Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 44-2



Trở về tửu lâu.

Lãnh Hạ để đống đồ chơi lên giường Tiêu Phượng, hài lòng nói: “Con trai ngươi!”

Nàng đang chơi đùa với cục cưng mới tỉnh dậy, mấy ngày nay tiểu tử kia đã đổi khác, da dẻ trơn nhẵn, cũng không ửng hồng mà trắng trẻo mịn màng, cực kỳ đẹp, đôi mắt đen láy nhìn nàng, hai cánh tay bụ bẫm quơ quàng loạn xạ.

Lãnh Hạ nắm bàn tay nhỏ bé của nó, so với thanh chủy thủy kia, quả nhiên là phải giữ lại một thời gian đã.

Đến tận lúc này, Lãnh Hạ mới phát hiện, Tiêu Phượng luôn luôn líu ríu không ngừng nay lại không nói gì, nàng quay đầu nhìn lại.

Liền thấy nữ nhân giờ đã là mẹ kia đang tay cầm chong chóng, tay cầm rối gỗ, vẻ mặt hưng phấn chơi bất diệc nhạc hồ!

Lãnh Hạ nhìn trời, không khỏi rơi lệ đồng tình với tiểu bất điểm kia lần thứ hai, giống như đã nhìn thấy tình cảnh sau này, một lớn một nhỏ tranh cướp đồ chơi trong phòng………….

Đúng lúc này, có tiếng vỗ cánh truyền tới, khóe môi Lãnh Hạ khẽ cong lên, chắc là Chiến Bắc Liệt hồi âm.

Nàng còn đang thấy kỳ quái, bức thư kia đã gửi được mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy có tin tức gì.

Mở cửa sổ ra, bồ câu lập tức bay vào, bồ câu bay rất nặng nhọc, đường bay xiên xẹo, suýt thì rơi xuống đất.

Lãnh Hạ đỡ lấy con bồ câu, thật sự là bị trọng lượng làm cho kinh ngạc, hắn………

Rốt cuộc là đã viết bao nhiêu hồi âm!

Nàng gỡ thùng thư xuống, lại còn cảm giác được rất rõ ràng con bồ câu kia thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn nàng tỏ ý cảm tạ, đôi chân như được giải thoát, ra vẻ đáng thương ngồi sang bên cạnh mổ lông đi.

Lãnh Hạ ngờ vực mở thùng thư ra, bên trong đầy ự, chia làm hai phần, phần thứ nhất chỉ có hai tờ giấy thư, trên đó đầu tiên là bày tỏ nỗi nhớ tha thiết của hắn, từng câu từng chữ như thấm đẫm lệ rơi, giống như nếu Lãnh Hạ không quay về, sẽ có lỗi với hắn, có lỗi với Đại Tần, có lỗi với liệt tổ liệt tông hoàng thất Đại Tần!

Làm Lãnh Hạ cả kinh, khóe miệng co giật.

Ngoại trừ Đại Tần Chiến thần già mồm cãi láo, khuyếch đại sự việc thì còn có ba truyện xưa, Lãnh Hạ nhìn xong phát hiện, chính là phiên bản của ‘Vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn’ ‘Chim sợ cành cong’ ‘Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng’

Nàng chỉ cau mày suy tư trong chốc lát, không muốn suy nghĩ dụng ý trong chuyện xưa liền quăng luôn.

Rồi cầm xấp giấy phía sau lên, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Đây là một bộ tranh liên hoàn, trên mỗi bức tranh đều có một nữ tử, từ lúc mới sinh tới lúc trưởng thành.

Chỉ cần liếc mắt, Lãnh Hạ cũng biết là do Chiến Bắc Liệt tự vẽ.

Dưới ngọn đèn, những nét bút phác cảnh, màu sắc tươi vui, trông tiểu cô nương kia rất sống động, giống như có thể bước ra từ tranh bất cứ lúc nào.

Nàng nhướn mày, cẩn thận xem tranh……………

Một tuổi: đứa bé quấn tã lót nằm trong nôi, da trắng như tuyết, mắt phượng long lanh, lông mi dài cong cút, giống như chỉ cần nháy mắt thì sẽ có những ánh sáng lấp lánh bắn ra từ đôi mắt ấy, đôi môi hồng hơi chu ra, trông thật đáng yêu.

Vẻ đáng yêu này làm Lãnh Hạ thấy mềm lòng.

Ba tuổi: tiểu cô nương mặc y phục màu hống phấn, nổi bật trong tuyết trắng xóa, hai bím tóc phía sau bay bay theo từng bước chạy, hai chân vội vã, hai tay dang rộng ta như đang muốn nhào vào lòng người nào đó.

Lãnh Hạ hơi nhếch môi, nở một nụ cười ấm áp.

Sáu tuổi: đứa trẻ đã hơi hiện ra vài phần kiều mị, trong sương phòng, nàng vừa dùng cờ trắng, vừa dùng cờ đen, chuyên chú nhìn bàn cờ, hai quân giao chiến ác liệt, nước cờ sắc bén hào hùng quyết liệt, trên khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, ngập tràn sự cơ trí mà ngạo nghễ.

Dù là cha mẹ nào, có một thiên kim như vậy, sẽ luôn luôn kiêu ngạo.

Mười tuổi: toàn thân thiếu nữ tản ra khí tức kiên nghị thanh lãnh, nàng bước từng bước nhẹ nhàng trong cảnh sắc lạ rụng hoa bay, phi thân trên không múa kiếm, thân mình nhanh nhẹn tựa thuồng luồng, kiếm sắc bức người, ……… mái tóc đen tung bay theo làn gió, khí chất tao nhã xuất trần.

Thứ làm cho Lãnh Hạ ngạc nhiên là, đây……….

Đây quả thực là phiên bản của nàng!

Lãnh Hạ nhìn những bức họa này, rồi lại nhìn mấy chuyện xưa kia, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ!

Nàng bật cười, càng ngày cười càng lớn, nàng gối lên tay nằm trên bàn nhìn mấy bức tranh kia cười to.

Người này………

Chắc vì sợ nàng thấy Tiêu Phượng sinh con nguy hiểm nên không muốn sinh nên mới viết mấy chuyện xưa kia làm phép khích tướng, rồi lại dùng phiên bản tiểu Lãnh Hạ khả ái dụ dỗ nàng.

Lãnh Hạ cười to làm mẹ con Tiêu Phượng cùng nhìn sang, một lớn một nhỏ mở to hạnh mâu tò mò nhìn nàng.

Nàng ho khan một tiếng, vội vàng cất đồ trên bàn đi, lần trước chuyện tám con chim bồ câu đã làm Tiêu Phượng cười nhạo hắn non nửa năm, ừm, nam nhân của mình thì để mình khi dễ thôi, nên giữ bí mật cho hắn.

Trong ánh mắt khi hoặc khó chịu của Tiêu Phượng, Lãnh Hạ mỉm cười với nàng rồi bình tĩnh đi ra khỏi phòng.

Tiêu Phượng chớp mắt mấy cái, chọc chọc vào hai má phúng phính của đứa bé, tinh quái lầm bầm: “Thần bí, lão nương ngửi được mùi vị gian tình!”

Cục cưng: “……..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.