Động tác của học trưởng dừng lại. Biểu tình bi thương dần tản đi, trong mắt lộ ra một tia kiên định. Tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì. Anh ấy dường như cứng ngắc.
Hướng Phong: “Lúc này còn hành động theo cảm tính, đúng là không có tiền đồ!”
Hướng Phong mắng một tiếng, vạch trong không trung một vạch, không biết tại sao, học trưởng lại thẳng tắp đi về phía ông ta. Dường như đó chỉ là một thân thể biết đi, căn bản không có linh hồn!
Tôi: “Học trưởng đây là bị làm sao vậy? Cảm thấy anh ấy rất trống rỗng, không có linh hồn.”
Dị Tư Ẩn: “Linh hồn đã bị ngủ say trong thân thể của hắn ta rồi, bị chìm vào trạng thái bị vây hãm, bị khống chế.”
Mắt của tôi trừng lớn. Hướng Phong khống chế thân thể của học trưởng, lợi dụng thân thể thuần dương để làm việc nghê tởm!
Tôi: “Phải làm thế nào mới có thể không tổn thương…”
Tôi còn chưa nói xong đã bị Dị Tư Ẩn ngắt lời, hai tay của anh ấy đặt lên vai tôi, đôi con ngươi sâu thẳm như u cốc nhìn tôi chằm chằm.
Dị Tư Ẩn: “Vào lúc này rồi mà em vẫn còn lo lắng cho hắn ta? Hắn ta đã làm gì với em, em quên hết rồi sao?”
Tôi: “Anh ấy làm chuyện xấu, nhưng em không thể.”
Người động thủ với tôi tôi sẽ không khách khí, trước đây học trưởng đối tốt với tôi, những điều này từ nay về sau tôi sẽ xóa bỏ. Tôi không còn nợ anh ấy nữa, nhưng cũng như vậy, tôi sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện để hại người.
Dị Tư Ẩn: “Em nhưng thật ra là có ý tứ.”
Dứt lời, tôi còn chưa kịp mở miệng thì đã bị cuồng phong cuồn cuộn nổi lên làm tôi không mở nổi hai mắt. Đợi tới khi tôi mở mắt ra thì tôi đã được ở trong vòng che chắn, là kết giới của Dị Tư Ẩn. Tôi ghé vào kết giới nhìn ra bên ngoài.
Trong mơ mơ hồ hồ tôi chỉ nhìn thấy thân ảnh của hai người, khoảng cách quá xa nên tôi không nhìn rõ là ai với ai. Giữa lúc tôi đang lo lắng, bên cạnh đột nhiên vang lên một âm thanh mềm dẻo.
Qủy Bảo: “Ma ma, có tiểu quỷ muốn vào trong này, bạn ấy nói bên ngoài rất đáng sợ.”
Tôi lập tức nhìn về phía sau, Bảo Bảo từ trong bụng tôi bay ra. Nó lớn lúc trước một chút. Khuôn mặt béo múp, trắng nõn, chớp chớp đôi mắt to long lanh nước vô cùng đáng yêu. Tôi nhịn không được, nước mắt lập tức rơi xuống.
Tôi: “Bảo bảo, con bị thương rồi phải không?”
Quỷ Bảo: “Không có, chỉ có chút đau thôi.”
Tôi vươn hai tay ra đặt trên người nó thăm dò, rốt cuộc là bị thương ở đâu rồi? Đợi tới khi tôi sờ được vào nó, tôi sửng sốt. Tôi sờ thấy Bảo Bảo toàn là thịt.
Quỷ Bảo: “Ma ma, ma ma làm sao vậy?”
Tôi: “Ma ma không sao, ma ma xin lỗi con, hại con bị thương.”
Tiếng cười khanh khách vang lên, nó nghịch ngợm bay lên, ở trong này lắc qua lắc lại, ma quái cực kỳ.
Qủy bảo: “Chỉ là lúc đó cảm thấy khó chịu mà thôi, bây giờ đã bình phục rồi. Vừa nãy khi ba ba nắm tay của ma ma, đã thông qua ma ma mà độ khí cho con rồi. Con hoàn toàn khôi phục rồi, nhưng thực ra ba ba bị ngọc bội làm cho bị thương rồi.”
Miếng ngọc bội đó quỷ không thể động. Lúc đó Dị Tư Ẩn cầm nó, không biểu hiện ra một chút thống khổ nào, nhưng thực ra anh ấy bị thương rồi!
Bảo bảo nhìn ra sự lo lắng của tôi, Bảo Bảo lại cười khanh khách, nói.
Quỷ bảo: “Ma ma đừng lo lắng, đạo sĩ bên ngoài không phải là đối thủ của ba ba. Ma ma, hôm nay ma ma rất dũng cảm, nữ quỷ bị chết đó có chút đáng thương.”
Biểu tình buồn bã của Thiệu Nguyệt xâm nhập vào đầu óc tôi. Tôi chầm chậm nắm chặt hai tay. Tôi không thể đi theo con đường của Thiệu Nguyệt, cuộc sống nằm trong tay của chính mình.
Quỷ bảo: “Ma ma, tiểu quỷ đó là thiện lương, có thể cho bạn ấy vào không?”
Tôi lập tức nhìn về phía tay của Bảo Bảo chỉ, phát hiện một cô bé đáng thương đang che chắn, vẻ mặt cầu xin nhìn tôi. Cô bé không lớn hơn Bảo Bảo là bao. Trái tim của tôi mềm xuống.
Tôi: “Làm sao để cho cô bé vào được, ma ma không mở được kết giới.”
Quỷ bảo: “Hi hi, nhìn con nè!”
Bàn tay trắng nõn của nó điểm một cái lên kết giới, kết giới bị tróc ra một lỗ nhỏ. Cô bé hóa thành một đoàn khói trắng bay vào.