Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 1020



Chương 1020

Cố Thanh Hy dừng trước một vách đá.

Trên vách lại có một cánh cửa bằng đá, cánh cửa nặng khoảng vạn cân, không phải thứ mà sức người thường có thể dịch chuyển.

Mà trên cánh cửa đá có một vết lõm hình núi Kiếm Hình.

Cố Thanh Hy suy nghĩ, chợt lấy dao găm hình dạng núi Kiếm Hình ra.

Nàng lấy con dao găm này từ chỗ ông nội “nuôi” lúc còn ở sơn trang Thu Phong, khi ấy nàng chỉ nghĩ con dao găm này có hình dáng y hệt núi Kiếm Hình mà thôi.

Bây giờ xem kỹ thì có lẽ đây chính là chìa khóa cánh cửa đá.

Người Thiên Phần tộc đã đuổi kịp, mở miệng tức giận mắng: “Này, con ranh, ngươi dám giết hại trưởng lão Thiên Phần tộc, để mạng lại đây”.

Mấy vị trưởng lão Thiên Phần tộc vừa xuất hiện đã đánh ra liên hoàn sát chưởng.

Ánh mắt Cố Thanh Hy lạnh lẽo, không đợi Dạ Mặc Uyên và ma chủ ra tay, chính nàng đã ấn một cái nút nhô ra khác.

Cái nút vừa bị ấn xuống, cả sơn động rung động ầm ầm, rung mạnh đến mức mọi người đứng không vững.

Thoáng chốc, vô số quái vật giống người mà không phải người, giống quỷ mà không phải quỷ, giống thú mà không phải thú chạy ra từ trong những lỗ nhỏ lít nhít trải khắp vách đá sơn động.

Những quái vật này vừa xuất hiện đã lập tức nhào đến cắn những trưởng lão của Thiên Phần tộc, tốc độ nhanh đến cực hạn.

Tất cả trưởng lão của Thiên Phần tộc đều giật nảy mình.

Đâu còn sức lực đối phó Cố Thanh Hy, họ thi nhau tập trung đối phó những quái vật này.

Cùng lúc đó, Ôn Thiếu Nghi, Tịch Thấm và Bạch Cẩm cũng đã chạy đến, đồng thời lọt vào vòng công kích của quái vật.

Đồng thời, Cố Thanh Hy đặt dao găm lên vách đá lõm xuống, gọi Dạ Mặc Uyên và ma chủ.

“Đi mau!”

Cửa đá mới mở ra, ba người đã ăn ý chui vào bên trong.

Ánh mắt ôn hòa của Ôn Thiếu Nghi lóe lên, dường như đã sớm đoán được Cố Thanh Hy có mưu đồ khác, hắn ta sử dụng một hư chiêu, hất vô số quái vật xung quanh ra, bất chấp nguy hiểm để tiến vào theo đám người Cố Thanh Hy.

Bịch…

Chỉ trong nháy mắt, cửa đá đóng lại, hoàn toàn mất đi liên hệ với bên ngoài.

Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi nhìn nhau, ánh mắt lạnh đến độ khiến người ta hoảng hốt.

Ôn Thiếu Nghi cười nói: “Cố cô nương, hình như ngươi rất có ý kiến đối với Thiên Phần tộc chúng ta?”

“Ồ… Thiên Phần tộc các ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nên mang ơn Thiên Phần tộc các ngươi sao?”

“Tiểu tỷ tỷ, có phải tỷ muốn giết hắn ta không? Nếu như tỷ muốn, bây giờ ta xử hắn ta cho tỷ”, ma chủ cười quyến rũ, quả thực phong nhã mê người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.