Cuồng Ngạo Thương Khung [Đồng Nhân Đấu Phá]

Chương 13



      Tiêu Đình về tới phòng đến tận khuya vẫn không ngủ được, bèn leo ra bệ đá ở cửa sổ. Nhìn ra sa mạc tịch mịch, xa xăm đen thẳm phía trước, trong đầu lại hiện lên bóng dáng một người. 

     Thật sự rất nhớ ánh mắt nàng, nhớ đôi môi nàng cười, biểu cảm lúc nàng dỗi hờn, nhớ tất cả những gì thuộc về nàng. 

     Huân Nhi... cô rất nhớ Huân Nhi.

      Đêm nay có lẽ lại là một đêm không ngủ vì nỗi nhớ âm ỉ tìm về, vì những dằn xé và cảm giác tội lỗi mỗi khi Tiêu Đình nghĩ đến nàng, chỉ khi ngồi đây, với bóng đêm an tĩnh vây quanh và lặng yên đón nhận từng đợt gió buốt lạnh quét qua người, cô mới có thể khiến mình nhất thời bình tâm trở lại. 

     Khẽ tựa đầu vào khung cửa sổ, Tiêu Đình sâu kín thở ra một hơi thở dài, cất tiếng hỏi Lam Thiên Tuyết.

" A di à, con đọc trong một bộ tiên hiệp, ở đó người ta dùng hạc giấy hay phù triện để liên lạc với nhau, người có thứ gì có thể truyền tin đường dài không. "

" Tất nhiên là có, nếu không ngươi nghĩ các thông tin tình báo, hay đơn giản là liên lạc từ các phía làm sao mà gửi đi hay nhận được. "

    Biết sắp lại bị nhờ vả, biết mục đích của việc này là gì, nên Lam Thiên Tuyết đương nhiên cảm thấy không vui. 

" Người hiện tại có một món như vậy không, có thể cho con xin một cái... "

      Tiêu Đình gãi đầu gãi cổ ngại ngùng mở miệng xin Lam Thiên Tuyết, nghe giọng điệu của nàng cô biết Lam Thiên Tuyết sắp không vui, e là lại bị mắng.

" Hừ, có. Nếu ta nói không sợ là có người sẽ thức trắng đêm nay. "

     Nói xong nàng từ trong linh thức Tiêu Đình ném ra một con hạc giấy, chỉ cách sử dụng xong sau đó im bặt, ra vẻ như bốc hơi biến mất để cho Tiêu Đình được tự nhiên một chút. 

     Đây là một con hạc giấy thoạt nhìn rất bình thường, nhưng lại có khả năng ghi lại âm thanh, giọng nói, sau đó phát lại cho người nhận, hệt như máy ghi âm ở Địa Cầu.

     Nói gì bây giờ?

       Tiêu Đình vò đấu bứt tóc suy nghĩ. Bình thường hay đùa giỡn là thế, nhưng khi đến lúc cần nói chuyện nghiêm túc đứng đắn, cô lại không biết nói gì cho phải. 

     Sau khi biên soạn những điều cần nói trong đầu hơn mười mấy, hai mươi lần, cô bắt đầu vận chân nguyên truyền vào hạc giấy. Khi hạc giấy đã đủ năng lượng hoạt động sẽ chuyển từ màu trắng thành màu vàng kim, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Khi hạc giấy sáng lên là có thể thu lại được giọng nói, âm thanh.

     Chỉ là vài câu vụng về báo bình an, hỏi thăm sức khỏe nàng, hướng dẫn nàng cách sử dụng hạc giấy, hẹn một ngày không xa sẽ trở về. Tiêu Đình lúc ngượng ngùng lúc lại cười một mình, trong ánh mắt chứa đầy hoài niệm về một người ở nơi xa chưa thể tìm về. 

     Tiêu Đình nói xong lấy từ trong trữ vật màu đỏ ra một cái túi thơm, đưa đến trước mặt hạc giấy, để nó ghi nhớ khí tức của Huân Nhi. 

     Sau đó thả cho nó bay đi. Đây là túi thơm Huân Nhi thêu tặng Tiêu Đình, trước giờ cô sợ làm bẩn hay đánh rơi nên vẫn không dám lấy ra đeo, mà cẩn thận cất trong trữ vật.  

    Tiêu Đình nhìn hạc giấy vừa bay đi chưa được chốc lát liền biến mất vô tung vô ảnh, trong lòng hy vọng nàng vẫn ổn, hy vọng sẽ sớm được gặp lại nàng.

   Tại Tiêu gia ở Ô Thản thành, Huân Nhi sau khi dùng bữa tối, cũng không về phòng mà dạo bước ra hồ sen ở hậu viện. Nàng chậm rãi tùy ý đi vòng quanh hồ sen, thần tình có chút hửng hờ, không để tâm đến hoàn cảnh xung quanh, thỉnh thoảng lại bặm môi chau mày.

" Đình... tỷ hiện giờ đang ở đâu... vẫn bình an chứ? "

     Đáp lại lời nàng chỉ là những tiếng côn trùng văng vẳng từ xa, và một vài ánh sáng đom đóm chớp động bên hồ. Khi chợt ý thức được mình đã đi qua nhiều hơn một vòng quanh hồ sen, nàng bất giác dừng lại cước bộ, trên mặt thoáng hiện lên nét cười khổ, lắc đầu bước vào lương đình giữa hồ sen.

    Đôi mắt đẹp của nàng xa xăm nhìn lên bầu trời đêm, cứ thế trầm mặc, ưu nhã như một đóa sen không nhiễm bụi trần. Mỗi khi nhớ Tiêu Đình nàng lại ra đây ngồi, vì nơi này chứa đựng rất nhiều ký ức đẹp của hai người. 

     Tuổi nhỏ vô tri cả hai thường ra hậu viên chạy giỡn vui đùa, cùng ngâm chân trong hồ sen, cùng nằm trên bãi cỏ non ngắm nhìn bầu trời, kể cho nhau nghe đủ mọi chuyện trên đời. Còn có... cũng tại lương đình này, Tiêu Đình đã thổ lộ lòng mình, nói yêu mến nàng.

      Từ khi còn nhỏ Tiêu Đình đã rất hay ra ngoài ma luyện lịch lãm, mỗi chuyến đi của Tiêu Đình, nàng luôn thấp thỏm lo âu cùng mong chờ. Tuy vô cùng lo lắng cho cô, nhưng nàng vẫn chưa một lần ngăn cản việc cô ra ngoài lịch lãm, nàng biết Tiêu Đình đang cố gắng vì tương lai của bản thân, vì Tiêu gia, và... một phần là vì nàng.

    Nên bên ngoài thì nàng cố gắng quan tâm nhắc nhở Tiêu Đình cẩn thận mọi việc, chăm sóc tốt cho mình và phái một thuộc hạ tinh anh nhất bí mật đi theo bảo vệ cô, thì hầu như nàng chỉ có thể thu mình vào một góc âm thầm lo lắng, bất lực chờ đợi Tiêu Đình bình an trở về.

    Nhưng hóa ra mọi việc không dễ dàng như nàng tưởng tượng, thực lực của Tiêu Đình thật sự nằm ngoài tất cả dự đoán của nàng. Thám tử của nàng đã phải rất vất vã dốc hết tâm cơ, để có thể đi theo "bảo vệ " Tiêu Đình mà không để bị Tiêu Đình phát hiện.

    Cảm giác nhớ nhung lo lắng đến phát điên, cảm giác bất lực này thật sự rất đáng sợ. Chỉ những ai có người thân yêu đi xa dạn dày sương gió, không biết họ một mình sẽ gặp hay trải qua những khó khăn trắc trở gì phía trước, nhưng mình lại bất lực không thể ở bên cạnh họ, cùng chia sẽ khó khăn với họ, mới có thể hiểu được, đây là một loại dày vò khổ sở đến cùng cực.

     Nếu không phái cao thủ âm thầm đi theo Tiêu Đình chắc nàng sớm đã phát điên lên, lật tung cả Gia Mã đế quốc này lên. Đáng tiếc, khi Tiêu Đình đến sa mạc Tháp Qua Nhĩ họ đã mất dấu Tiêu Đình.

Một người tìm vui mãi tận trời nào, giá lạnh hồn đau

Một người chợt nghe gió giữa mênh mông, gió bão trong lòng...

    Trầm mặc hồi lâu Huân Nhi bỗng nhiên mở miệng lên tiếng, thanh âm cực kỳ dễ nghe khiến người nghe như được gột rửa tâm hồn.

" Ra đi. "

    Đáp lại lời nàng là một luồng khí tức mang theo năng lượng đấu khí cuồn cuộn, mạnh mẽ bao lấy toàn bộ hoa viên, tạo nên một màn chắn mỏng manh vô hình, ngăn cách hoa viên với thế giới bên ngoài, lại có thêm một cái chướng nhãn pháp, khiến bất kỳ ai bên ngoài cũng không thể thấy, nghe bất cứ gì đang diễn ra bên trong.

    Từ một cây đại thụ gần đó, một thân ảnh màu đen quỷ dị không thể nhìn rõ dáng hình hay khuôn mặt, bước ra cung kính quỳ gối chắp tay hành lễ với Huân Nhi.

" Tiểu thư. "

    Huân Nhi vẫn duy trì bộ dáng đang ngồi, không hề nhìn tới người đang quỳ ở phía trước, vẫn chuyên chú nhìn lên bầu trời.

" Tiểu thư, vẫn chưa tìm được tung tích của Tiêu Đình tiểu thư. "

" Lần trước nội dung truyền về qua thư quá vắn tắt, ta muốn nghe chi tiết tường tận những việc tỷ ấy đã trải qua trong thời gian qua. "

     Huân nhi mày liễu chợt nhíu, gương mặt nghiêm nghị không giận mà uy, làm cho người khác có cảm giác tuy nàng chưa bao giờ xa lánh ai, nhưng người khác cũng không dám tiếp cận nàng.

     Hắc ảnh hít một ngụm lãnh khí bắt đầu kể lại chi tiết mọi việc mình đã biết, không dám thiếu sót. Khi Tiêu Đình mở truyền tống trận đi Võ Nguyên đại lục, dĩ nhiên thuộc hạ của nàng vô phương đi theo, nhưng khi cô trở về lại Đấu Khí đại lục ở trong Ma Thú sơn mạch thì họ đã cảm ứng được vị trí của cô.

    Những món quà Huân Nhi tặng Tiêu Đình, cô đều xem như báu vật cất vào trữ vật màu đỏ, nhưng một trong số đó có một món đã bị khắc lên ấn ký đặc biệt, để nàng có thể biết được vị trí của Tiêu Đình.

     Huân Nhi lẳng lặng ngồi nghe từng chuyện kinh tâm động phách mà Tiêu Đình đã trải qua, chỉ một lát bất giác nàng khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn người đang quỳ bên dưới lãnh đạm nói.

" Đã xác định được nữ nhân kia là Vân Vận, tông chủ Vân Lam Tông? "

     Hắc ảnh đi theo bảo vệ Huân Nhi từ nhỏ, hiển nhiên đã biết mối quan hệ của Tiêu Đình và Huân Nhi là gì, lại vì đi theo âm thầm giám sát bảo vệ Tiêu Đình, vô tình biết được giữa cô và tông chủ Vân Lam Tông cũng có chút mập mờ khó nói.

" Vâng, là Vân Vận, tông chủ Vân Lam Tông. "

     Mặc dù trong lòng đã có đáp án nhưng khi nghe hắc ảnh xác nhận, nàng không khỏi thở dài, trên mặt biểu tình phức tạp nội tâm loạn thành một đoàn, ngọc thủ giấu trong tay áo gắt gao siết lại đến trắng bệch. Lát sau nàng nhẹ lắc đầu nghĩ thầm. 

" Tỷ cũng thật hồ đồ, lại để phát sinh việc như vậy, muội xem tỷ sau này sẽ xử lý mối quan hệ rắc rối này như thế nào!"

" Tiểu thư, nữ nhân kia dường như đối với Tiều Đình tiểu thư có chút... "

" Ngươi sai rồi! "

    Thanh âm Huân Nhi lạnh nhạt, giọng nói tuy không có nhiều ba động lại mơ hồ có một phần oán hận trong lòng, hàn ý trong mắt càng thêm nồng đậm. Trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lạnh như băng, khiến ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ, nhiệt độ xung quanh như bị đè thấp xuống lạnh đi vài phần.

" Vâ.. vâng. "

     Huân Nhi dù có thân thế không tâm thường, tâm cơ thế nào đi nữa thì nàng... vẫn là phụ nữ. Chuyện ghen tuông đối với nữ nhân mà nói, là thiên phú dị bẩm. Con gái có thể không ăn cơm nhưng không thể không ghen, câu nói này rất đúng với một số người, và Huân Nhi cũng không ngoại lệ.

" Được rồi, dựa theo những gì ngươi nói, tỷ ấy là khi đi vào sâu trong địa phận của xà nhân tộc thì mất tung tích? Nơi đó là thuộc quyền cai quản của Mỹ Đổ Toa? "

     Hắc ảnh đổ mồ hôi lạnh, yết hầu cuộn lên xuống vài lần mới dám lên tiếng.

" Vâng, là chúng thuộc hạ vô năng. "

" Báo với Lăng thúc, tiếp tục tìm kiếm, nếu có bất kỳ ai gây trở ngại hay đe dọa đến tính mệnh tỷ ấy... "

    Bàn tay nhỏ nhắn của nàng làm một động tác, hàn ý cùng sát ý trong mắt nhàn nhạt thẩm thấu ra ngoài, khiến ai nhìn thấy cũng phải rét run khiếp sợ, hắc ảnh hiểu ý liền cung kính gật đầu.

" Trở lại với việc để mất dấu vết, ta muốn biết nguyên nhân."

" Tiểu thư, hẳn người đã biết có một linh hồn đang ẩn bên trong Tiêu Đình tiểu thư, vị thần bí nhân đó từ lâu đã sớm biết hành tung của Lăng Ảnh. Có một lần thần thức của người đó đã phát ra tín hiệu cảnh cáo, không được đến gần hay làm phiền Tiêu Đình tiểu thư. Nhưng theo biểu hiện của Tiêu Đình tiểu thư, thì Tiêu tiểu thư vẫn chưa phát hiện ra Lăng Ảnh, có vẻ người nọ chưa nói cho Tiêu tiểu thư biết việc này. "

" Cái gì? Với thực lực ẩn mình của Lăng thúc mà vẫn bị người kia phát hiện sao? Người như vậy ắt không phải hạng vô danh.

     Nhớ kỹ, hành sự kín đáo cẩn thận một chút, đừng để tỷ ấy phát hiện, tỷ ấy rất ghét bị người khác giám thị. "

" Vâng. "

" Được rồ, nơi này không tiện ở lâu, ngươi trước hội họp với Lăng thúc tìm kiếm tung tích tỷ ấy, có tin tức gì thì phi cáp truyền tin báo cho ta biết. "

" Vâng."

     Hắc ảnh một lần nữa cung kính hành lễ với nàng sau đó vọt đi, thân ảnh như tan vào trong bóng đêm, lớp màn đấu khí bao bọc hoa viên cũng biến mất theo.

    Tâm tình Huân Nhi phức tạp rối rắm, tâm tư trăm mối ngổn ngang không biết phải làm sao mới tốt, đã có quá nhiều sự việc không ngờ tới phát sinh, nhưng điều nàng bận tâm nhất hiện tại chính là an nguy của Tiêu Đình và vị thần bí nhân trong thân thể cô.

" Mặc kệ ngươi là ai, nhưng nếu ngươi gây bất lợi hay đánh chủ ý gì xấu lên tỷ ấy, ta thề, dù ngươi có ở trong cơ thể tỷ ấy, ta cũng sẽ bắt ngươi ra bằng được... "

      Từ trong con ngươi đen láy của nàng, một ngọn lửa kim sắc nhàn nhạt hiện lên.

" Đình... thời gian qua tỷ thực lực tăng tiến không ít, dù là Huân Nhi cũng thật sự rất bất ngờ, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, mong là tỷ sớm quay về, muội ở nơi này... thật sự rất cô đơn... "

      Đừng nghĩ nàng lúc nào miệng cũng mỉm như vậy thì lúc nào cũng đều đáng yêu, loại cười mỉm rụt rè kín đáo này đôi khi so với vẻ mặt lạnh lùng, càng khiến người khác khó có thể đến gần.

     Khi còn nhỏ Huân Nhi vì mới bắt đầu tu luyện đấu khí nên có chút không thành thục, kinh mạch có vài chỗ không thông suốt. Thật ra đây cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, hộ vệ âm thầm theo bảo vệ nàng cùng các linh đan diệu dược của gia tộc cũng có thể dễ dàng giúp nàng. 

    Nhưng Tiêu Đình vì nàng truyền đấu khí giúp nàng đả thông kinh mạch, uẩn dưỡng thân thể, ròng rã suốt hai năm chưa một ngày gián đoạn.

     Mặc dù Tiêu Đình thường xuyên trộm hương ăn đậu hủ của nàng, nhưng sự ân cần quan tâm tận tụy của cô đối với nàng là không thể chối cãi hay đong đếm được. Kể từ lúc đó, vô tình Tiêu Đình như mạch nước ngầm mạnh mẽ, từng ngày từng chút một dần len lỏi vào trái tim nàng.

     Đóa thanh liên thoát trần chỉ nở ra với một người duy nhất, chỉ khi ở bên cạnh Tiêu Đình, thì tính cách thanh nhã đến lạnh nhạt và nụ cười phòng hộ luôn cự tuyệt người khác mới được rút đi. Nàng mới chính thức trở thành một nữ nhân vào độ yêu đương, hỷ nộ vô thường, dáng vẻ thẹn thùng e lệ cực kỳ hiếm thấy, chỉ Tiêu Đình mới có diễm phúc được nhìn thấy.

     Huân Nhi cứ thế lặng yên ngồi trong lương đình, đến khi sương đêm bắt đầu rơi xuống đọng lại trên từng chiếc lá sen trong hồ, nàng mới khẽ thở dài định đứng dậy trở vể phòng, lại thấy từ xa có một đốm sáng kim sắc bay nhanh về phía mình. 

    Huân Nhi theo phản xạ vận lên cương khí phòng ngừa có biến xảy ra, phát hiện chỉ là một con hạc giấy vô hại, trên mình không có quá nhiều dao động năng lượng hay uy áp sát khí.

     Nàng còn định không biết phải làm sao với con hạc giấy này, thì hạc giấy sau khi bay đến trước mặt liền rơi xuống tay nàng. Huân Nhi bối rối đưa hai tay ra đỡ lấy hạc giấy, hạc giấy lại càng phát ra ánh sáng rực rỡ, sau đó giọng nói của một người đã quá đỗi quen thuộc mà nàng dù nằm mơ cũng sẽ muốn thấy, lại đều đều vang lên.

     Hạc giấy truyền phát những lời hỏi han thăm hỏi của Tiêu Đình một cách vô tri máy móc, nhưng với Huân Nhi như thế đã là quá đủ, sau khi phát hết lời của Tiêu Đình hạc giấy liền ảm đạm sau cùng trở lại là một hạc giấy trắng bình thường. Huân Nhi vì vui mừng mà thân thể có chút run rẫy ngồi phịch xuống ghế đá, nàng nâng niu ôm hạc giấy vào lòng cười vui vẻ.

" Tạ ơn trời tỷ vẫn bình an... "

      Huân Nhi nặng nề thở ra một hơi, như trút bỏ được phần nào tảng đá nặng nề đè nén trong lòng bấy lâu nay, nàng đưa tay xoa dụi hốc mắt có chút ẩm ướt, cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều. Tảng đá trong lòng được đặt xuống, buồn phiền cũng theo đó mà trôi đi, là lúc những cảm xúc khác lên ngôi.

" Muội ở nhà lo lắng đến đứt đoạn tâm can đứng ngồi không yên, tỷ có vẻ vẫn vô cùng tốt? Muội không hồi âm, muội mới không thèm trả lời. Tỷ cũng nên nếm trải một chút tư vị dày vò thống khổ mà muội phải trải qua suốt ngần ấy năm! "

      Huân Nhi hờn dỗi nhất quyết sẽ không hồi âm lại, lấy ra một hộp ngọc bỏ hạc giấy vào khóa lại, thu vào giới chỉ trữ vật xong tiêu sái trở về phòng ngủ một giấc ngon lành.

...............................................

" Ầm ... "

     Ngày hôm nay đã liên tiếp bạo nổ ba lô đan dược, Tiêu Đình thở hắt ra một ngụm khói, cả người chật vật ám đầy khói bụi, tóc tai rối loạn. Từ hôm qua đến giờ gương mặt cô luôn âm trầm căng thẳng, không nói một lời. Nhị trưởng lão chống tay lên cằm, suy diễn lại một lượt quá trình luyện đan vừa rồi của Tiêu Đình, để tìm nguyên nhân thất bại.

   Cả hai người đang nghiên cứu luyện chế Tuyết Liên Đan cho Mỹ Đổ Toa, đây là cao giai đan dược đến từ Võ Nguyên Đại Lục, với trình độ hiện tại của Tiêu Đình khó có thể luyện chế được. Hai ngày nay đã bạo đan vô số lần, vẫn không có được một lần thành công, trực tiếp thất bại từ vòng gửi xe. Cũng là hai ngày Tiêu Đình vẫn chưa nhận được hồi âm của Huân Nhi, cô ngay từ hôm qua đã bắt đầu đứng ngồi không yên.

    Hôm nay có lẽ phải dừng lại ở đây, dục tốc bất đạt, không thành công lại tốn hao linh dược, với lại cô cũng không có tâm trạng để luyện tiếp. Đây đều là linh dược mà Nguyệt tiền bối tặng cho, nếu luyện chế thành công Tuyết Liên Đan, sau này khi hấp thu dị hỏa Tiêu Đình sẽ nâng cao khả năng thành công hơn.

     Tiêu Đình gom lại xác thuốc cùng những mảnh vụn đan dược thất bại lại. Mặc dù chưa thành đan nhưng những cái này đều là linh dược quý hiếm, không bổ bề ngang cũng bổ bề dọc, Tiểu Hỏa rất thích ăn.

    Tiêu Đình buồn bực bồn chồn trở về phòng nghỉ trưa một lát, xong lại ôm Tiểu Hỏa cùng tu luyện, nhưng thần tình bất an không yên khiến cô không thể tập trung tiềm tu được, nếu tiếp tục chỉ có tẩu hỏa nhập ma. 

     Tiêu Đình bèn ra sân sau hậu viện nơi mình đang ở luyện kiếm. Tội nghiệp hậu viện suýt nữa đã bị Tiêu Đình san thành bình địa, cô vì sợ gây ra động tĩnh lớn quá sẽ khiến cấm vệ quân ập tới, nên mới chịu dừng tay lại.

     Buổi tối cô đến phòng ăn cùng ăn tối với Mỹ Đổ Toa và ba vị trưởng lão. Từ sau lần được mời cùng qua ăn tối thì cả năm người mỗi bữa đều ngồi ăn cùng nhau. Tiêu Đình hôm nay tâm trạng không được tốt, mặt cứ đăm đăm liên tục nhíu mày, thần hồn sớm thả đi nơi khác dọa ba trưởng lão cũng một phen bất an.

     Không biết nghĩ ra gì đó cô nhíu mày càng sâu, buông đũa xuống đứng dậy bỏ về phòng, thức ăn trên bàn chưa hề động tới. Thường thì sau khi ăn xong mọi người đều chờ nữ vương ăn xong đi trước họ mới đi theo sau. Bốn người còn lại hoặc là bất ngờ hoặc khó tin ngơ ngác nhìn một loạt hành động bất thường của Tiêu Đình. Nhị trưởng lão biết ý lên tiếng giải thích.

" Mấy hôm nay tiểu Đình luyện Tuyết Liên Đan liên tục thất bại, nên thần tình có chút không được tốt, mọi người không cần để tâm. "

     Động tác đang gắp thức ăn trên tay của nữ vương Mỹ Đổ Toa thoáng đình trệ, nàng rất nhanh khôi phục lại bình thường như không có chuyện gì, điềm nhiên tao nhã dùng bữa.

     Cả đêm Tiêu Đình trằn trọc không ngủ được, cô leo ra ngồi trên bệ đá ngoài cửa sổ, ánh mắt vô định nhìn vào sa mạc đêm vô tận, đây đã trở thành nơi quen thuộc cô ngồi mỗi tối. Nếu không luyện chế được Tuyết Liên Đan, biết bao giờ cô mới có thể xong việc ở đây để trở về nhà?

     Huân Nhi ở nhà không biết như thế nào, đã hai ngày rồi vẫn chưa có hồi âm. Không biết là hạc giấy có bị thất lạc hay không, hay là nàng có chuyện gì... 

     Có nỗi nhớ nào cồn cào da diết hơn nỗi nhớ người yêu... Tiêu Đình cứ thế ngồi bên cửa sổ đến sáng để trông ngóng hạc giấy bay về, cô sợ nếu ngủ khi hạc giấy bay về lại không hay biết sẽ bỏ lỡ.

     Thật may mắn cho những ai còn có ái nhân để gửi gấm tình cảm, tâm tư và nỗi nhớ vào họ...

*****************************

     Sáng hôm sau Tiêu Đình đến đan phòng trong bộ dáng vô cùng sa sút, hôm nay có một lượng lớn thảo dược dùng cho kế hoạch Huyết Trì được đem về. Xà nhân tộc đã dốc hết sức người sức của cho kế hoạch này, cũng may là chỉ có hơn ba mươi loại thuốc quý hiếm còn lại đều là những loại trung bình và thấp.

    Thảo dược không quan trọng cao cấp hay tầm thường, mà quan trọng là đúng bệnh đúng thuốc, dùng đúng thảo dược thích hợp thì dù là thảo dược bình thường cũng sẽ có tác dụng.

    Tiêu Đình cùng Nhị trưởng lão và hai học đồ của bà, bắt tay vào luyện chế từng loại thảo dược thành dịch thuốc hay phấn bột tùy dược tính của từng loại, cho vào các bình ngọc cất trong giới chỉ của Nhị trưởng lão, chờ khi đủ số lượng sẽ tiến hành Huyết Trì.

     Hai tháng đã trôi qua, mà tiến độ công việc còn chưa thể hoàn thành được một nửa chỉ tiêu của kế hoạch đề ra, Tiêu Đình có chút sốt ruột không yên, nhưng chuyện này ngoài nhẫn nại ra thì có gấp gáp cũng không được gì, chỉ đành kiền nhẫn chờ.

" A di à, sau khi Mỹ Đổ Toa mượn hỏa lực của dị hỏa để tiến giai xong thì con sẽ hấp thu dị hỏa, đôi bên cùng hưởng lợi, nhưng hiện tại con vẫn chưa luyện chế được Tuyết Liên Đan. Quá trình luyện đan hẳn người cũng thấy, a di à, người nói xem con sai ở bước nào. "

" Ở thực lực. "

" ..... "

" Thực lực của ngươi chưa đủ mà lại muốn luyện chế ra thất phẩm đan dược, sai là sai ở đầu óc của ngươi. " Lam Thiên Tuyết xem thường nói vọng ra khiến Tiêu Đình bị tổn thương ghê gớm.

" Cũng không phải là không có cách. "

" A di thần tiên của con cách gì xin người nói cho con biết. "

" Cho ta mượn thân thể người để thần hồn ta dựa vào, ta sẽ thay ngươi luyện đan. "

" Trăm việc nhờ a di. "

     Tiêu Đình quên mất một điều, Tiêu Viêm tuy sau này cũng là một luyện dược sư, nhưng thời gian đầu tất cả những đan dược mà hắn dùng đều là do Dược Lão luyện chế cho hắn. Cô mừng như bắt được vàng, nếu bây giờ cô mọc thêm cái đuôi nữa sẽ rất giống... Lam Thiên Tuyết nhìn thấy không khỏi tận lực áp chế một trận buồn nôn, nhanh chóng thi triển thuật di hồn.

" Xoát... "

    Tiêu Đình chỉ kịp nghe một tiếng gió rít bên tai đã thấy bản thân ở trong thần thức của chính mình, xung quanh sương mờ trắng xóa tịch mịch. Chỉ khác là có Lam Thiên Tuyết ở đây, nàng đang ngồi xếp bằng nhắm mắt nhập định, thần hồn thì đang quán nhập vào thân thể Tiêu Đình.

     Tiêu Đình đi tới ngồi bó gối bên cạnh Lam Thiên Tuyết, tại đây cô vẫn có thể thấy nghe mọi việc diễn ra ở bên ngoài, lát sau không biết Tiêu Đình đang nghĩ tới chuyện gì, bất giác lại đỏ mặt, cúi đầu chôn mặt xuống đầu gối, trong lòng không ngừng ta thán "xấu hổ quá!"

    Thần hồn Lam Thiên Tuyết trong thân thể Tiêu Đình bắt đầu đi tới đi lui vận động làm quen cơ thể mới, vận chân nguyên lưu chuyển toàn thân để tạm quen với cơ thể Tiêu Đình.

Phừng!

     Tiêu Đình gọi ra một đạo hỏa diễm màu vàng kim. Cả bàn tay đều được bao bọc lại bằng ngọn lửa ánh kim sau đó thu lại, cô cứ thế lặp lại thêm vài lần cho quen dần với việc khống chế lửa.

     Tiêu Đình tự véo má mình mấy cái thật mạnh sau đó bật cười khanh khách, đây là việc nàng từ lâu đã rất muốn làm mỗi khi bị Tiêu Đình chọc cho tức chết, tuy đang ở trong thân thể Tiêu Đình nhưng tiếng nói phát ra lại là của Lam Thiên Tuyết.

" Thân thể không tệ, da dày thịt béo, rất khá. Người trẻ tuổi có khác, haizz... "

" A di à... " Giọng Tiêu Đình u oán truyền ra.

     Lam Thiên Tuyết thần thái nghiêm túc trở lại, bảo Tiêu Đình câu thông thần thức, lấy ra tất cả linh dược nguyên liệu để điều chế Tuyết Liên Đan đang cất trong trữ vật của Tiêu Đình. 

      Tinh thần lực của nàng phóng xuất ra nâng tất cả dược liệu bay lơ lửng trước mặt, sau đó búng tay phóng ra một đám lửa bao lấy những gốc linh dược đó lại. Cách luyện chế này không cần phải dùng lô đỉnh rườm rà như những luyện dược sư ở đây.

     Thông thường luyện dược sư sẽ luyện chế loại bỏ tạp chất của từng loại thảo dược, sau đó mới dung hợp lại, vì mỗi loại thảo dược cần nhiệt độ lửa và thời gian luyện chế khác nhau. Lam Thiên Tuyết cùng lúc luyện chế hết số thảo dược đang có, đủ thấy trình độ am hiểu, cảm ứng nhạy bén với thảo dược và khả năng khống chế điều chỉnh nhiệt độ lửa của nàng vi diệu đến nhường nào.

     Đó là lý do vì sao Luyện Dược Sư phải có yêu cầu đặc thù thể chất là phải có Mộc, Hỏa hệ song hành. Nguyên tố Mộc chính là để có thể hòa hợp cảm ứng với cây cỏ thảo dược, trong lúc luyện chế có thể cảm nhận được tình trạng, dược tính của từng gốc thảo dược mà điều chỉnh độ lửa cùng thời gian luyện chế cho thích hợp.

      Từng gốc dược liệu sau một thời gian luyện chế đều tan ra, hóa thành những bãi dược dịch sóng sánh nhiều màu, có thể dùng mắt thường để thấy, từ trong những dược dịch đó từng đốm vàng hoặc đen hoặc trắng lần lượt thoát ra, đó là tạp chất trong thảo dược đang được tách lọc ra. 

      Lam Thiên Tuyết dùng tinh thần lực bao bọc những đốm vàng đen đó ném qua một bên, bắt đầu quá trình ngưng đan.

     Khi các loại dược dịch đủ màu bắt đầu dung hợp lại với nhau thì sự bài xích liền xảy ra, các loại thảo dược mang trong mình rất nhiều thuộc tính, dược tính vạn vật cũng tương sinh tương khắc, nên nếu quá trình dung hợp không cẩn thận hay không tập trung cao độ, nếu để xảy ra một sơ sót nhỏ thì sẽ bạo đan, nổ lô đỉnh.

     Một quả cầu dược dịch to như quả bóng không ngừng xoay chuyển vặn vẹo, đang dần áp súc lại ngày càng nhỏ dần ngưng lại thành thực chất, hai viên đan dược trông có vẻ gồ ghề thô ráp, to như trứng gà dần thành hình, càng lúc càng nhỏ lại, vẻ ngoài cũng dần tròn trịa sáng bóng hơn.

      Trong phòng mùi thơm mê ngươi tỏa ra bốn phía, hấp dẫn lòng người, mùi thơm càng lúc càng nồng đậm đến đỉnh điểm rồi đột ngột biến mất. Quá trình ngưng đan thành công, đan thành thì mùi hương sẽ thu liễm lại, ít phát tán mùi ra ngoài để tránh lãng phí dược hiệu.

     Hai viên Tuyết Liên Đan tròn mảy sáng bóng, to cỡ đầu ngón tay có màu sắc bất đồng đang lơ lửng trước mặt, một viên nâu sậm và một viên có màu nâu nhạt. Viên màu nâu nhạt có dược tính băng hàn ít hơn là để cho Mỹ Đổ Toa, dù sao xà nhân tộc thể chất vốn đã âm hàn, nếu lại uống vào đan dược quá mức băng hàn không bị biến thành khối băng mới là lạ.

      Lam Thiên Tuyết thu hai khỏa Tuyết Liên Đan vào một bình ngọc, bảo Tiêu Đình cất vào, lúc này Tiêu Đình mới như người tỉnh mộng trở về hiện tại. Một màn luyện dược quá mức thần kỳ tinh diệu, Lam Thiên Tuyết khiến Tiêu Đình hôm nay mở rộng tầm mắt, xem đến thất thần miệng há to đến nỗi hàm cũng muốn chạm đất.

" Ta không biết cái gì luyện đan của nơi này cả, đây chỉ là cách ta thường dùng để bào chế thuốc, không cần dùng lô đỉnh phiền phức như ở đây. "

     Lam Thiên Tuyết hất tóc mái của Tiêu Đình sang một bên "khiêm tốn " nói, khiến Tiêu Đình lại một phen há hốc mồm vì nàng, đây là quá mức khiêm tốn hay là quá ư kiêu ngạo? 

" Đình nhi, chuẩn bị tinh thần trở lại thân thể, chú ý tịnh dưỡng nghỉ ngơi, luyện dược này đối với thân thể con vẫn là cực hạn có thể tiếp thu. "

" Vâng. " Mặc kệ thế nào Tiêu Đình bây giờ cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái phấn chấn , nhiệt huyết tràn trề.

" Xoát... "

" Rầm. "

    Hồn ai về nhà nấy, khi vừa định thần lại Tiêu Đình chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tứ chi mềm nhũn vô lực, bất tỉnh nhân sự té ngã trên sàn. Lúc Tiêu Đình tỉnh dậy thì đã là tối hôm sau, cô ngọ nguậy cựa mình mở mắt ra. 

      Vừa mở mắt ra đã bị gương mặt phóng đại gần kề của Nhị trưởng lão dọa cho chết khiếp, vội vàng lùi về phía sau đến đụng vào thành giường mới chịu yên lại.

" Ha ha, phản ứng lanh lẹ như vậy là không sao, sáng nay không thấy tiểu Đình tới dùng bữa với chúng ta, nên ta tới phòng tìm không ngờ lại thấy con nằm bất tỉnh trên sàn, cả người suy yếu dọa mấy lão già chúng ta sợ chết khiếp. "

     Tiêu Đình nằm lại trên giường, thân thể uể oải vô lực chưa ngồi dậy nổi, kiểm tra thấy chân nguyên trong người suy kiệt đến thảm thương.

" Nhị trưởng lão có gì ăn không, tốt nhất là đan dược bổ sung khí huyết, tẩm bổ cơ thể... Hôm qua tiểu nữ đã luyện chế thành công Tuyết Liên Đan, kết quả kiệt sức nên ngất đi. "

" Ta cũng đoán là do con luyện dược nên mới bị như vậy... " Nhị trưởng lão vừa nói vừa lấy ra ba bốn lọ đan dược. " Đây đều là cao giai đan dược nữ vương bảo ta đưa cho con. "

     Còn có lương tâm! 

      Tiêu Đình không thiếu đan dược không cần phải xin họ nhưng đây chính là muốn thử lòng họ, trước thịnh tình của mọi người dành cho mình, cô cũng không khách sáo bỏ vài viên vào miệng nuốt xuống.

" Cứ nghĩ ngơi tịnh dưỡng cho tốt, vài ngày tới không cần tới đan phòng, ta còn phải báo tin vui cho nữ vương bệ hạ yên lòng, ha ha... "

     Tiêu Đình cứ cảm thấy trong lời nói của Nhị trưởng lão hình như có ẩn ý gì đó, nhưng cô nghĩ mãi không ra, nghĩ không ra thì thôi mặc kệ. Cô lấy ra một viên linh thạch hấp thu điều tức xong liền ngủ như heo chết.

     Ngủ đến nữa đêm thì Tiêu Đình lại từ từ mở mắt ra, lấy đan dược uống vào, sau đó lấy ra linh thạch tiếp tục thổ nạp điều dưỡng, cố gắng hồi phục lại phần nào chân nguyên đã hao tổn một cách nhanh nhất có thể.

     Tiêu Đình điều tức liên tục gần ba giờ thì dừng lại, hé miệng thở ra một ngụm trọc khí. Cảm giác chân nguyên đã hồi phục được hơn một nửa, Tiêu Đình lấy ra giấy viết đơn giản ghi lại vài dòng để trên bàn sau đó mở cửa đi ra hậu viện. 

     Tiêu Đình phóng thích tất cả lực lượng hơi khom người khụy chân xuống phóng lên cao, dùng tốc độ nhanh nhất như lưu tinh phá không bay đi, nhắm hướng Gia Mã đế quốc Ô Thản thành thẳng tiến.

     Để lại sau lưng một trận dao động năng lượng mãnh liệt, khiến hầu như mọi người ở thần điện Mỹ Đổ Toa đều cảm nhận được. Cấm vệ quân và ba trưởng lão nhanh chóng xác định được nơi phát ra tầng dao động và hướng người đó bay đi. Cả ba sau khi vào phòng Tiêu Đình đọc được lá thư cô để trên bàn đều nhìn nhau thở dài, lắc đầu ngao ngán với con ngựa hoang bất kham này.

     Tiêu Đình phi hành được vài giờ lại đáp xuống uống chút nước, xác định phương hướng xong liền bay đi không trì trệ bỏ phí một giây phút nào. Cật lực di chuyển liên tục đến chiều tối, rốt cuộc Tiêu Đình cũng về tới địa giới của Ô Thản thành, cô cố gắng đẩy hết tốc lực nhắm hướng Tiêu gia bay đi.

     Lần này về nhà chủ yếu là để tìm thăm Huân Nhi, nên Tiêu Đình không muốn gây ra động tĩnh để những người khác biết mình đã về, cô kín đáo đáp xuống một góc gần nơi ở của Huân Nhi, hai tay chống gối thở hắt ra vài hơi vì quá mệt mỏi, cô quét mắt nhìn xung quanh một lượt, nhanh chóng mở cửa đi vào phòng tìm gặp người con gái mình hằng mong nhớ bấy lâu nay.

     Nét vui mừng khấp khởi trên mặt Tiêu Đình nhanh chóng bị thay thế bằng vẻ mặt ngưng trọng bất an, giờ này nàng không có trong phòng, nàng có thể đi đâu chứ? Tiêu Đình nắm chặt hai nắm tay cố gắng hít sâu vài hơi trấn định lại, phải bình tĩnh.

      Tiêu Đình nhanh bước ra khỏi phòng, thần thức tỏa ra bốn phía tìm kiếm nàng khắp nơi. Tiêu Đình không tự chủ được cười reo lên... Cô lần tìm theo khí tức quen thuộc của nàng đi đến một nơi mà khi đến đó cô mới nhận thức được, hóa ra nàng đang ở hồ sen hậu viện.

     Huân Nhi lúc này đang đứng ngay tại hồ sen quay lưng lại với Tiêu Đình, nàng cúi đầu nhìn ngắm những nụ sen đang khẽ đong đưa trong gió dưới hồ. 

     Huân Nhi vẫn thanh thoát diễm lệ duyên dáng như thế, một thân thanh y nhẹ nhàng thướt tha, mái tóc đen dài như suối tùy ý xõa xuống, một mảng tóc đen huyền phất phơ theo gió, vóc dàng thiếu nữ ẩn ẩn những đường cong tinh tế hoàn mỹ, dưới ánh trăng bóng lưng nàng toát lên vẻ đẹp khác thường, nhưng cũng lộ ra vài phần cô liêu đơn độc.

     Tất cả đều thu vào tầm mắt của Tiêu Đình, cô có thể cảm thấy tim mình như thắt lại, ngừng đập một vài nhịp. Tiêu Đình cứ thế im lặng nhìn bóng lưng nàng thật lâu sau mới bình ổn lại được trái tim mình, vội lấy ống tay áo lau đi mồ hôi bụi đất trên mặt, phủi một chút trên quần áo vội bước tới.

" Huân Nhi... "

     Nghe được giọng nói quen thuộc gọi tên mình, Huân Nhi đang hơi cúi đầu nhìn hoa sen trong hồ bất giác ngẩng lên, cảm nhận dao động năng lượng và khí tức quen thuộc phía sau lưng truyền tới, nàng đã biết là ai đang bước tới gần mình, bất quá nàng cũng không có quay đầu lại.

     Tiêu Đình thấy nàng không có quay lại cũng lờ mờ biết được nguyên do, tâm tình lại càng chộn rộn hồi hộp, nàng là đang giận và buồn lòng mình. Tiêu Đình khi còn cách nàng khoảng mười bước thì dừng lại, một lần nữa khẽ gọi tên nàng.

" Huân Nhi, là tỷ... tỷ về rồi. "

     Huân Nhi đưa tay lên ngực hít vào một hơi, ổn định tâm tình có chút khẩn trương của mình lại, chậm rãi xoay người lại đối diện với Tiêu Đình. Huân Nhi nhìn chuyên chú thân ảnh khiến mình ngày nhớ đêm mong, nhìn vào gương mặt thanh tú đã bớt đi một phần ngây ngô non nớt, thêm một phần thành thục kiên nghị của Tiêu Đình.

      Nhìn Tiêu Đình một thân lấm lem mồ hôi bụi đường, nét mệt mỏi hiện rõ trên mặt, trong con ngươi thu thủy dịu dàng của nàng ánh lên một tia yêu thương cùng kinh ngạc. Bất quá nàng cũng không có mở miệng lên tiếng, nhìn Tiêu Đình một lát nàng lại cúi đầu, hai ngọc thủ giấu trong tay áo, các ngón tay nắm chặt lấy vạt áo.

      Tiêu Đình nhìn thấy biểu hiện của nàng như vậy, không tự chủ được mím môi tiến tới đứng trước mặt nàng. Hai tay đưa ra nắm lấy đôi tay nàng, Huân Nhi cũng không cự tuyệt, tùy ý để cho Tiêu Đình nắm, tuy nàng cúi mặt không thể thấy được biểu cảm, nhưng nội tâm nàng trái tim nhỏ của nàng thì đã như chú nai con nhảy loạn. 

      Tiêu Đình khẽ xoa thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của nàng, hai tay nâng niu nắm lấy tay nàng đưa lên trước mặt, cúi xuống hôn lên mu bàn tay nàng.

" Huân Nhi... mừng là muội vẫn khỏe. "

      Trên tay truyền đến xúc cảm như quen thuộc như xa lạ, cảm nhận môi mềm ấm nóng của Tiêu Đình chạm lên da thịt mình, khiến Huân Nhi khẩn trương vô cùng. 

      Nàng xấu hổ muốn rụt tay lại nhưng đã bị Tiêu Đình càng giữ chặt hơn, Tiêu Đình biết mình đã sai, thời gian qua đã quá vô tâm với nàng, nên nét mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt thành khẩn cùng quan tâm lo lắng nhìn nàng, chờ nàng lên tiếng.

      Đối diện với ánh mắt đó của Tiêu Đình, lửa giận vốn còn sót lại ít ỏi trong lòng nàng cuối cùng cũng bị cuốn tan đi lúc nào không hay biết. Các ngón tay rụt rè vươn ra nắm lấy tay Tiêu Đình, nàng nhìn sang hướng khác tránh né ánh mắt của Tiêu Đình, cái miệng hồng nhuận khẽ nói.

" Ân, mừng tỷ về... cũng không lâu lắm... "

      Tiêu Đình nắm tay Huân Nhi kéo lại, vòng một tay qua eo nhỏ ôm nàng vào lòng, một tay nhẹ vuốt ve vỗ về tấm lưng nhỏ nhắn của nàng, vùi mặt vào tóc nàng tham lam ngửi lấy hương khí quen thuộc chỉ thuộc về nàng.

     Huân Nhi bất ngờ bị ôm như thế nháy mặt thân thể trở nên cứng đờ, ở tư thế này càng làm cho tim nàng nhảy loạn, hai má ửng hồng sớm đã lan đến vành tai, ngọc thủ giơ lên đấm vào ngực vào vai Tiêu Đình muốn né ra. 

     Nhưng Tiêu Đình chết cũng không buông trái lại còn ôm nàng chặt hơn, không ngừng cọ cọ má cùng mũi vào mặt và hõm cổ nàng .

" Tỷ xin lỗi... sau này sẽ không vậy nữa, tỷ biết sai rồi, tỷ thật sự rất nhớ muội, nhớ phát điên lên được... "

      Xúc cảm từ cổ truyền đến vừa tê ngứa vừa khác lạ khiến từng trận mây đỏ lan đến tận cổ, Huân Nhi chỉ có thể đứng yên duy trì tư thế ái muội của cả hai, chầm chậm thả lỏng, bắt đầu hỏi tội Tiêu Đình.

" Chỉ có tỷ là biết nhớ biết khổ sở thôi... tỷ có bao giờ hiểu được cảm giác của người ở nhà mong đợi... "

     Tiêu Đình hơi buông Huân Nhi ra đối diện với nàng, một tay áp lên gò má nàng ôn nhu vuốt ve.

" Tỷ tìm được một món pháp bảo truyền tin định truyền tin cho muội, chúng ta có thể liên lạc được nhưng chờ mãi vẫn không thấy hồi âm từ muội. Tỷ đã rất lo, rất sợ muội có chuyện gì... Tỷ hiểu cảm giác của muội, chờ tỷ ... một chút nữa thôi, sau khi xong việc ở sa mạc Tháp Qua Nhĩ, mỗi ngày tỷ đều bồi bên cạnh muội."

" Vậy nếu muội hồi âm cho tỷ, nói muội vẫn tốt vẫn khỏe thì bây giờ tỷ vẫn chưa chịu về, vẫn yên tâm đi tiếp phải không? "

     Huân Nhi chun mũi ghét bỏ nhìn Tiêu Đình, bất mãn trong lòng cũng không giấu diếm một lần nói ra hết.

" Không phải... tỷ không có ý đó... tỷ.. "

" Tỷ là có ý như vậy, tỷ là đồ vô tâm, đồ xấu xa, đáng ghét... "

     Huân Nhi vừa nói vừa vung tay, lực đạo không hề kiêng dè không ngừng đánh vào ngực vào vai Tiêu Đình. Nhưng đây chẳng là gì so với những thiệt thòi khổ tâm mà Huân Nhi đã chịu, Tiêu Đình hiểu nên lẳng lặng đứng yên cho nàng phát tiết. Huân Nhi đánh một lát lực đạo trên tay cũng dần giảm đi sau cùng dừng lại, một tay nắm lấy ngực áo Tiêu Đình, gục đầu vào vai cô thở dốc.

" Tỷ làm sai thì phải chịu phạt, muội cứ đánh cứ mắng chỉ xin muội đừng im lặng , đừng mặc kệ tỷ ."

" Muội đau... "

     Huân Nhi cúi đầu thấp giọng nói, Tiêu Đình vội cầm lấy tay nàng xem xét giúp nàng xoa tay, gấp gáp hỏi.

" Muội... tay có đau lắm không... đỏ hết rồi... "

     Nói rồi liền đưa tay nàng lại trước mặt vừa thổi vừa xoa, Huân Nhi phát tiết hết bực dọc trong lòng thì sớm đã hết giận Tiêu Đình từ lâu, chỉ là nàng không muốn dễ dàng như vậy mà buông tha Tiêu Đình. Có như vậy cô mới biết sợ mà không lơ là nàng. Nhìn Tiêu Đình có chút ngốc trệ quan tâm mình như vậy, trong lòng nàng cũng dâng lên một mảng ngọt ngào ấm áp.

" Muội đau lòng... "

" Ân, ngoan, tỷ không bao giờ muốn người thương của tỷ phải buồn hay đau lòng, ngoan, tỷ sẽ không như vậy nữa... "

     Tiêu Đình một tay vòng qua eo Huân Nhi kéo nàng vào lòng, một tay áp lên mặt nàng nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về, ánh mắt cưng chiều yêu thương sủng nịnh nhìn nàng.

" Ân. "

     Tiêu Đình nhìn Huân Nhi nhu thuận gật đầu, trông vô cùng xinh đẹp đáng yêu, nhu thuận như một con mèo nhỏ. Bên tai truyền đến âm thanh nhu mì mềm mại, thiếu nữ kiều nhuyễn tựa trong ngực, lúc thở truyền ra một cỗ nhiệt ý mang theo mùi hương nhàn nhạt, gợi lên trong lòng một trận ngứa, phát ra từ xương tủy.

     Tiêu Đình như bị thôi miên nhìn vào đôi mắt đẹp to tròn đen láy, lại dời xuống cánh môi hồng nhuận căng mọng bên dưới, bất giác hôn lên...

     Bốn cánh môi mềm mang theo hơi ấm nhẹ áp vào nhau chỉ trong tích tắc lại rời xa, như chuồn chuồn lướt nước nhưng dư vị thì quanh quẩn, quấn lấy cả hai. Huân Nhi tròn mắt nhìn Tiêu Đình, biểu tình có chút ngốc trệ, gò má lại nhiễm một tầng mây hồng.

    Tiêu Đình nhìn biểu cảm của nàng không khỏi mỉm cười, lại kéo nàng ôm vào lòng, cọ má và mũi vào cổ nàng, Huân Nhi thơm thật thơm... Huân Nhi giấu mặt vào vai Tiêu Đình cũng không giấu được hai vành tai đỏ hồng của mình, cảm nhận được tâm tình khoái hoạt cùng yêu thương của Tiêu Đình, Huân Nhi cũng vòng tay ra sau ôm lấy tấm lưng Tiêu Đình.

     Gió đêm nhẹ nhàng lay động, ánh trăng trên cao chiếu rọi hai thân ảnh đang lồng vào nhau, phản chiếu tình cảm của hai người. 

      Đây là một khung cảnh đẹp vô cùng lãng mạng nếu như chỉ ít lâu sau đó, không bị một âm thanh vừa lạ vừa quen thuộc vang lên kết thúc tất cả.

" Ọtttt ~~.... "

      Huân Nhi hơi rời khỏi cái ôm của Tiêu Đình ngước lên nhìn cô, Tiêu Đình xấu hổ gãi đầu, cười cầu tình với nàng.

" Xin lỗi muội, tỷ... chưa ăn gì. "

     Đôi mắt thâm thúy của Huân Nhi nhìn Tiêu Đình một thân gió bụi cũng biết đây là do đâu, trong lòng không khỏi xót cho người trước mắt.

" Đừng nói với muội là từ sáng đến giờ tỷ từ sa mạc Tháp Qua Nhĩ về đây, vẫn chưa ăn gì? "

" Ân... tỷ gấp quá không biết muội thế nào nên... "

     Tiêu Đình thấy nàng nhíu mày trong lòng lại phát hoảng liền giải thích.

" Ngốc... tỷ muốn lo cho muội thì trước tiên phải lo cho mình thật tốt, sau này không được như vậy nữa, nếu không muội sẽ mặc kệ tỷ! "

    Huân Nhi giả vờ hờn dỗi đe dọa Tiêu Đình, khiến cô phì cười gật đầu như mổ thóc đáp ứng.

" Bây giờ cũng là giờ cơm tối, muội dùng bữa chưa mà lại ra đây? Muội có đói lắm không? Nếu chưa hay là chúng ta ra ngoài cùng ăn có được không, a ... chờ tỷ tắm rửa thay y phục đã, cả người mồ hôi bụi đường thật sự rất khó chịu... "

" Ân, muội chờ tỷ, ngốc tử. "

     Huân Nhi đưa tay vuốt lại ngay ngắn cổ áo của Tiêu Đình vừa mắng yêu. Tiêu Đình ngoan ngoãn gấp rút chạy về phòng tắm rửa thay y phục.

*******************************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.