Trương Tiểu Mẫn: “Mình vừa rồi chỉ thảo luận về Dị Tư Ẩn, lẽ nào anh ta tới rồi?”
Cô ấy vừa nói vừa nhìn xung quanh, ngay cả Viên Doanh cũng bắt đầu nhìn quanh bốn phía. Tôi nhịn không được cũng bắt đầu nhìn, bất luận tôi nhìn thế nào cũng không thấy anh ta.
Dị Tư Ẩn, có phải là anh không, anh tới rồi sao?
Không biết qua bao lâu, Viên Doanh nhìn chỗ cửa sổ nói.
Viên Doanh: “Tới rồi, lại đi rồi.”
Tôi: “Anh ta tới rồi? Cậu nhìn thấy rồi?”
Viên Doanh: “Không nhìn thấy.”
Trương Tiểu Mẫn nghi hoặc vội vàng hỏi.
Trương Tiểu Mẫn: “Vậy sao cậu lại biết là anh ta tới? Anh ta thực sự muốn cùng Chu Tiên kết hôn sao? Sao cậu không hỏi anh ta?”
Liên tiếp ba vấn đề, Viên Doanh không trả lời, một bộ dạng cao thâm bí hiểm.
Trương Tiểu Mẫn: “Cậu nói đi chứ!”
Viên Doanh: “Cậu chăm sóc cho bản thân đi, có một số việc không cần quản. Nội của mình đã thiết hạ kết giới, chúng ta không thể ra khỏi bệnh viện, khoảng thời gian này bên ngoài không thái bình.”
Tôi không nói chuyện, vừa rồi thấy Viên Doanh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Anh ta vừa nãy là từ bên đó đi vào phải không? Cư nhiên tới rồi, tại sao lại không để tôi biết?
Viên Doanh: “Tình Thiên, chúng ta đi tới nhà ăn lấy cho Tiểu Mẫn chút đồ ăn.”
Nói xong, cô ấy bước đi. Trương Tiểu Mẫn nằm trên giường nói mình không đói. Tôi biết, Viên Doanh bảo tôi ra ngoài chỉ là vì có chuyện muốn nói mà thôi.
Trong hành lang bệnh viện yên tĩnh.
Viên Doanh: “Dị Tư Ẩn bảo mình truyền lời cho cậu.”
Tôi không hiểu, tại sao lại không trực tiếp nói với tôi, mà nhất định muốn Viên Doanh chuyển lời?
Viên Doanh: “Quan hệ minh hôn của cậu và anh ta đã bị trừ bỏ, âm phủ có quy tắc của âm phủ. Một con quỷ chỉ có thể có một vợ trên dương gian, vì để bảo đảm quyền lợi và lợi ích của vợ trên dương gian, không thể có dính líu tới vợ trước.”
Tôi cả người cứng đờ, cho nên, bây giờ anh ta không thể tới gần tôi, không thể nói chuyện cùng tôi chính là vì đảm bảo quyền lợi của Chu Tiên.
Viên Doanh: “Anh ta sẽ không thực sự cưới Chu Tiên làm vợ, chỉ là làm vậy mà thôi, anh ta muốn điều tra vụ tai nạn xe ngày đó. Giai đoạn này, cậu cũng phải phối hợp làm vậy, quên anh ta, coi như anh ta không tồn tại, khi nào sự tình được giải quyết anh ta sẽ tới tìm cậu.”
Tôi: “Phải mất bao lâu?”
Viên Doanh: “Mình không biết, Tình Thiên, bất luận như thế nào, cậu và anh ta đều không thể. Người quỷ khác biệt, hoặc là anh ta sống, hoặc là cậu chết, người trước khó, người sau dễ, chỉ là…”
Nói tới đây, cô ấy dừng lại, tựa hồ có lời khó nói.
Tôi: “Chỉ là cái gì?”
Viên Doanh: “Cậu thực sự muốn chết? Chết biến thành hồn phách phiêu đãng, hậu thế cũng muốn kỳ ngộ. Có người sau khi chết trí nhơ sẽ mất toàn bộ, cùng quỷ khác đi đầu thai, có người ngay cả linh hồn cũng không có. Không phải mỗi người sau khi chết đều sẽ thành linh hồn.”
Điểm này tôi thực sự không biết, có người chết rồi nhưng lại không có linh hồn, linh hồn đi đâu mất rồi? Trở thành không khí, phiêu tán đí sao?
Viên Doanh: “Tình Thiên, cậu không thể chết, mạo hiểm quá lớn, vạn nhất không có linh hồn, con của cậu vĩnh viễn sẽ không tìm được cậu, cậu sẽ thực sự biến mất.”
Tôi thấy được sự lo lắng của cô ấy, vội vàng nói.
Tôi: “Mình sẽ không chết.”
Viên Doanh: “Cho nên, buông bỏ Dị Tư Ẩn đi, bất luận anh ta có tới tìm cậu hay không. Nếu quan hệ phu thê đã bị trừ bỏ, cậu đã trở thành vợ trước, nếu anh ta cứ dây dưa với cậu, nội của mình có thể xin Tổ Sư Gia đi âm phủ tố giác anh ta, cho dù là quỷ cấp bậc cao cũng đều phải tuân thủ trật tự.”
Tôi không hiểu cái gì là trật tự, cũng không hiểu pháp luật của âm phủ, ý nghĩa tồn tại của tôi chỉ vỏn vẹn là sinh đứa nhỏ thôi sao?
Viên Doanh: “Cậu hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Nói xong, cô ấy đi xuống lầu, tôi một mình đứng ở khoảng không trong hành lang, qua một lát, mấy y tá đi tới đi lui, vẫn là thảo luận về vấn đề Dị Tư Ẩn và Chu Tiên kết hôn.
Tịch Hoa: “Thích như vậy, tại sao không đi tìm anh ta?”
Đột nhiên, âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai tôi. Tôi biết là ai tới, nhưng tôi không quay đầu nhìn, đi thẳng về phía trước, không đáng để ý tới.
Bây giờ là ban ngày, xung quanh nhiều người như vậy, huống hồ Viên nãi nãi đã hạ kết giới, Tịch Hoa có thể đi vào nhưng không thể ép buộc tôi ra ngoài được.