Cuồng Nhiệt Theo Đuổi

Chương 11: 11: Không Có Số Điện Thoại Của Anh Ta




Hai người ngồi một bên nói chuyện về những chiếc xe mô tô, mở miệng là một loạt từ ngữ chuyên môn khó hiểu, Nam Cung Cảnh hăng say không biết mệt, vừa chọc Đường Tiểu Nhu cười vừa âm thầm tìm hiểu thêm về cô.
Đúng lúc ấy, những nhà đầu tư cho cuộc đua năm nay lên sân khấu và cầm micro phát biểu cảm nghĩ.

Trong đó, có một giọng nói khiến Nam Cung Cảnh bị sốc, phải quay phắt lại ngay tức khắc.
“Xin chào mọi người, tôi là Nam Cung Tử Thiêm, đến từ tập đoàn Nam Cung.”
WTF? Nam Cung Cảnh trợn mắt nhìn người ở trên sân khấu, thân hình cao lớn, khí chất doanh nhân thành đạt bắn ra tứ phía, khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt kia… Không phải là anh trai của hắn hay sao?
Nam Cung Cảnh thật sự không biết năm nay anh mình đã vươn tay qua đến đường đua! Vốn dĩ nhà họ đời trước buôn bán vũ khí, đời sau chuyển sang kinh doanh, nhưng hắn không biết là anh cả của mình cũng đến nơi này.
Nam Cung Tử Thiêm phát biểu nhanh gọn, nói đúng trọng tâm của vấn đề xong liền thôi, bởi vì anh không muốn phá hủy bầu không khí vui vẻ của mọi người.

Khi Nam Cung Cảnh quay đầu lại đối diện với Đường Tiểu Nhu, cô lên tiếng hỏi:
“Cậu quen anh ta?”
“Không, ừ, thì… có quen biết…”
Dáng vẻ của hắn bối rối như làm việc xấu bị bắt tại trận, Đường Tiểu Nhu đan hai tay vào nhau đặt trước người, nở nụ cười quyến rũ:
“Tôi còn nghĩ sao cậu lại từ chối làm quen với những vị khách quý khác, hóa ra cậu quen tổng giám đốc của tập đoàn Nam Cung.


Nói đi, có phải cậu là họ hàng của anh ta không?”
“Chị hỏi cái này làm gì?” Nam Cung Cảnh nhướng mày, nội tâm bắt đầu suy đoán linh tinh.

Dường như Đường Tiểu Nhu rất thích những người hơn tuổi, anh trai của hắn bây giờ cũng độc thân, có khi nào cô định nhờ hắn làm mai làm mối?
Nghĩ đến đó, hắn không cho cô cơ hội trả lời câu hỏi trước đã khẳng định:
“Không phải họ hàng, không có số điện thoại của anh ta.”
Dứt lời, Đường Tiểu Nhu phát ra tiếng cười khẽ rồi nói:
“Đúng thật tôi thích những người đàn ông trưởng thành, nhưng sẽ không đặt mắt trên đỉnh đầu.”
Tự bản thân cô thấy gia cảnh, cá tính, sở thích của cô không phù hợp và cũng không thể nào trở thành đối tượng có thể chịu được áp lực khi ở bên cạnh người đàn ông kia.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa thì Châu Kha mới quay trở lại cùng vài người bạn, họ đến và cười nói với Đường Tiểu Nhu như thể đã thân quen từ lâu.

Bởi vì không thích hợp ở đó làm bù nhìn, Nam Cung Cảnh chủ động đi nơi khác dạo chơi.
Hắn lượn vài vòng, đột nhiên nhìn thấy người quen từng gặp.

Họ đều là con cháu trong giới thượng lưu và khá quan tâm đến tình hình nhà Nam Cung, khi nhìn thấy Nam Cung Cảnh, mấy cô gái đều nhiệt tình gọi hắn qua nói chuyện.
“Này, Nam Cung Cảnh, cậu cũng đến à?”
“Ồ, tôi còn nghĩ là ai!” Nam Cung Cảnh tìm được bạn thì dừng chân, cùng họ xã giao một chút.
Một cô gái cười duyên hỏi:
“Cậu đến đây cùng anh trai hả?”
“Đi dạo chơi chút thôi.” Nam Cung Cảnh gật đầu.
Một đám người tụ lại tôi một ly anh một ly bắt Nam Cung Cảnh uống, hắn không thể không làm vài ly rồi nghĩ đến chuyện lát nữa phải bắt taxi về.
Hình ảnh Nam Cung Cảnh ở cùng một chỗ với những người này hiển nhiên đã lọt vào mắt của Châu Kha.

Bởi vì đặc biệt quan tâm đến Nam Cung Cảnh nên anh ta luôn quan sát tình hình xung quanh, tìm thân ảnh của hắn trong đám đông.

Châu Kha liếc mắt nhìn qua, khinh thường hừ một tiếng rồi giả vờ cười nói với Đường Tiểu Nhu:
“Bạn của em được chào đón hơn anh nghĩ, nhìn hắn vui chưa kìa.”
Câu nói ấy không chỉ thu hút sự chú ý của Đường Tiểu Nhu mà cả những người bạn của Châu Kha, họ quay đầu, tò mò quan sát, trong mắt khó giấu được sự thích thú.

Châu Kha đem chuyện Nam Cung Cảnh theo đuổi Đường Tiểu Nhu nói cho bạn bè biết, mấy người tụ lại nói về sự quê mùa của hắn, còn cười nhạo một phen vì hắn dám tơ tưởng đến đóa hồng của Châu Kha.

Bây giờ, họ muốn nhìn xem cái tên nhóc kia đang làm gì.
Tiếng nhạc du dương nhỏ dần và biến thành một bản jazz có nhịp độ nhanh, Đường Tiểu Nhu ngà ngà say, mặt mũi phiếm hồng.

Cô liếc mắt qua, thấy những cô gái khác cười với Nam Cung Cảnh cũng không có cảm giác gì, chỉ cười cười:
“Thật ra hắn ăn nói rất khéo, hiểu biết cũng nhiều lắm đó.”
Cho nên có người làm quen, trò chuyện với hắn cũng hợp tình hợp lý.
“Anh nhớ trước đây em còn chê hắn phiền mà?” Châu Kha vẫn tỏ vẻ đang trêu chọc bình thường, không nhận ra Đường Tiểu Nhu đã có hơi khó chịu.
Đúng thật thời gian đầu cô cảm giác Nam Cung Cảnh cứ như một tên đầu óc bất thường, nhưng rõ ràng không phải, cách thể hiện tình yêu của hắn quá mức cuồng nhiệt, cho nên thỉnh thoảng sẽ làm ra vài hành động khiến cô bực một chút, chứ không phải phiền phức.
“Ấn tượng ban đầu thôi, bây giờ em cảm thấy hắn cũng bình thường như bao người.

Xin lỗi, mọi người uống tiếp đi, em cảm thấy có chút đau đầu nên ra ngoài một lát.”
Đường Tiểu Nhu không muốn ở lại cùng những người này nữa, khéo léo chào hỏi rồi rút lui khỏi đám đông và đi ra ngoài.


Bộ váy dạ hội màu đen trên người cô đơn giản đến mức không có bất kỳ họa tiết gì, nhưng mà nó lại phù hợp với cá tính mạnh mẽ của cô.
Làm bạn với cô lâu năm, đương nhiên Châu Kha nhận ra được cô đang không vui khi họ nhắc quá nhiều đến Nam Cung Cảnh.

Bạn của Châu Kha cười khà khà nói:
“Bao giờ cậu mới ôm được người đẹp vào lòng thế?”
“Cô nàng này cũng thật khó chiều, sao cậu không tìm một em khác đi?”
Ai cũng thấy được Đường Tiểu Nhu vẫn chỉ xem Châu Kha như một người bạn nên ra sức khuyên nhủ, nhưng đối với một người đàn ông, càng khó chinh phục, càng có tính thách thức thì càng kí/ch thích lòng tự tôn của họ.

Anh ta từng nói nhất định phải khiến chú mèo hung hăng như Đường Tiểu Nhu thu móng vuốt lại, cho nên bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho bằng được.
Nếu không được thì… Trong mắt Châu Kha lóe lên ý đồ đen tối, nhưng rất nhanh đã bị anh ta đè xuống, vẻ mặt lại trở về trạng thái vui vẻ như thường.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.