Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 1039



Chương 1039

“Xí, ngươi cũng tự coi bản thân mình ra gì quá đấy. Trận chiến thứ hai do…”

Một trưởng lão tính tình nóng nảy buột miệng chửi mắng, đang định chỉ định người.

Nhưng phó tộc trưởng đã cướp lời: “Trận thứ hai sẽ do Tống Ngọc xuất trận”.

Shh…

Thiên Phần tộc lại một lần nữa vang lên âm thanh hít thở sâu.

Tống Ngọc…

Đó là cao thủ cấp bốn đỉnh phong, hoặc là đã gần đến cấp năm rồi, cũng là đệ tử bế môn của tộc trưởng đấy…

Bao nhiêu năm nay, người này vẫn luôn bế quan, hiếm khi lộ diện chứ đừng nói là đối đầu với một nha đầu cấp hai.

Có người nói, ngoại trừ thiếu tộc chủ ra, Tống Ngọc cũng là tâm phúc mà tộc trưởng muốn dồn lực bồi dưỡng, còn định cho hắn ta phong hào trưởng lão.

“Phó tộc trưởng, liệu có phải là làm quá vấn đề không?”

“Nữ nhân này vô cùng giảo quyệt, chắc phải nàng ta nói chắc như đinh đóng cột sao, ắt hẳn bản lĩnh của nàng ta không chỉ đến cấp hai. Nếu chúng ta tùy tiện sai ai đó đánh đuổi nàng ta đi thì không nể mặt nàng ta”.

Ánh mắt Cố Thanh Hy lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Tên phó tộc trưởng này, mẹ kiếp, đúng là không phải thứ gì tốt đẹp.

Có phải cấp hai hay không, nguyên một đám người, còn không nhìn ra được?

Trợn mắt nói bậy à?

Sắc mặt Dạ Mặc Uyên sa sầm, đang định nói gì đó, Cố Thanh Hy sợ hắn mâu thuẫn với họ nên vừa nắm tay hắn ra hiệu cho hắn đừng lo lắng vừa giành trước: “Tống Ngọc phải không? Tuy rằng không biết người này là ai, nhưng nghe tên rất hay, chắc hẳn là một người rất ưa nhìn. Ta rất thích được tỉ thí võ nghệ cùng với người ưa nhìn”.

Tất cả im phăng phắc.

Đủ thứ ánh mắt dồn về phía nàng.

Có khinh thường, có hả hê, có thương xót…

“Đúng là nghé con không sợ hổ, lát nữa xem nàng ta còn cười nổi hay không”.

Dạ Mặc Uyên nhắc nhở: “Tống Ngọc là đệ tử bế môn của tộc trưởng Thiên Phần tộc, thực lực nằm trong khoảng cấp bốn đỉnh phong và cấp năm sơ cấp, theo ta thấy, chắc hẳn hắn ta đã phá cấp bốn đỉnh phong rồi”.

Cố Thanh Hy chợt hiểu ra: “Ồ… Ra là cấp năm, Thiên Phần tộc cũng coi trọng ta ghê, không ngờ lại phái một cao thủ cấp năm đối chiến với ra, vinh hạnh ghê á”.

Đám người muốn nhìn ra sự e ngại qua vẻ mặt nàng, nhưng lại chẳng thấy gì hết.

Trên khuôn mặt kia chỉ có mỗi nụ cười ngây thơ vô tội, chứ không hề có chút e ngại nào.

“Vậy trận thứ ba thì sao, các ngươi dự định cử ai ra? Phó tộc trưởng, tộc trưởng, hay là thái thượng trưởng lão?”

“Buồn cười, ngươi xứng chắc, đánh thắng bọn họ trước rồi nói”.

“Có thắng hay không là một chuyện, nhưng vẫn nên nói rõ ràng quy tắc trò chơi và nhân số trước, hay các ngươi sợ ta thắng được cả hai kẻ kia, muốn giữ lại người giỏi nhất để đối phó ta”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.