Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 1015



Chương 1015

Cố Thanh Hy xách nó lên, ném nó vào vách đá: “Chẳng phải ngươi nói ngươi là vua của các loài rắn sao, nếu ngươi đã là vua của các loài rắn, chỉ một cách vách đá nhỏ xíu thế này, làm khó được ngươi chắc?”

“Gì mà vách đá nhỏ xíu, thứ này chẳng khác nào vách đá cheo leo vạn trượng đấy hiểu không? Còn nữa, bên cạnh có cái trận gì kia, trông có vẻ không tầm thường”.

“Ngươi có đi không?”, Cố Thanh Hy dứ dứ nắm đấm, giọng điệu tỏ vẻ cảnh cáo.

Tiểu Cửu Nhi nhăn nhó, biến lớn cơ thể với vẻ mặt không cam tâm tình nguyện lắm.

Từ một mét đến ba mét, mười mét, hai mươi mét, năm mươi mét rồi đến mức một trăm mét.

Thế nhưng, vẫn chưa thể chạm tới đỉnh.

Cố Thanh Hy và mấy người kia chậc lưỡi, một trăm mét vẫn chưa lên được sao?

Rốt cuộc vách đá này cao đến mức nào?

“Xì… đùng đùng đùng…”

Bởi vì vách đá quá trơn trượt, cơ thể của Tiểu Cửu Nhi trở nên quá to lớn, không thể nào đặt chân lên một vách đá nhỏ bé nhô ra, cơ thể bỗng chốc trượt xuống khá nhiều.

Cũng may Dạ Mặc Uyên và ma chủ đã dự đoán điều này từ trước nên hóa giải tà khí màu đen trên sợi xích sắt mới giúp Tiểu Cửu Nhi không mất mạng.

Tiểu Cửu Nhi va phải vách đá, đôi mắt to như chuông đồng lộ vẻ giận dữ.

Nó “phì” một tiếng rồi tiếp tục leo lên trên, chỉ chớp mắt đã lên được hơn mười mét, cái đuôi rắn khổng lồ gần như không thể thấy rõ nữa.

Cố Thanh Hy và mấy người kia thở phào một hơi.

Chỉ cần Tiểu Cửu Nhi leo lên rồi thả dây thừng xuống, tất lẽ dĩ nhiên là họ cũng có thể leo lên đó.

Hi vọng vừa mới dâng lên, họ đột nhiên nghe thấy tiếng rắn kêu rất thê thảm.

Ngay sau đó cơ thể mềm nhũn của Tiểu Cửu Nhi rơi xuống, toàn bộ thân thể dính phải một ngọn lửa lớn, không ít nơi trên người đã bị cháy sém.

Cố Thanh Hy muốn túm lấy nó, thế nhưng nó quá nặng nên không thể nào túm được, nàng cuống quýt kêu: “Tiểu Cửu Nhi, mau biến nhỏ lại, mau lên”.

Không biết Tiểu Cửu Nhi bị nướng cháy ngoài giòn trong mềm có nghe được lời nói của Cố Thanh Hy hay không, thế nhưng nó biến nhỏ đi đôi chút, dù vẫn dài hơn mười mét.

Dạ Mặc Uyên đành sử dụng nội lực để biến cơ thể nó nhỏ lại, bấy giờ mới có thể túm lấy nó trong tay.

“Xì xì xì…”

Tiểu Cửu Nhi đau khổ la lên oai oái.

“Sao lại bị cháy nghiêm trọng thế này?”, Cố Thanh Hy lấy thuốc trị bỏng bôi lên vết thương cho nó.

“Đau đau đau… đau chết ta mất”.

“Nhẫn nhịn đi, ai bảo ngươi ngốc như thế, một cái vách đá bé tẹo cũng không leo lên được”.

“Chủ nhân, cô không phải leo lên nên nói gì cũng được, nếu cô lợi hại như thế thì cô leo lên thử xem, cái vách đá đó… Ôi chao ôi, đau chết ta mất, chủ nhân, cô cố tình bắt nạt loài rắn phải không?”

Tiểu Cửu Nhi la lên oai oái, cũng không biết nó có đau thật hay không.

Cố Thanh Hy nghẹn lời, nàng ra tay rất nhẹ nhàng đấy chứ, có cần thiết phải kêu gào lớn tiếng vậy không?

“Nói thử xem, bên trên có gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.