Nếu đã tỉnh rồi, chuyện còn chưa làm xong thì chúng ta nên tiếp tục làm.”
Tôi sửng sốt, chuyện gì vẫn chưa làm xong? Đợi khi anh ấy hạ tay xuống, chuyển qua eo của tôi, tôi lập tức hiểu được, thì ra là chỉ chuyện đó…
Chăn đăp trên người tôi bị xốc lên, tôi và anh hoàn toàn dán vào nhau. Thân thể đột nhiên mát lạnh, lúc này tôi mới phát hiện trên người tôi một mảnh quần áo cũng không mặc!
Tôi: “Dị Tư Ẩn, anh cởi quần áo của em khi nào vậy?”
Anh khí định thần nhàn nhìn tôi, bên khóe miệng thậm chí còn treo một nụ cười đắc ý.
Dị Tư Ẩn: “Khi em còn đang ngủ. Chúng ta đã rất nhiều ngày không gặp rồi. Hôm nay em ép anh phải hiện thân, tất nhiên phải đem những gì em còn thiếu anh, tất cả phải đòi lại.”
Anh ấy dựa sát vào người tôi, chầm chậm hôn, động tác rất nhanh, tuần tự từng bước. Thân thể của tôi vốn dĩ mẫn. cảm! Anh càng lúc càng thành thạo, tôi rất nhanh tước vũ khí đầu hàng, thuần phục dưới thân anh.
Một đêm này thật dài, tôi thừa nhận từng đợt sóng, thật lâu không ngừng. Thẳng tới khi mặt trời chuyển sang màu trắng bạc, tôi chìm vào giấc ngủ Dị Tư Ẩn mới dừng lại. Trong mông lung, tôi nghe thấy tiếng người nói chuyện. Tiếp theo, trán của tôi bị hôn nhẹ.
Tôi biết Dị Tư Ẩn phải đi, nhưng tôi giống như buổi chiều ngày hôm qua, không thể mở nổi mắt, toàn thân không thể động. Tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó là tiếng cửa bị đóng, một khắc sau biến thành hư vô. Tôi biết anh ấy đã đi rồi, nhưng tôi lại không thể tỉnh lại.
Không biết qua bao lâu, đợi tới khi tôi tỉnh lại, bộ quần áo cũ đã được thay, cả người mặc một bộ quần áo mới. Cái đầu tròn vo của Cầu Cầu xuất hiện bên giường, đang vui tươi hớn hở nhìn tôi.
Sau khi thấy tôi tỉnh lại, nó lập tức khép miệng lại.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị sợ răng nanh của em, em không nên cười. Em quên mất, thực ngại quá!”
Tôi nâng tay sờ đầu của nó, trả lời.
Tôi: “Chị không sợ răng nanh của em, em cứ cười lên, không sao mà.”
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Tại sao đột nhiên lại không sợ nữa rồi? Lần đầu tiên rõ ràng chị bị dọa sợ muốn chết mà.”
Tôi: “Lúc đó chưa thích ứng được, hiện giờ chúng ta rất thân thiết a, quan hệ tốt rồi chẳng lẽ còn sợ sao? Huống chi, em cũng không ăn thịt chị.”
Một câu nói đã làm cho Cầu Cầu vui vẻ, nó không hề cố kỵ nữa mà cười lên, hở ra răng nanh. Giờ phút này, tôi cảm thấy nó rất đáng yêu.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Tốt quá rồi, chị xinh đẹp không sợ em nữa rồi. Hi hi. Đúng rồi, đem qua chủ nhân tới đây, bây giờ chị có thể yên tâm rồi phải không?”
Nghĩ tới một đêm vừa rồi, tai của tôi đỏ lên.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chủ nhân đánh chị sao? Tai thật đỏ a, không chỉ đánh mà còn cắn nữa ư! Trên cổ của chị thật nhiều vết nha.”
Tôi lập tức nâng tay che cổ, khẳng định là vết hôn mà Dị Tư Ẩn lưu lại. Cầu Cầu vẫn chỉ là một đứa trẻ da lông ngắn, lại để cho nó thấy, thật là! Lưu lại chỗ nào không lưu lại đi lưu ở trên cổ chứ.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Tại sao chủ nhân lại đánh chị?”
Giờ phút này bụng của tôi đột nhiên nóng lên, một bàn tay nhỏ chuyển động trên da bụng của tôi. Bảo bảo hình như nghe thấy từ ‘đánh’, giơ nắm tay hướng Dị Tư Ẩn thị uy.