Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 34-5



Edit: Kiri

Kẹt.

Đẩy cửa phòng ra, Chiến Bắc Liệt kéo Lãnh Hạ ngồi xuống bàn.

Hắn thận trọng gọi khẽ: “Tức phụ.”

“Hả?”

Lãnh Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy gò má kiên nghị, trong ưng mâu hiện rõ sự quan tâm nhàn nhạt và những sợi râu lún phún dưới cằm hắn, đáy lòng đã sớm mềm nhũn càng trở nên mềm mại, tất cả mọi việc trong sáu năm, hai người kề vai chiến đấu, sóng vai đứng cạnh nhau đều hiện lên trước mặt.

Nàng dựa vào lòng hắn, yên lặng hưởng thụ mùi tùng hương khiến nàng cảm thấy yên lòng, xóa tan mọi mệt mỏi.

Vì có hắn ở bên nên dù trời có sập cũng chẳng phải là chuyện gì quan trọng.

Sợ cái gì, lo lắng cái gì?

Cần gì phải quan tâm những lời đồn đại nhảm nhí kia, cần gì phải quan tâm bị vạn dân phỉ nhổ, dù có là kẻ thù của toàn thế giới thì sao?

Bên cạnh nàng, mãi mãi có nam nhân này đứng sóng vai!

Chiến Bắc Liệt vòng tay ôm lấy nàng, đặt cằm trên đỉnh đầu nàng rồi cười nói: “Tốt hơn rồi?”

Huých ngực hắn một cái, Lãnh Hạ hơi lúng túng phủ nhận: “Vốn cũng chẳng sao.”

Lúc nãy, là do chuyện đó đến quá đột ngột, nàng mới thuận tiện suy nghĩ về những hành động có thể xảy ra, nói không bị ảnh hưởng thì là giả, dù sao sau sáu năm, nàng đã hoàn toàn sáp nhập vào thế giới này, cũng yêu thế giới này, coi niềm tin của Chiến Bắc Liệt là niềm tin của mình.

Chuyện sắp xảy ra, có lẽ sẽ phủ định tất cả.

Nhưng mà Chiến Bắc Liệt luôn luôn có thể khiến nàng cảm thấy yên lòng, dù lo lắng nhưng cũng lập tức qua đi, như lời hắn nói, binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn!

Một đời sát thủ chi vương, nếu bị Đông Phương Nhuận dọa chỉ bằng chút chuyện thế này thì quả là mất hết mặt mũi!

Một nụ cười thoải mái nở rộ trên môi.

Nhìn mẫu sư tử đã khôi phục sự ngạo nghễ, Chiến Bắc Liệt thầm cân nhắc rồi quyết định nuốt cái nụ cười chế nhạo xuống.

Ừm, vợ hắn rất mang thù!

Nghĩ thấy, mỗ nam lại thấy lo lắng vì Đông Phương Nhuận.

Chậc chậc chậc, chưa nói đến chuyện người nọ rõ ràng là muốn có mẫu sư tử, hắn rất tò mò, nam nhân sống sót được ở trong cái hoàng cung ăn thịt người kia, có thể chịu được sự trả thù của vợ mình không!

Nghĩ một chút rồi không tự chủ được mà huýt sáo một tiếng, bắt đầu đắc ý, khóe miệng lại sắp rộng đến tận mang tai làm Lãnh Hạ khó hiểu.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Chiến Bắc Liệt cười híp mắt nói: “Chắc là Chung Thương đã trở về.”

Vì Phong Trì Điện Xế trúng độc và những con ngựa khác đều chết nên đành phải nán lại nửa ngày, nhân dịp này, bảo Chung Thương và ba người Cuồng Phong đi thăm dò tin tức.

“Vào đi.”

Chung Thương mặt than bước vào, theo sau là ba người Cuồng Phong và một tên ngốc.

Tên ngốc kia tự giác trôi dạt đến chỗ đối diện hai người, kéo ghế ra ngồi xuống rồi hai mắt lại bắt đầu mất tiêu cự, như đi vào cõi thần tiên.

Mọi người đồng loạt nhìn trời, nhất là đám người Chung Thương đều có vẻ mặt đầy chấm hỏi, thấy Mộ Nhị cứ đi theo bọn họ, còn tưởng là có chuyện gì, ai biết lại tiếp tục đờ ra.

Lãnh Hạ khẽ cười một tiếng, nếu không có việc gì thì ông lớn Lăng Tử này chắc chắn sẽ không tới, chắc là đã biết hậu quả của chuyện này nên tới để an ủi. Dù phương pháp an ủi này tương đối đặc biệt nhưng nàng vẫn cảm động.

Nàng ấm áp nói: “Cảm tạ.”

Mộ Nhị chuyển động con ngươi, nhìn chằm chằm nàng, giống như đang nghiên cứu xem có thật là nàng không sao không, một lát sau, rốt cuộc cũng yên tâm nên đứng lên bay ra ngoài.

Chiến Bắc Liệt bĩu môi, ghen tuông lầm bầm: “Đúng là tự cho rằng mình chữa khỏi hết các bệnh!”

Không làm không nói gì còn được cảm tạ?

Nam ghen tuông trợn mắt.

Tên ngốc kia đột ngột dừng lại, quay đầu sang đáp trả một ánh mắt tuyệt không khách khí, trong đôi mắt lạnh nhạt kia xẹt qua một tia xem thường, rồi quyết định không đi, ở lại đây cho mỗ nam chướng mắt, quyết định thế nên hắn quay lại ngồi xuống ghế tiếp tục đờ ra.

Chiến Bắc Liệt bắt đầu nghiến răng.

Lãnh Hạ lười phản ứng với cái người lúc nào cũng ăn dấm được này, nhướng mắt, buồn cười nói: “Nói chính sự đi!”

Ưng mâu chớp chớp, Chiến Bắc Liệt cảm thấy trong lòng khác thường, mẫu sư tử lại đi giúp đỡ kẻ lỗ mãng!

Mỗ nam cảm giác trên đầu mình bắt đầu biến sắc, màu xanh.

Mộ Nhị lại ném cho hắn một ánh mắt, trong ấy, rõ ràng là gian trá.

Nhìn thế, Cuồng Phong Lôi Minh Thiểm Điện khom lưng cúi đầu, hận không thể cong thành ba con tôm, dùng ánh mắt truyền đạt những lời chỉ ba người mới hiểu.

Cuồng Phong chớp mắt: Xem thế này, Vương phi không bị ảnh hưởng a?

Thiểm Điện bĩu môi: Lẽ nào Vương phi còn chưa hiểu chuyện này sẽ có hậu quả gì?

Lôi Minh trợn trắng mắt: Tiểu Vương phi là ai, đó là thần tượng, ngươi cho rằng đần như ngươi sao?

“Khụ…….”

Một tiếng ho khan lạnh lùng vang lên cắt ngang đoạn giao lưu âm thầm của ba người, đương nhiên, cái âm thầm này là do bọn họ tự cho, chứ thật ra trong phòng này ai cũng nhìn thấu, kể cả tên ngốc kia cũng khinh bỉ.

Lãnh Hạ liếc nhìn Chung Thương, nói: “Nói đi.”

Trên khuôn mặt lạnh lùng có vài phần nặng nề, Chung Thương nói: “Gia, Vương phi, toàn bộ trấn này đều ly kỳ xảy ra chuyện như vậy, ở đây không có nhiều quán trọ nhưng tất cả ngựa ở hậu viện đầu đột tử, thậm chí có không ít nhà cũng có gia súc chết, đều là trúng độc Ký Nguyên thảo.”

“Trúng độc Ký Nguyên thảo xong không có triệu chứng gì hết, nhìn qua thì giống như đột tử, độc này cũng cực lạ, người khám nghiệm tử thi trong nha môn đều không tra ra cái gì, cuối cùng chỉ có thể liệt vào án chưa giải quyết.”

“Thời gian xảy ra cũng không cùng lúc, cách nhau ít nhất là hai canh giờ, ta có đã cẩn thận kiểm tra thi thể súc vật, có lẽ là do lượng Ký Nguyên thảo nhiều hay ít mới dẫn đến chuyện thời gian tử vong khác nhau.”

“Mà trừ gia súc, bắt đầu lan ra ruộng đồng, không ít hoa màu đều khô héo, lần hành động này của Đông Sở khiến bách tính thiệt hại rất nhiều.”

Cạch cạch cạch…

Chung Thương nói xong liền đứng im tại chỗ, Chiến Bắc Liệt nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Một lúc sau hỏi: “Bắt được người không?”

Chung Thương biết là hỏi hắn có bắt được kẻ hạ độc không, trên khuôn mặt lóe len vẻ xấu hổ, hắn gật đầu: “Bắt được, nhưng đều uống thuốc độc tự vẫn.”

Hai người không hề bất ngờ, thuộc hạ của Đông Phương Nhuận chính là ám vệ, chỉ cần nhiệm vụ thất bại rơi vào tay địch liền uống thuốc độc tự sát, sau nhiều năm đấu nhau, họ đã sơm quen rồi.

Phượng mâu chậm rãi híp lại, trong ấy đã sớm khôi phục vẻ ngạo nghễ, tự tin thường ngày.

Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, thuận miệng hỏi: “Ngoài những cái này, có lời đồn gì không?”

Thấy Chung Thương lắc đầu, nàng tự rót trà cho mình, khẽ nhấp một ngụm rồi buông chén xuống, thản nhiên nói: “Nếu những  việc này là do người cố ý gây ra thì chắc chắn không bao lâu nữa sẽ có lời đồn truyền ra, đến lúc đó…”

Nàng nhướn nhướn mày, dừng lại ở đây.

Nhưng ai ở đây cũng hiểu hậu quả của việc này, và cũng vì hiểu nên khi thấy nàng không hề lo lắng liền thấy nghi hoặc.

Chung Thương hoài nghi nhìn nàng hỏi: “Vương phi, người không lo lắng….”

Lãnh Hạ nhẹ nhàng cười rộ lên, nhất là khi thấy ánh mắt kiếu kỳ của những người khác, thậm chí ngay cả Mộ Nhị cũng lén liếc nàng.

Lẽ nào bộ dạng của nàng lúc sáng rất khiến người khác lo lắng sao, kẻ nào cũng muốn an ủi nàng, nàng nhún nhún vai: “Lo lắng, nhưng lo lắng cũng vô ích, việc đã đến nước này, việc cần làm là nhanh đến Đông Kỳ Độ, hải quân là mắt xích quan trọng nhất của chúng ta, chỉ cần nó vững mạnh, dù Đông Phương Nhuận muốn làm gì, cũng không cần lo lắng. Việc còn lại là…..”

Nàng híp mắt lại, đập mạnh chén trà xuống bàn: “Gặp chiêu tiếp chiêu!”

Nhìn sát khí u ám trong mắt nàng, ba người Cuồng Phong thấy lạnh cả gáy.

“Nếu không còn việc gì, thuộc hạ xin lui xuống trước.” Nói nhanh một câu rồi lập tức bỏ của chạy lấy người.

Trước khi ra khỏi cửa, Chung Thương nhịn không được mà giơ chân ra ngáng làm họ lảo đảo suýt ngã, cả ba quay đầu lại trợn mắt: Ngươi không chạy được cũng đừng có cản trở chúng ta!

Chung Thương vẫn mặt than, không hề tự giác rằng mình âm hiểm: Không nghĩa khí.

Vụt một cái!

Bốn người đồng loạt biến mất.

Nhìn căn phòng không còn ai, Chiến Bắc Liệt cực kỳ phiền muộn nhìn phương xa, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ vì đám thuộc hạ của mình.

“Mất mặt lão tử a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.