Cuồng Nhiệt Theo Đuổi

Chương 45: 45: Vất Vả Cho Cậu Rồi




Thật sự giống như Đường Tiểu Nhu nghĩ, Nam Cung Cảnh ngồi taxi về đến tận nhà cô và còn ngỏ ý muốn vào trong ngồi một lát, hắn kích động nói:
“Bây giờ bố mẹ chị không có ở nhà, em vào chơi năm phút được không? Chỉ năm phút thôi!”
Nếu có gia đình cô ở đây thì hắn cảm thấy khá ngượng ngùng, tò mò đã lâu, hắn muốn được đặt chân vào nhà vợ tương lai một chút xíu.

Đường Tiểu Nhu liếc nhìn hắn, nói:
“Không được.

Cậu đi về đi.”
“Chị lại từ chối em rồi.” Nam Cung Cảnh gãi gãi đầu đầy uất ức.
“Có những thứ tôi không thể đồng ý với cậu được, cậu hiểu không? Còn bây giờ thì về đi, tôi vào nghỉ.”
Đường Tiểu Nhu nghiêm túc nói với hắn, hắn lập tức gật đầu đáp:
“Em đã hiểu.”

Cứ như vậy, hắn xoay người đi ra ngoài và ngồi taxi trở lại bệnh viện để mang bé Ducati của mình về, hy vọng không có ai động đến cục cưng của hắn.
Sau tất cả, Nam Cung Cảnh vẫn luôn nghe lời Đường Tiểu Nhu và tôn trọng ý kiến của cô, cô dần cảm thấy con trai nhỏ tuổi hơn cũng rất tốt, nhưng bây giờ cô không muốn nhắc đến chuyện yêu đương.
Đường Tiểu Nhu đưa tay vỗ lên mặt vài cái, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.

Cô lên phòng nằm xuống ngủ một giấc không màng thế sự, gần đây Tào Thực biết gia đình cô xảy ra chuyện nên cũng chịu khó một mình xử lý mọi việc, không đả động gì tới cô.

Mọi người đã hoàn tất chuyện rời khỏi công ty cũ, bắt đầu xin giấy phép hoạt động và làm thủ tục pháp lý để mở công ty đào tạo các tay đua chuyên nghiệp.

Tạm thời họ vẫn chưa nghĩ được một cái tên nào hay cả, Tào Thực sẽ chịu trách nhiệm quan trọng đó.
Đường Tiểu Nhu tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô ngủ thật sự rất nhiều, cả người choáng váng không phân rõ được phương hướng, bụng thì cồn cào.

Cô đưa tay lần mò đầu giường tìm điện thoại, sau đó nhìn một lát, thấy có không ít tin nhắn từ bạn bè và cả Tào Thực, Nam Cung Cảnh.
Đường Tiểu Nhu cố gắng bò dậy, khởi động giãn cơ rồi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, ánh nắng sớm nhẹ nhàng len lỏi qua khung cửa vuốt ve khuôn mặt cô, cảm giác mệt mỏi như bị xua đi hết.
Hôm nay lại là một ngày phải chiến đấu với thời gian.
Đường Tiểu Nhu tìm gì đó ăn lót bụng rồi bắt xe đến bệnh viện xem tình hình của bố mình, tinh thần của ông thất thường, lúc vui lúc buồn bất chợt làm hai mẹ con cô rất lo lắng, không dám rời mắt khỏi ông.

Có vẻ như vì nhiều vấn đề nên ông cũng mắc chứng rối loạn cảm xúc, điều này khiến Đường Tiểu Nhu phải dành càng nhiều thời gian ở cạnh nói chuyện và xoa dịu ông.
Như thường lệ, Nam Cung Cảnh cũng tới bệnh viện.

Trên vai hắn đeo một cái ba lô, tay cầm sách, ngồi ở trước cửa phòng của ông Đường mà học.

Lúc Đường Tiểu Nhu mở cửa ra trông thấy hắn còn ngạc nhiên hỏi:
“Ồn vậy cậu vẫn học được à?”

Nam Cung Cảnh hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười:
“Khả năng tập trung của em tốt lắm, chị không biết đâu.”
Đường Tiểu Nhu quan tâm hỏi:
“Tôi thấy cậu suốt ngày ở bên ngoài lăn lộn, gia đình cậu không ý kiến gì sao?”
Cô thật sự có chút tò mò, nếu cô mà đi nhiều như Nam Cung Cảnh, còn tụ tập với bạn bè suốt, chắc bố mẹ sẽ cho cô ăn roi mà sống qua ngày mất.
Nhắc đến gia đình thì Nam Cung Cảnh không muốn nói gì cả, hắn thở dài một hơi, lắc đầu:
“Họ không quan tâm đâu.”
Nói rồi hắn cúi đầu xuống, giấu đi cảm xúc vừa lóe qua nơi đáy mắt.

Con người ai mà không có vài ba bí mật, giống như Nam Cung Cảnh, hắn luôn tỏ vẻ bản thân rất ổn, nhưng có trời mới biết cảm xúc thật sự sau vỏ bọc kia như thế nào.

Việc có hai người anh quá xuất sắc khiến hắn bị tự ti và dẫn đến một chút bài xích, hắn không thích ở nhà, tuy rằng hắn rất yêu quý gia đình, vậy cũng đâu thể xóa nhòa sự mặc cảm trong lòng hắn.
Đường Tiểu Nhu lần đầu tiên thấy Nam Cung Cảnh trầm lặng và tỏ ra kỳ quặc như vậy, hẳn là hai chữ “gia đình” thuộc dạng cấm kỵ.

Tâm trạng hắn bất ổn thấy rõ, Đường Tiểu Nhu áy náy nói:
“Xin lỗi, tôi không nên nhắc về gia đình cậu.”

Thấy Đường Tiểu Nhu hiểu lầm, Nam Cung Cảnh cười xấu hổ:
“Không phải như chị nghĩ đâu.”
Lúc này trong mắt Đường Tiểu Nhu lại nhìn thấy thiếu niên gượng cười mất tự nhiên, cô đưa tay ra, như có thế lực hắc ám quỷ quái nào đó thôi thúc mà lại vuốt ve đỉnh đầu hắn, nói:
“Vất vả cho cậu rồi.”
Cơ thể Nam Cung Cảnh không nhúc nhích, đồng tử hơi giãn ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt dịu dàng của Đường Tiểu Nhu.

Khoảnh khắc hiếm có ấy khiến toàn thân hắn như chìm vào trong dòng nước ấm, hắn vươn tay ra ôm lấy eo Đường Tiểu Nhu và kéo cô đến gần.
Động tác bất ngờ ấy của Nam Cung Cảnh làm cô không kịp phản ứng, nhưng mà cô cũng không nỡ đẩy hắn ra.

Bây giờ trông hắn chẳng khác gì một người đang chới với bên bờ vực thẳm, khó khăn lắm mới tìm được thứ gì đó mà bám vào.

Nếu cô hất tay hắn ra, hắn sẽ thế nào chứ? Còn trẻ như vậy, hẳn là phải trải qua chuyện gì đó nặng nề lắm mới bày ra dáng vẻ đau lòng kia..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.