Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 43-2



Cách Căn thành, cứ điểm.

Lúc Tiêu Phượng tỉnh lại, đã là buổi tối.

Lãnh Hạ đang bế đứa bé bước qua bước lại trong phòng, cục cưng mút mút một ngón tay rất thích thú.

Nàng bước nhanh tới bên cạnh Tiêu Phượng, đặt đứa bé xuống bên cạnh, cười nói: “Đứa trẻ rất đáng yêu.”

Khóe môi Tiêu Phượng không tự chủ mà cong lên thật lớn, cúi đầu nhìn, bộ dáng tươi cười lập tức cứng lại, hạnh mâu trừng lớn, cả người cứng ngắc.

Một lát sau, hạnh mâu chớp chớp, một giọt nước mắt chảy xuống.

Lãnh Hạ ngẩn ngơ, vẻ mặt này, không giống như là kinh hỉ quá độ a……….

Nàng ngồi xuống mép giường, lắc lắc cánh tay của Tiêu Phượng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiêu Phượng ngơ ngác ngẩng đầu, rồi đột nhiên gào khóc, nước mắt ngắn dài u oán ghét bỏ nói: “Lãnh Hạ, muội gạt ta, nó thật xấu!”

Lãnh Hạ: “@#$%…….”

Lãnh Hạ bật cười một tiếng rồi nhìn về phía đứa bé………….

Mái tóc mềm mại, da dẻ hơi nhăn, nhất là gò má hồng hồng nhìn như là mông khỉ vậy, ngũ quan còn chưa rõ ràng nhưng đôi mắt lại vừa to vừa đẹp, giống Tiêu Phượng như đúc, con ngươi đen kịt đang nhìn chằm chằm nàng, giống như một viên ngọc minh châu tuyệt diễm.

Cục cưng giống như biết nó bị mẹ ruột chê bai, cái miệng nho nhỏ chu ra, muốn bao nhiêu thương cảm thì có bấy nhiêu thương cảm.

Nàng đẩy cục cưng về phía Tiêu Phượng, thấy Tiêu Phượng có vẻ mặt không tình nguyện liền nhét vào lòng nàng ấy, khinh bỉ nói: “Nhìn kỹ một chút, xấu đâu, đứa bé nào mới sinh mà chả như thế.”

“Không giống lão nương chút nào.” Tiêu Phượng nửa tin nửa ngờ, hít mũi một cái, rồi lại ngắm cục cưng vài lần, đúng là càng nhìn càng thấy thay đổi.

Nàng cắn môi sờ mái tóc mềm mại của đứa trẻ, một mùi hương ngọt ngào lan ra từ người nó, làm nàng không tự chủ được mà nở nụ cười.

Niềm vui sướng ngập tràn, nàng nhẹ nhàng vươn tay chọc chọc vào khuôn mặt phúng phính nhỏ nhắn, cục cưng chu miệng phun nước bọt phì phì………

Tiêu Phượng nhất thời ngạc nhiên không kềm chế được!

Nàng hưng phấn mà chẳng biết tại sao, thầm nghĩ chia sẻ niềm vui sướng này với Lãnh Hạ, để cho muội ấy biết, nàng vỗ vỗ Lãnh Hạ, kích động nói: “Muội cũng nhanh sinh một đứa với Bắc Liệt đi! Con của mình, cảm giác này, cảm giác này………….”

Lãnh Hạ nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn xinh xắn kia, hơi nhướn nhướn mày.

À, hình như việc này……….

Cũng không tệ lắm!

“Sao nó lại không khóc?” Tiêu Phượng nghịch một hồi rồi kinh ngạc nói: “Không phải là bị câm chứ?”

Nàng chọc thật mạnh vào mặt cục cưng………

Cục cưng nhìn nàng, chớp chớp mắt, hàng lông mày thưa thớt hơi cau lại, không khóc!

Lại chọc thật mạnh vào mông nó………

Cục cưng dịch dịch cái mông, ghét bỏ liếc mắt một cái rồi ngáp, vẫn không khóc!

Ngay lúc Tiêu Phượng muốn bẻ cánh tay đứa trẻ, Lãnh Hạ vội vàng ngăn nàng lại, đồng tình vô hạn với bé con trong lòng….

Đứa trẻ này, lớn lên sẽ thật khổ!

“Không phải câm điếc, lúc mới sinh đã khóc rồi.” Lãnh Hạ nghiêm mặt nói.

Nàng không nói cho Tiêu Phượng, lúc đứa nhỏ này sinh ra chỉ khóc có một tiếng, thật sự là chỉ có một tiếng, sau một tiếng ấy thì không có động tĩnh gì nữa, không khóc cũng không cười, rõ ràng là một tiểu khốc nam.

Nhưng nhìn đôi mắt kia, lấp lánh hữu thần, sẽ không có vấn đề gì.

“Đói bụng không, để ta bảo bọn họ làm chút đồ ăn cho ngươi, à, cháo táo đỏ long nhãn được chứ?” Lãnh Hạ nhìn nàng cười cười, xoay người chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên cánh tay bị níu lại.

Tiêu Phượng nhìn cục cưng thêm vài lần rồi trả đứa bé cho nàng.

Nàng nhìn bé con trong lòng, chớp chớp mắt mấy cái rồi hỏi: “Sao thế?”

Tiêu Phượng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Nhỏ bé lại còn mềm nhũn như thế, lão nương bế sợ bẻ đôi nó ra mất! Muội chăm sóc nó trước đi, đợi lúc nó cứng cáp hơn một chút rồi ta……….”

Lãnh Hạ nhìn trời, vỗ trán thật mạnh, nhìn Tiêu Phượng với vẻ mặt không thể nói lý với ngươi, bế đứa trẻ ra ngoài.

Tiểu bất điểm trong lòng nàng đang mút mút tay, dùng đôi mắt đen láy nhìn nàng.

Chắc là chơi đùa mệt rồi nên ánh mắt dần dần rũ xuống, rồi nhắm lại, hàng lông mi dài cong vút, nó khẽ xoay xoay người tìm một vị trí thoải mái trong lòng nàng rồi ngủ.

Lãnh Hạ càng nhìn càng thấy mềm lòng.

Nàng ra bên ngoài thấy Chung Trì đang tò mò liếc nhìn cục cưng nàng đang bế.

Lãnh Hạ hất hất cằm hỏi: “Có chuyện gì?”

Chung Trì bĩu môi báo cáo: “Tìm được Hoàng hậu nương nương xong, thuộc hạ liền viết thư cho gia, Vương phi có muốn gửi cho gia cái gì không, còn có Thác Bạt Nhung, vẫn đang ngồi ở dưới dùng bữa, đã hơn một canh giờ cũng không thấy có ý muốn rời đi, người này rõ ràng là dụng tâm kín đáo!”

Lãnh Hạ gật đầu, đưa đứa bé cho Chung Trì, nó đang ngủ rất say sưa còn hơi ngáy một chút.

Chung Trì kinh hồn bạt vía nhận lấy, nhìn tiểu bất điểm trong lòng, mặt mũi như muốn nổ tung: “Vương phi, Vương phi, không thể như vậy a, ta ta ta….. Ta chưa từng bế trẻ con bao giờ a! Vương phi………”

Hắn còn chưa nói hết, đã thấy Lãnh Hạ tiêu sái xoay người, vừa đi vừa nói: “Ngươi gửi thư muộn một chút, ta viết cho hắn một bức, phân phó phòng bếp làm cháo táo đỏ long nhãn cho Tiêu Phượng, còn có bế đứa bé cho tốt, ngẫm lại thân phận của nó…..”

Câu cuối của Lãnh Hạ đặc biệt rõ ràng, Chung Trì nuốt nước bọt một cái nhìn tiểu bất điểm kia, ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Nương a!

Đây chính là Đại Hoàng tử Đại Tần a!

Chung Trì biết trách nhiệm trọng đại, đứa trẻ trong lòng chẳng nặng nổi mấy cân mà hắn làm như nghìn cân vậy, rất nặng nề, suýt thì nặng gãy tay hắn, muốn bế cũng không bế nổi.

Bây giờ, trong hoàng thất Đại Tần, ngoại trừ tiểu bất điểm này thì còn chưa có ai nỗi dõi, đây………

Đây………….

Quả thực chính là lớn hy vọng của Đại Tần a!

Lãnh Hạ đi thẳng đến đại điện của tửu lâu, quả nhiên nhìn thấy Thác Bạt Nhung đang dùng bữa ở bàn cạnh cửa sổ, ở phía đối diện hắn có một ly rượu không, như là đang chờ người nào đó.

Lúc này, bên trong tửu lâu không có ai, Cách Căn thành là một trong bảy thành thị ở phía Nam Tắc Nạp, tiếp giáp nơi này chính là Y Thản thành mà Đại Tần đang tấn công, đã gần chiến loạn nên trong thành nhuốm đầy màu hoang vắng, đặc biệt là buổi tối, người dân ra ngoài vô cùng ít.

Thác Bạt Nhung mặc hoàng bào rất gây chú ý, giống như cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay đầu nhìn lại, lộ ra một nụ cười đầy hứng thú.

Lãnh Hạ đi tới ngồi xuống phía đối diện hắn, đi thẳng vào vấn đề: “Nhanh như vậy đã tra đến nơi này, tin tức của ngươi cũng khá chính xác.”

Thác Bạt Nhung rót cho nàng một ly rượu, cười ha ha nói: “Ngươi, nữ nhân này, hợp khẩu vị của ta!”

Hắn cười rộ lên vô cùng thoải mái, như là một cơn gió lớn cuốn qua trên đồng lúa, Lãnh Hạ bật cười một tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn ly rượu kia, cũng không đáp lời.

Thác Bạt Nhung cười một lát rồi đột nhiên thay đổi sắc mặt, hung ác nham hiểm đứng lên, thân thể nghiêng về phía trước, hai mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói: “Rốt cuộc các ngươi là ai?”

Lãnh Hạ khẽ nhướn mày, quả thật người này giống hệt lời đồn, tính nết cổ quái, hỉ nộ vô thường.

Thấy nàng không đáp lời, Thác Bạt Nhung cũng không ngại, tự nói tiếp: “Trong Cách Căn thành này, thuộc hạ của ta trải rộng toàn thành, không có chuyện gì mà ta không biết, nhưng tửu lâu này đúng là hết sức thần bí, còn có các ngươi, ta không thể nào tra được thân phận của các ngươi. Các ngươi không phải là người Bắc Yến, là do thám của nước khác, ở đây…….”

Hắn quan sát bốn phía một phen rồi quay đầu lại, chắc chắc nói: “Cũng là cứ điểm của nước khác đi!”

Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, quan sát vẻ mặt của nàng.

Nhưng làm hắn thất vọng rồi, Lãnh Hạ nửa phần hoảng loạn cũng không có, mắt cũng chẳng chớp lấy một cái, khóe môi lộ vẻ châm chọc, phi thường bình tĩnh.

Nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nàng nói: “Ý định ban đầu ngươi giữ Tiêu Phượng là tốt nên ta không giết ngươi, nhưng……”

Nàng nhìn Thác Bạt Nhung khẽ nhếch miệng, cười làm hắn rợn tóc gáy, lúc nữ nhân này nói khiến Trát Tây ‘ Vĩnh viễn không được siêu sinh’ chính là vẻ mặt như vậy!

“Sự tò mò của ngươi lại nhiều như thế, chuyện ta có giết ngươi hay không…….” Nàng đứng lên, thản nhiên rời đi trong ánh mắt khó hiểu của Thác Bạt Nhung, chỉ ném lại nửa câu, bay bay trong không khí.

“Đã không còn chính xác!”

Lúc Lãnh Hạ trở về, Chung Trì vẫn đang duy trì tư thế lúc nàng đi, giống như đang bế hổ dữ hay là nước lũ không bằng, không dám cử động chút nào, hầu như biến thành pho tượng.

Châu Mã vẻ mặt tò mò đứng bên cạnh, vừa định vươn tay sờ cục cưng một cái đã bị Chung Trì trừng mắt dọa sợ, vành mắt nhất thời đỏ lên, giống như mắt thỏ.

Thấy Lãnh Hạ quay về, quả thực Chung Trì như thấy mẹ ruột vậy, kích động, phấn chấn, cảm xúc dâng trào.

Lãnh Hạ ghét bỏ liếc nhìn hắn một cái, thật sự là không thể hiểu nổi….. mấy người cổ đại này, chỉ một Hoàng tử mà đã dọa ám vệ Liệt Vương sợ đến như vậy.

Nàng bế lấy đứa bé đang ngủ say kia, Chung Trì thở phào một hơi, bế trẻ con rất cần bản lĩnh, bế Hoàng tử duy nhất của Đại Tần lại càng cần bản lĩnh a!

Nhìn ánh mắt khinh bỉ của Lãnh Hạ, Chung Trì ho khan một tiếng hỏi: “Phu nhân, giải quyết người nọ rồi à?”

Lãnh Hạ gật đầu, cũng không biết như vậy có tính là giải quyết không, người đó trong mắt nàng, căn bản chỉ là một người qua đường giáp, nếu không động vào nàng thì thôi, nếu động………

Khóe môi nàng chậm rãi cong lên, quay về phòng.

Trong phòng, Tiêu Phượng đã ngủ, lần sinh này ảnh hưởng rất lớn tới nàng, nhất là lúc sinh còn rất mạo hiểm, đại phu nói cần thật tốt.

Lãnh Hạ để cục cưng vào cái nôi cạnh giường Tiêu Phượng, một lớn một nhỏ đều bĩu môi, ngủ say sưa, hình ảnh kia…….

Hài hòa mà ấm áp.

Lãnh Hạ nhìn một hồi, hơi cười cười.

Nàng ngồi xuống bàn, múa bút bắt đầu viết thư, hôm nay Tiêu Phượng sinh con, làm nàng rất xúc động, cô nương ngốc nghếc như Tiêu Phượng mà cũng có lúc lộ ra ánh mắt sợ hãi như vậy, ánh mắt chỉ thuộc về mẫu thân, cả hình ảnh lúc tiểu bất điểm kia vươn chân muốn ra ngoài nữa, cũng là kỳ tích của sinh mệnh.

Chằng biết từ lúc nào, nàng đã không nhịn được muốn nói tất cả cho Chiến Bắc Liệt.

Nam nhân kia, bất tri bất giác đã tiến sâu vào trong tim nàng, mặt dày mày dạn xây nhà trong đó, càng chẳng biết xấu hổ xây nhà ngày càng lớn, đến giờ đã chiếm mất toàn bộ trái tim.

Không bỏ đi được……………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.