"Thì ra đây chính là mật thất?" Viên Chiêu Quân kinh hô lên. Nắm lấy tay Vũ
Văn Dục nói: "Dục, làm sao ngươi biết mật thất ở trong bể nước?"
"Mới vừa rồi ngươi nói." Vũ Văn Dục cười nhạt một tiếng, nếu không phải Viên Chiêu Quân thuận miệng cười nhạo đám người Viên 11 lười biếng, hắn cũng không thể nghĩ được mật thất có thể ở dưới nước, hơn nữa mật thất lại
nằm trong lòng nước.
Viên Chiêu Quân suy nghĩ một chút, cười nói: "Không ngờ ta chỉ là thuận miệng nói, lại có thể tìm được mật thất, đi
thôi! Chúng ta mau đi xuống xem một chút." Nàng nói xong cũng xông vào
mật thất.
Vũ Văn Dục kéo nàng lại, nhìn đám người Viên 11, mười
một người hiể ý tứ Vũ Văn Dục, Viên 11 nói: "Viên cô nương, ngươi đừng
vội đi tìm mật thất, để chúng tôi đi tìm hiểu trước."
Viên Chiêu
Quân, lúc này mới đột nhiên nghĩ đến trong mật thất, có thể sẽ có khí
tổn hại đến tính mạng, thấy Viên 11 cùng 15-16 ý định đi xuống mật thất, nàng ngăn cản nói: "Các ngươi đừng nóng vội."
Tất cả mọi người nhìn nàng, cảm thấy kỳ quái, Quả Khế nói: "Tiểu thư, có chỗ?"
"Ta cũng không biết không đúng chỗ nào. Như vậy đi! Các ngươi cầm lấy cây đuốc này." Viên Chiêu Quân cười nói.
Đều cho rằng nàng muốn cầm lấy cây đuốc là vị sợ rằng phía dưới không thể
nhìn thấy gì, nơi nào biết, nàng cầm cây đuốc trực tiếp ném vào trong
mật thất, cây đuốc lập tức dập tắt, tất cả mọi người thấy mặt hoảng sợ.
Vũ Văn Dục nhìn Viên Chiêu Quân, trong lòng cũng đang suy đoán trong mật thất có đồ vật gì đó.
"Bên trong có thể có các-bon-đi ô-xít, không thể đi vào, phải nghĩ biện pháp tốt hơn." Các-bon-đi ô-xít tuy nói không có độc, nhưng là làm cho người khác thiếu dưỡng, không thể hít thở được, tình huống bây giờ nàng cũng
chỉ là suy đoán mà thôi, hơn nữa cũng không thể xác định trong không khí có bao nhiêu lượng các-bon-đi ô-xít, vì vậy nàng phải nghĩ biện pháp
giải trừ nguy cơ.
"Các-bon-đi ô-xít là vật gì?" Mọi người tò mò hỏi.
Viên Chiêu Quân cũng không vào mật thất, cười nói: "Các-bon-đi ô-xít chính
là một loại khí thể, trong không khí cũng có, tuy nói không có độc,
nhưng là làm cho người thiếu dưỡng, dẫn đến việc hít thở không thông."
Nàng biết giải trừ các-bon-đi ô-xít băng phương phương chính là cần một
chút thực vật, hoặc là khiến mật thất có thể thông gió, thế nhưng đều
không có thể được, thực vật cũng không thể được.
"Vậy bây giờ
phải làm sao?" Tất cả mọi người mặt rối rắm, chuyện này giống như khó
làm. Bọn họ tuy nói đối với vấn đề thiếu dưỡng Viên Chiêu Quân nói không hiểu, nhưng bọn họ lại hiểu hai chữ hít thở không thông.
Nếu có dưỡng khí thì tốt, thế nhưng đây không phải hiện đại, không thể tìm
được bình dưỡng khí, nàng thở dài, nói: "Phải để cho mật thất hoàn toàn
mở ra." Chỉ có như vậy mới có thể chân chính đạt tới thông gió hiệu quả.
Vũ Văn Dục nghe xong, cảm thấy cũng chỉ có làm như vậy, lạnh nhạt nói: "Các ngươi mau tránh ra."
Mọi người mau tránh ra, Vũ Văn Dục cùng Tôn Hồng liên thủ, đều dùng mười
tầng công lực, đánh vào trong mật thất, giống như một loại bom đem mật
thất bốn phía đất san thành bình địa, hơn nữa còn đem mật thất mở ra,
bốn bề mật thất bị phá hủy, nhưng tất cả đồ vật ở bên trong đều không bị ảnh hưởng.
Trong mật thất to như vậy cũng không có thứ gì, chỉ
có một hộp sắt lớn, cái hộp rất tinh tế, tựa như một tác phẩm nghệ
thuật. Đám người Viên 11 đem cái hộp nhấc đi ra, nàng dùng chìa khóa
thủy tinh mở hộp ra, đựng trong hộp lại là tất cả khế ước mua bán nhà
khế đất của Dương gia ở Bắc Tiêu Quốc, hơn nữa liên kim khoáng khế đất
đều ở đây trong hộp sắt. Khác chính là hiệp nghị chủ tớ Mã gia cùng
Dương gia, còn có hiệp nghị quản lý chủ tớ Kim khoáng Đỗ gia, có những
thứ này, Viên Chiêu Quân coi như là cầm lại Dương gia sản nghiệp.
Viên Chiêu Quân vốn không muốn dùng dược vật tới khống chế Mã gia 500 tráng sĩ, vì vậy nàng đi tới trước mặt Mã Hào.
"Viên cô nương, tiểu nhân hiểu sai rồi, ngài đại nhân không chấp lỗi tiểu
nhân, tiểu nhân về sau sẽ do Viên cô nương làm chủ. Viên cô nương, van
ngài bỏ qua cho tiểu nhân đi! Cho tiểu nhân một con đường sống."
Chuyện lần này khiến Mã Hào cũng sợ hãi, Viên Chiêu Quân tin hắn sẽ không dám
tác quái, vì vậy mặt nói chuyện cười nói: "Tốt! Cho ngươi một cái cơ
hội."
"Cám ơn Viên cô nương, cám ơn Viên cô nương." Mã Hào không
ngừng dập đầu, mỗi một cái đầu cũng nặng nề đụng vào trên đất, không bao lâu trán bị rách.
"Chớ dập đầu!" Viên Chiêu Quân lạnh mặt nói:
"Ngươi tốt nhất nhớ lời ngày hôm nay, nếu sai lầm, ta sẽ cho ngươi chết
càng thảm." Viên Chiêu Quân nói xong xoay người đối với Viên 11 nói:
"Các ngươi giải độc cho những người bên ngoài."
"Vâng Viên cô
nương." Mấy người lĩnh mệnh đi, tuy nói bọn họ không hiểu Viên Chiêu
Quân vì sao phải đại độ như thế, nhưng bọn họ vẫn nghe theo..
Mã Hào
cho dù có mười lá gan cũng không dám làm điều ác, sau khi biết Viên
Chiêu Quân để cho hắn quản lý Trà viên, hắn khóc đến thảm thương, nhai
đi nhai lại: "Cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư." Hắn hiện tại tự nhận
hắn là người làm của Dương gia, hắn cùng Quả Khế, gọi Viên Chiêu Quân là tiểu thư.
"Với lại ta cũng thấy, ngươi quản lý Trà viên cũng
không dễ dàng, có bỏ ra thì cũng nên có thu vào, vì vậy nơi này ngươi
cũng nên ở lại, chỗ tiền buôn bán trà viên sẽ chia 5:5, chỉ là ngươi
phải nhớ kỹ, mỗi quý ta sẽ phái người tới kiểm tra, một năm ta cũng sẽ
tới kiểm soát một lần, nếu như có bất kỳ vấn đề gì, ngươi sẽ biết hậu
quả." Viên Chiêu Quân lạnh lùng nhìn Mã Hào, đối với dạng người mê tiền
này, nàng không thể nở nụ cười trên mặt được.
"Cám ơn tiểu thư,
tiểu nhân nhất định sẽ quản lý Trà viên tốt, nhất định sẽ không để cho
tiểu thư thất vọng." Mã Hào đối với Viên Chiêu Quân đó là cực kỳ cảm
kích, phải nói lúc trước hắn thật là làm tiểu nhân rồi, nếu sớm biết
Viên Chiêu Quân sẽ cùng hắn phân chia 5:5, hắn nhất định không đối đầu
với Viên Chiêu Quân. Trà viên này là của Dương gia, hiện tại hắn có một
nửa sản nghiệp, cũng coi như hắn đời này đại vận rồi. Bây giờ suy nghĩ
đến việc hắn vì tiền mà khiến phụ thân tức chết, thật là hối hận.
Viên Chiêu Quân là suy tính, nàng không thích kinh doanh buôn bán, nếu muốn
sản nghiệp Dương gia mở rộng thì nên nhờ dưới tay người khác, vì vậy
nàng mới nghĩ ra quyết định như vậy, chỉ là nàng sẽ lợi dụng số tiền
này, đầu tư buồn, khiến Dương gia trở thành thiên hạ thứ nhất phú
thương.
Về phần lão già gầy gò, Quả Khế thế nào cũng không lấy thuốc giải cho hắn.
"Lão già, muốn sống thì về sau phải nghe mệnh lệnh của ta, nếu không ngươi
chờ chết đi!" Quả Khế là vì tiểu thư nhà mình mà tính toán, lão già này
thật lợi hại, công lực của hắn không phải người bình thường có thể so
sánh được, về sau có hắn bảo vệ tiểu thư, nàng rất yên tâm. Chuyện đánh
nhau cũng không cần Nhị sư phụ Tôn Hồng ra tay nữa.
Lão già mặt
không tình nguyện, nghĩ nha đầu này thật là phiền, Viên Chiêu Quân đều
muốn bỏ qua cho lão, nàng lại cố tình giữ lại lão, không sợ lão làm điều gì nguy hiểm hay sao, nhưng mà lão cũng không thể giở trò gì, bởi vì
chút này mà có người vô duyên vô cớ chết, nhất định sẽ nói là hắn làm,
đến lúc đó hắn cũng chỉ một chết. Vì vậy hắn chỉ phải đồng ý, "Được, ta
nghe mệnh lệnh của ngươi. Chỉ là nha đầu, ta là cái gì mà phải nghe
ngươi ra lệnh, ta chỉ nghe lệnh Viên cô nương!"
"Này thì tùy ngươi." Quả Khế khoát tay nói: "Lão già ngươi tên là gì!"
"Người giang hồ đều gọi ta là Phong lão, ngươi cũng gọi ta như vậy đi!" Cái
tên này hắn đã dùng nhiều năm, cũng quen rồi, về tên thật của hắn, chính hắn cũng không thể nhớ được
"Phong lão? Ngươi là Phong lão?" Viên tuấn đột nhiên xuất hiện như làn gió ở sau lưng Qủa Khế, giọng nói thật là kinh ngạc.
"Lai khứ như phong, thực lực có thể so với long quyển cuồng phong, ha ha ha...... Không ngờ Phong lão lại bị Viên cô nương cai trị." Viên đẹp
trai cũng là đột nhiên xuất hiện ở sau lưng ba người.
"Ta không
muốn bị cô ta sử dụng, là bị ép." Gương mặt Phong lão mất hứng, nhớ hắn
một đời anh minh, cũng bởi vì tiền tài mà bị người khống chế, suy nghĩ
một chút đã cảm thấy mất thể diện. Nhưng so với tánh mạng, hình như mất
thể diện cũng không là cái gì hết.
"Chúng ta cũng giống như
ngươi, nhưng là sau khi chúng ta thay đổi, cuộc sống so với trước kia
tốt hơn, càng thú vị." Viên tuấn nói.
Viên tuấn cùng Viên đẹp
trai nói xong rời đi, Phong lão nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong
lòng không biết đang nghĩ điều gì.
Quả Khế lại cười hả
hê: "Phong lão, thật ra thì tiểu thư nhà ta rất tốt, ta tin chắc ngươi
sẽ thích nàng." Quả Khế một lòng thật muốn Phong lão tâm cam tình nguyện vì Viên Chiêu Quân mà dốc sức.
Quả Khế nói xong cũng trở lại đại đường đi tìm Viên Chiêu Quân, tuy nói hiện tại không có ai nhìn Phong
lão, nhưng hắn không hề rời đi, chầm chập đi theo Quả Khế.
Ở nhà Mã
Hào hai ngày, Mã Hào giống như trở thành người khác, hắn còn có hai đứa
con trai, một năm tuổi một ba tuổi, còn một nữ nhi mười sáu tuổi, tiểu
cô nương dung mạo rất đẹp, nhìn đám người Viên Chiêu Quân cười đến đặc
biệt ngọt.
Mã Hào sợ Viên Chiêu Quân đối với mình không yên lòng, vì vậy nói: "Đây là hai đứa con trai, của ta nếu tiểu thư không ngại
thì để chúng đi theo bên cạnh!"
Viên Chiêu Quân chưa bao giờ muốn dùng đứa bé làm uy hiếp hoặc khống chế, vì vậy nàng cười nói: "Không
cần." Edit tại dien_dan_le♦quy♦don
Tiểu cô nương không có mẫu
thân, là một tiểu thiếp, nụ cười rất ngọt, đôi mắt to kia vẫn nhìn Viên
Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục không rời.
Viên Chiêu Quân cũng cảm thấy đứa nhỏ này có vẻ thú vị, nhưng nàng sẽ không vì thế mà mang theo người này.
Vào thời điểm rời đi, tiểu cô nương bật khóc, nhất định muốn đi theo cùng đám người Viên Chiêu Quân.
Mã Hào sợ hết hồn, nhìn về phía nữ nhân một hồi, "Người đâu, đưa tiểu thư Tuệ Nhi dẫn đi."
"Dạ, lão gia." Nha hoàn lúc này mới đem tiểu Tuệ nhi ra ngoài.
Đang lúc này, Lý Dịch cùng Cây Dương Mai tìm tới, nhìn Viên Chiêu Quân, Cây
Dương Mai gấp gáp hỏi Quả Khế, "Quả Khế, tiểu thư đâu? Tiểu thư là người nào?" Nàng nhìn đông nhìn tây, không nghĩ người bất nam bất nữ kia là
Viên Chiêu Quân.
Lý Dịch ngược lại không để ý đến những thứ này,
chỉ là bấm tay tính toán, cười đối với Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục
nói: "Nhị Sư Huynh, đứa nhỏ này với các ngươi có hữu duyên!"
Mã
Hào vừa nghe, sắc mặt vui mừng, nói: "Tiểu thư, không bằng ngươi đem
tiểu nữ theo đi!" Mã Hào là lo cho mình, một là khiến Viên Chiêu Quân
yên tâm cho hắn làm quản lý Trà viên, hai là hắn vì tiền đồ mà đưa nữ
nhi này đi. Ở trong đại trạch, hắn có một phu nhân, ba thiếp thất, mẫu
thân Tuệ Nhi là hắn nữ nhân thích nhất, lại không có thể trở thành là
chánh thất, ở sinh Tuệ Nhi nàng lại chết, tuy nói là trưởng nữ, nhưng
cũng không khá lắm. Hắn ở nhà thì tốt một chút, chỉ cần hắn không có ở
đây, mấy phu nhân sẽ làm khó tiểu Tuệ, nếu như tiểu Tuệ nhi có thể đi
theo bên cạnh Viên Chiêu Quân, cũng sẽ không bị các phu nhân chèn ép.
Viên Chiêu Quân tức giận nhìn Cây Dương Mai, nàng định nhìn tới lúc nào mới
có thể biết nàng chính là sư tỷ của nàng, vì vậy đối với Mã Hào nói:
"Được rồi! Chẳng qua ta không chăm sóc đứa bé, về sau sẽ để cho Quả Khế
chăm sóc nàng đi!"
"Cám ơn tiểu thư......" Mã Hào kích động đến lệ rơi đầy mặt, nhìn Viên Chiêu Quân không biết nói gì để cảm tạ.
Viên Chiêu Quân khoát tay áo, ý bảo Mã Hào lui ra, sau đó nhìn Cây Dương Mai nói: "Thế nào? Sư tỷ của ngươi cũng không nhận ra?"
Lý Dịch mắt chi độc một cái liền nhận được Viên Chiêu Quân, chỉ có Cây
Dương Mai vẫn còn chung quanh tìm người. Nghe được lời nói của Viên
Chiêu Quân, Cây Dương Mai sửng sốt thật lâu, nói: "Tiểu thư, ngươi trở
nên rất đẹp trai!"
Mọi người nghe xong, đầu hiện vài vạch đen,
tất cả mọi người có chút lo lắng thay Cây Dương Mai, đẹp trai không phải hình dung nam nhân sao? Cây Dương Mai không sợ Viên Chiêu Quân nổi giận sao?
Viên Chiêu Quân lạnh lùng nhìn Cây Dương Mai, "Cái nha đầu này, làm hoàng hậu thì đối với sư tỷ như vậy sau? Còn nói ta đẹp trai,
mắt con chó nào thấy ta lớn lên đẹp trai hả?"
Cây Dương Mai cũng không còn suy nghĩ nhiều, thuận miệng liền nói: "Hai con mắt ta đều
thấy được, chính là rất tuấn tú!" Cây Dương Mai cười ha hả đi tới bên
cạnh Viên Chiêu Quân, kéo tay của nàng nhìn qua một lần, chỉ là mọi
người tại sao đều cười nàng đây?
Quả Khế cũng cười không được, "Cây Dương Mai, ngươi thừa nhận ngươi là mắt chó sao?"
bên cạnh ngẩn người, phản ứng kịp, nhìn chằm chằm Viên Chiêu Quân, "Tiểu
thư, ngươi lại khi dễ ta." Câu nói đầu tiên cũng coi như nàng đã nhận
ra, đây chính là bản lãnh của sư tỷ, vì vậy Cây Dương Mai xác định nữ
nhân anh tuấn này chính là sư tỷ Viên Chiêu Quân rồi.
"Ha ha!
Mắt chó nào nhìn thấy ta khi dễ ngươi?" Viên Chiêu Quân cười híp mắt
nhìn Cây Dương Mai, trong mắt có vẻ mặt kích động, nha đầu này sinh đứa
bé, xinh đẹp hơn, khó trách Lý Dịch nguyện ý đi theo nàng bôn tẩu khắp
nơi rồi.
Cây Dương Mai thở phì phò nhìn chằm chằm Viên Chiêu Quân, bĩu môi nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch ha ha cười, giúp đỡ hoàng hậu, "Phu nhân cũng thật là, ngươi cũng
biết trong mồm chó của Viên cô nương không có lời gì tốt, cần gì so đo."
Viên Chiêu Quân nghe xong, thở phì phò nhìn chằm chằm Lý Dịch, lạnh lùng phân phó, "Tướng Viên 11, bắt lại Lý Dịch cho ta."
Đám người Viên 11 vừa nghe mình thành 11 tướng, đó là hưng phấn khác thường, cười đến tà tà, tiến đến bắt Lý Dịch.
Cây Dương Mai nhìn Viên Chiêu Quân mặt tức giận, "Tiểu thư, ngươi đừng đả
thương Lý Dịch, Lý Dịch nói chơi." Cây Dương Mai đối với việc Lý Dịch
giúp mình nói chuyện trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng nàng cũng không
muốn vì vậy mà chọc tiểu thư nổi giận.
Lý Dịch thông minh, nhanh chóng liền chạy tới sau lưng Vũ Văn Dục, lôi kéo cánh tay Vũ Văn Dục
nói: "Nhị Sư Huynh, cứu mạng! Phu nhân ngươi muốn giết người rồi."
Vũ Văn Dục trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, không lạnh không nóng nói:
"Nếu như vậy, ngươi sẽ làm theo nguyện ý của phu nhân ta đi!"
Lý
Dịch bị lời nói của Vũ Văn Dục cả kinh nói không ra lời, tiếp oa oa kêu
to, "Nhị Sư Huynh, ngươi là sư huynh, ngươi phải giúp ta với, sư phụ đều đã nói như vậy, ngươi không thể thấy chết mà không cứu!" Thật ra thì
sư phụ nói muốn hắn giúp đỡ Nhị Sư Huynh, chưa từng có nói qua muốn Nhị
Sư Huynh bảo vệ hắn, hắn đây là thấy Viên 11 tấn công, bị sợ đến nói
lung tung.
Quả nhiên Vũ Văn Dục lên tiếng nói: "Thôi, phu nhân đừng trêu chọc Tam Sư Đệ nữa."
"Được rồi! Nếu Dục nhà thay ngươi xin tha, thì bỏ qua cho ngươi." Viên Chiêu Quân cực kỳ hào phóng mà nói.
Viên gia 11 chấp nhận dừng tay, Lý Dịch ở trong lòng thở ra một hơi thật dài.
Viên Chiêu Quân lại ha ha cười: "Nếu đùa hắn nữa, hắn sẽ sợ đến tè ra quần."
Lý Dịch bị lời của nàng giận đến hộc máu, "Nói người nào tè ra quần đây?" Giọng nói kia rất lạnh, lạnh như có thể doạ người.
Viên Chiêu Quân không sợ Lý Dịch, cười hì hì nói: "Người nào nói tiếp chính là người tè ra quần rồi."
Lý Dịch thở phì phò. Viên Chiêu Quân hết sức hả hê cười lớn. Hình ảnh như vậy khiến mọi người cũng chọc vui.
Phong lão nhìn thấy tình cảnh như thế, ở trong lòng nghĩ tới, nha đầu này
cùng người khác quả nhiên khác nhau, thú vị, thật sự thú vị.