Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 24: Chương 24




Vừa bước vào, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía nàng.

Cố Thanh Hy vẫy tay chào: “Xin chào, chào thầy, chào các đồng môn, ta là Cố Thanh Hy”.

Phu tử là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, vừa nhìn thấy Cố Thanh Hy, ông ta liền đập quyển sách trên tay xuống bàn, tức giận nói: “Cố Thanh Hy, ngày đầu tiên đi học đã dám đến muộn, ai cho cô lá gan đó? Trong mắt cô còn có học viện, có còn hoàng thượng không?”
“Phu tử nói như vậy là không đúng rồi, ta văn không hay, võ không giỏi, nhưng hoàng thượng đã phá lệ cho ta theo học ở học viện Hoàng gia, ta luôn ghi nhớ trong tim không dám quên lãng.

Ta thề là nhất định phải học tập chăm chỉ, ngày ngày tiến lên, không phụ lòng hoàng thượng và các phu tử, không phụ lòng những người đặt niềm tin vào ta, càng không thể để Dạ Vương mất mặt”.

“Cho nên, ta mới tắm rửa sạch sẽ rồi thắp hương.

Mỗi lần đi ngang qua, bất luận là miếu to hay miếu nhỏ ta cũng đều đi vào hành hương, quỳ lạy chín lần, cộng thêm việc vì không quen thuộc địa hình trong cung nên ta đến hơi muộn.

Nhưng mà phu tử, nhất định phải tin ta, trời chưa sáng ta đã thức dậy chuẩn bị rồi, thầy xem, những cuốn sách này đều là do ta chuẩn bị đấy”.

Trong khi nói chuyện, Cố Thanh Hy lướt mắt nhìn mọi người trong học viện.


Có khoảng hơn hai mươi học sinh trong học đường này, bao gồm Cố Sơ Vân, Cố Sơ Lan, Tiêu Vũ Hiên, còn có Trạch Vương… những người còn lại nàng không biết ai cả.

Nàng cười khẩy, ánh mắt dừng lại vài lần trước mặt Trạch Vương.

Hôm qua còn nói đột nhiên mắc bệnh khó chữa, tuổi thọ không còn bao lâu, hôm nay đã có thể tới lớp rồi?
Ngay cả thể diện cũng không chịu giữ, là quá mức tự tin hay là quá kiêu ngạo đây.

Cố Thanh Hy nói một tràng dài lốp bốp như tiếng pháo nổ liên hồi, mọi người trong học viện nghe mà thộn cả người.

Phu tử đã nghĩ đầy một bụng lời nói làm khó nàng, nhưng không ngờ đến kết cục này.

Ai nói tam tiểu thư của Thừa Tướng phủ nhát gan như chuột, yếu đuối dễ bắt nạt chứ?
Người nào đứng ra, ông ta bảo đảm đánh chết người đó.

Phu tử đang định lên tiếng nói, Cố Thanh Hy như một học trò ngoan ngoãn, thái độ vâng lời biết sai, hào sảng nói: “Phu tử, ta bảo đảm lần sau sẽ không đến muộn nữa, xin thầy cho học trò cơ hội sửa sai”.


Phu tử suýt thì không thở nổi.

Ông ta chỉ nói một câu, nàng thì hay rồi, nói một tràng dài đập vào mặt, từng chữ từng câu, ông ta cũng không thể phản bác, nếu phạt nàng, há chẳng phải ông ta để lại sơ hở cho người ta nắm thót?
“Nói láo, phu tử, Cố Thanh Hy đang nói dối, rõ ràng cô ta ngủ quên nên mới đến muộn”.

Cố Thanh Hy thuận theo tiếng nói đưa ánh mắt nhìn qua, lại thấy người lên tiếng chính là Cố Sơ Lan.

Đôi mắt nàng nheo lại, hỏi ngược lại: “Ồ… sao muội biết ta ngủ quên? Nếu ta không nhớ nhầm, hình như muội là thư đồng của ta phải không, nếu ta ngủ quên thật, là thư đồng của ta, chẳng lẽ không có trách nhiệm gọi ta dậy sao?”
Cố Sơ Lan nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào.

Chẳng lẽ nói nàng ta cố ý không gọi Thanh Hy dậy, một mình đến học viện từ sáng sớm sao?
Những lời này, nàng ta đâu thể nói ra được.

Cố Thanh Hy cười nói: “Hay là muội không thắp hương tắm rửa, dập đầu tạ lệ cảm tạ hoàng thượng cùng ta, cho nên mới cố ý vu khống ta”.

“Muội…”
Đáng chết, con tiện nữ này, lại bị cô ta gài bẫy rồi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.