Một tiếng còi thanh thúy vang lên, binh sĩ lại bắt đầu một ngày huấn luyện mới.
Khi Lãnh Hạ tỉnh lại, Chiến Bắc Liệt vẫn không còn ở cạnh, mấy ngày nay hắn đi sớm về tối, mệt mỏi huấn luyện binh lính, Đông Sở và Đại Tần đã giao chiến quy mô nhỏ mấy lần, tuy hai bên đều không chiếm được tiện nghi quá lớn, nhưng tổng thể mà nói, Đông Sở có hơn một chút.
Đương nhiên, nếu nàng muốn thấy hắn thì có thể ra ngoài xem.
Nhưng chỉ cần nàng xuất hiện, bên Đông Sở sẽ điên cuồng chế nhạo, còn Đại Tần thì thẹn quá hóa giận, tuy rằng những phản ứng này không ảnh hưởng gì đến nàng, nhưng cũng không nên biết mình không được chào đón mà còn lao ra ngoài cho người ta ghét bỏ.
Đấy chẳng phải tự tìm ngược thì là gì?
Cho nên mấy hôm nay Lãnh Hạ vẫn luôn duy trì một tình trạng, chơi đùa với con trai của trong lều, chơi chán rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, ăn no lại chơi với con, cứ quanh quẩn như thế, cũng khá là rảnh rỗi, nhất là tên tiểu quỷ Thập Thất này, miễn bàn là có bao nhiêu sung sướng!
Muốn hỏi con gái đâu ư, con gái nhà nàng càng ngày càng thích tên ngốc kia, tuổi còn nhỏ mà dục vọng chiếm hữu được di truyền từ Chiến Bắc Liệt đã vô cùng mạnh mẽ, cô nương chưa được bảy tháng đã biết tên ngốc đó là của mình, ai cũng đừng hòng tiếp cận, nhất là giống cái, dù là con bồ câu cái trong quân doanh cũng là đối tượng đề phòng.
Lãnh Hạ thẹn thùng thay con gái mình một phen rồi duỗi người xuống giường.
Một bóng trắng nho nhỏ vụt đến lao vào trong lòng nàng, vừa ôm lấy con trai vừa áng thử: “Thập Thất, lại nặng hơn rồi!”
Tiểu Thập Thất năm tuổi vui vẻ ôm cổ mẫu thân đáp: “Thập Thất đã trưởng thành.”
Trong lòng thầm nghĩ, thân thể trưởng thành, chim nhỏ cũng lớn sao?
Đúng rồi, phải tìm lúc nào xem xét cẩn thận mới được.
Đương nhiên Lãnh Hạ không biết cái ý nghĩ này trong lòng con trai mình, càng không biết sau khi hai cha con tắm xong, mỗ tiểu hài tử cực kỳ quan tâm đến chim nhỏ của mình, chỉ chờ mong cho chim nhỏ lớn lên, để hãnh diện trước mặt mỗ nam.
Nếu nàng biết, nhất định sẽ lao đến chỗ nam nhân kia, đá hắn vào trong biển.
Cho hắn không bơi được vào bờ!
Ăn sáng với Thập Thất xong thì bị nó thần thần bí bí lôi ra ngoài, mỗ tiểu hài tử cười tủm tỉm vẻ mặt bí hiểm, trên mặt viết: Mẫu thân, Thập Thất dẫn mẹ đi xem trò vui!
Lãnh Hạ bật cười, cũng không chối từ, đi theo con trai đi xem kịch.
À…….
Trên một cây đại thụ ở rất xa, một ẻo lả xanh biếc đang bị treo trên cây, mái tóc rũ xuống quét tới quét lui như cái chổi, bên cạnh có một nam nhân dựa vào thân cây, thi thoảng lại đẩy hắn một cái, đung đưa liên tục……..
Mỗ cô nương hoa dung thất sắc, nước mắt giàn dụy, vừa liếc thấy Lãnh Hạ ở phía xa đã gào lên: “Tỷ muội tốt, cứu mạng a!”
Bốp!
Đầu bị thanh loan đao đập vào, nam nhân trừng mắt: “Thành thật một chút!”
Thấy rốt cuộc Hoa Thiên cũng thành thật, tủi thân bịt miệng, hắn quay đầu nhìn về phía Lãnh Hạ, liếc một cái coi như chào hỏi rồi tiếp tục dằn vặt cái chổi trước mặt.
Chiến Thập Thất ngạc nhiên liếc hắn: “Thác Bạt thúc thúc, ai thấy mẫu thân cũng hỏi có sao không…..”
Ý là, sao thúc không hỏi han một chút?
Thác Bạt Nhung đá cái chổi kia, nghe tiếng gào thét bên tai, tâm tình lập tức vô cùng sảng khoái, cười ha ha nói: “Mẹ con bưu hãn như vậy, lão tử đã sớm biết, vài câu đồn đại thôi mà, không là gì cả!”
Tiểu Thập Thất suy nghĩ một chút, hình như đúng là vậy thật.
Mẹ luôn coi mấy lời thóa mạ kia là trò cười còn gì………
Vì vậy quyết định tha thứ cho hắn, lon ton chạy về phía Lãnh Hạ, ngẩng đầu lên nói: “Xem muội muội.”
Trò hay xem xong rồi, tiếp theo phải đi xem muội muội, Lãnh Hạ vui vẻ đồng ý.
Lúc đi qua Hoa cô nương thì ném cho hắn một ánh mắt an ủi, rồi hai mẹ con nghiêm túc rời đi, làm ẻo lả hận chửi ầm lên, mắng nửa khắc đồng hồ vẫn chưa dừng!
Thác Bạt Nhung không hề lưu tình đá cho hắn một cước, cái mông xanh biếc có thêm mấy dấu giày.
Rốt cuộc, thành thật.
Lãnh Hạ đã đi thật xa đột nhiên quay đầu lại mỉm cười, cực kỳ gian trá khiêu mi: “Lúc ngươi điên cuồng sỗ sàng mấy người Cuồng Phong, ta đã nhắc nhở qua, họa là từ miệng mà ra!”
Ẻo lả phẫn nộ: “Cái gì gọi là điên cuồng sỗ sàng, ta chỉ mới sờ mỗi người hai cái, ngươi đùng có oan uổng…… ngao!”
“Ta nói sai rồi!”
“Nói sai nói sai, đừng đánh vào mặt!”
“A a a… Lãnh Hạ, nữ nhân âm hiểm nhà ngươi!”
Nghe tiếng kêu gào khóc lóc đằng sau, mỗ nữ huýt sáo một tiếng rất vui vẻ.
Bên ngoài lều chỉ có ít binh lính, tất cả mọi người đang tập trung ở biển để huấn luyện, Lãnh Hạ không ngờ Thập Thất nói xem muội muội lại phải đi trên bờ cát để xem, nhưng nếu đã xảy ra rồi, nàng cũng không thể nói là quay về, dù sao từ trước tới nay cũng chẳng có gì phải trốn tránh, chỉ là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện thôi.
Nắng gắt như lửa, khí trời nóng nực.
Hôm nay Tần Sở đình chiến, thật ra từ khi chuyện thần nữ lan truyền trong thiên hạ, Đông Sở rất ít khiêu khích, thành thành thật thật cụp đuôi, dù có xuất chiến cũng không hề có sĩ khí, nghe bên này phản kích mà mặt mũi đỏ bừng.
Từ xa đã có thể thấy hải quân huấn luyện khí thế ngút trời, mấy tiếng hò hét vang dội cả một vùng biển.
Đột nhiên, âm thanh càng ngày càng yếu, một lát sau thì biến mất hoàn toàn.
Chiến Bắc Liệt đứng trước đại quân, nhíu mày lại, thấy đám binh sĩ nhìn chằm chằm phía sau mình liền quay đầu nhìn lại, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã vui vẻ: “Tức phụ, sao nàng lại tới đây?”
Nữ tử đang bước tới, mái tóc đen dài buộc cao, khuôn mặt tuyệt mỹ, một thân bạch y dưới ánh nắng vàng gay gắt hệt như một đóa hoa mai ngạo nghễ đứng giữa băng tuyết lạnh lùng.
Nàng nghiêng đầu nhìn Chiến Bắc Liệt rồi cười nhẹ!
Ngày ngày ăn ngủ thanh nhàn khiến sắc mặt nàng hồng hào, dáng người cũng đẫy đà lên chút ít, nhìn qua quyến rũ mà nhu hòa, thấy ưng mâu lấp lánh của Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ nói dối không chớp mắt: “Nhớ ngươi, đến xem.”
Mỗ nam vui tươi hớn hở.
Bỗng nhiên, lại khó chịu.
Lão tử nhìn tức phụ thì thôi, hơn mười vạn tướng sĩ toàn quân đều nhìn tức phụ hắn thì tính thế nào đây?
Nhìn thì nhìn, nhưng nhìn xong còn quên cả huấn luyện, hò hét cũng ngừng?
Cái nào có thể nhịn chứ cái này không thể nhịn!
Thúc có thể nhịn chứ thím không thể nhịn!
Đại Tần Chiến thần ngập trong dấm chua, gương mặt tuấn tú đen kịt, dưới ánh mặt trời nóng nực mà thả ra đầy lãnh khí giúp hơn mười vạn đại quân đang vã đầy mồ hôi suýt thì thoải mái rên lên……
Giật mình một cái, Lãnh Hạ dừng bước.
Nghĩ thử hình ảnh kia xem, hơn mười vạn nam nhân, cùng rên lên thì sợ hãi biết bao nhiêu!
Xoa xoa cánh tay đang nổi đầy gai ốc, bỗng có một người lướt qua Chiến Bắc Liệt, lao về phía nàng, đứng trước mặt nàng mà mắt cứ đảo quanh không dám nhìn nàng, đầu ngón chân thì vẽ vòng tròn trên cát, ngửa mặt ngắm mặt trời, tay cứ nắm rồi thả nắm rồi thả…….
Bộ dáng kia, nhìn như con rận.
Lãnh Hạ nhận ra đây là một phó tướng, nàng hỏi: “Có việc sao?”
Phó tướng nuốt nước bọt hồi lâu, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn Lãnh Hạ, không biết là do phơi nắng lâu hay do lúng túng mà mặt đỏ bừng.
Bất thình lình…..
Phó tướng quỳ một chân trên đất, trịnh trọng nhìn nàng, hô to: “Xin Vương phi thứ tội!”
Ngay sau đó, mấy chục vạn đại quân phía sau cũng cùng quỳ xuống, vốn chỉ là một tiếng vang nhỏ nhưng vì người đông, động tác đều mà tiếng động rất lớn, dọa sợ cả mấy con chim trên biển.
“Xin Vương phi thứ tội!”
Lãnh Hạ khoanh tay lại, cũng không nói gì, nhìn đại quân đông nghịt, khẽ nhếch môi, không biết là trào phúng hay mừng rỡ.
Nụ cười này, khiến đại quân vốn đang thấp thỏm, lại càng không yên.
Bọn họ căng thẳng nhìn Lãnh Hạ.
Không ai rõ những lời đồn đại hãm hại kia độc ác đến mức nào hơn bọn họ, giống như vô số mũi tên đâm vào lòng nữ tử trước mặt này, tự hỏi bản thân nếu đổi lại là mình, là một nam nhân, có thể chịu nổi những lời thóa mạ chói tai và những ánh mắt căm hận nhọn hoắt như thế không?
Bây giờ quan điểm đã thay đổi, nàng không còn là yêu nghiệt bị toàn thiên hạ phỉ nhổ, nàng đã trở thành thần nữ nhận được ý chỉ của trời, bọn họ cũng bắt đầu tự trách và hổ thẹn.
Hơn nữa, còn là do Hoàng bảng của triều đình.
Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy những điều trên đó, cái tên Mộ Dung Lãnh Hạ này, giờ không chỉ là Vương phi, không chỉ là Tây Vệ Nữ hoàng…….
Càng là một đấng quân vương yêu dân như con, thành tâm đối xử với bách tính!
Đây cũng chính là nguyên nhân mà đại sư Thanh Long Tự bảo tiểu hòa thượng truyền đạt câu nói kia, có lẽ ông đã sớm ngờ tới ngày hôm nay nên trước đó đã khuyên nhủ Lãnh Hạ, biết lo cho nỗi khổ thế gian, ở chỗ nào, làm việc ấy, chính là vì hôm nay, có thể dùng những việc làm này cảm động bách tính.
Đây chính là một cách, nhưng mà theo nàng, ở thời đại thờ phụng quái lực loạn thần này, phương pháp này quá mạo hiểm, cũng quá mất thời gian, lòng người đều là ích kỷ, dùng tâm đoán xem, nếu muốn nàng chọn giữa thiên hạ và Chiến Bắc Liệt, vậy thì chắc chắn nàng sẽ chọn Chiến Bắc Liệt chứ không phải những bách tính mà nàng cần có trách nhiệm.
Mặc dù hổ thẹn.
Cũng thế, nếu không có chuyện thần nữ, dân chúng vẫn sẽ coi nàng là nguyên nhân khơi mào chiến loạn, vậy thì cái phần cảm động ấy có thể giữ được bao lâu, trong lòng họ sẽ luôn luôn có một cái gai, tên là hoài nghi, chọn giữa một Nữ hoàng tài đức sáng suốt và người thân của mình, Lãnh Hạ tin tưởng, sự lựa chọn của bọn họ cũng sẽ là thiên hạ thái bình, giàu có yên vui, cả nhà an khang.
Mặc dù hổ thẹn.
Lãnh Hạ cũng không oán hận bách tính, cũng không oán hận những tướng sĩ trước mặt này, chẳng qua cũng là giống như sự lựa chọn của nàng thôi, mà thời đại này rất lạc hậu, quỷ thần tuy như có như không, nhưng cũng là điều kiêng kỵ trong lòng mỗi người và cũng là niềm tin trong lòng họ.
Chỉ cần còn lời đồn kia thì sĩ khí sẽ bị ảnh hưởng, Lãnh Hạ chọn cách nhanh chóng, hữu lực, nhắm thẳng vào trọng tâm, tiến hành phản kích.
Nếu hắn dùng quỷ thần hãm hại, vậy thì nàng sẽ dùng quỷ thần phản kích!
Mà phương pháp cảm động bách tính kia, sẽ để trợ giúp thêm.
Lãnh Hạ không thể không nói, nàng dùng thủ đoạn, nhưng có thể khiến nàng đứng thẳng người dùng thủ đoạn này, được tôn sùng là thần nữ mà mặt không đỏ tim không loạn, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là —— không thẹn với lương tâm!
Ở thế giới này, nàng cúi đầu không hổ với đất, ngẩng mặt không thẹn với trời, có thể ngực nói một câu, chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với bách tính, nên bây giờ nàng có thể đứng thẳng nhìn hơn mười vạn tướng sĩ đang quỳ xuống thỉnh tội.
“Vương phi, chúng ta có mắt không tròng, có tai không có đầu, vẫn trách lầm Vương phi!”
“Giờ chúng ta biết sai rồi, xin Vương phi thứ tội!”
“Xin Vương phi thứ tội!”
Từng tiếng từng tiếng xin lỗi vang lên, bọn họ quỳ gối, ánh mắt chân thành, vẻ mặt thành khẩn, giọng nói hổ thẹn.
Một lúc lâu sau, Lãnh Hạ nhún nhún vai, hơi lành lạnh hỏi: “Bách tính làm sai thì sao, mà quân lính làm sai thì sao?”
Bọn họ vừa là bách tính vừa là binh lính.
Mọi người nhìn nhau, đang nóng nực thế này mà nghe lời nàng lại thấy đổ mồ hôi lạnh, có người ngập ngừng nói: “Tất nhiên là phải nghiêm phạt?”
Lãnh Hạ nở nụ cười, tốt lắm!
Mỗ nữ nghĩ vậy liền nhướn mày, không khỏi có vài phần âm hiểm, chậm rãi hỏi: “Huấn luyện hôm nay thế nào?”
Chiến Bắc Liệt ở bên cạnh đương nhiên là hiểu nàng, lập tức thức thời nói: “Xếp hàng, bắn cung năm trăm lần, chia tổ đánh cận chiến năm trăm trận, nín thở dưới nước hai trăm lần,….”
Các tướng sĩ run lên, lại đổ mồ hôi lạnh.
“À…. nhiều như thế sao?”
Lãnh Hạ chép chép miệng, rất có vài phần đắn đo, nhìn bọn họ bằng ánh mắt thương hại, làm bọn họ hồ hởi trong lòng, Tiểu Vương phi quả nhiên là thần nữ chuyển thế a, lương thiện a, nhân từ a, yêu dân như con a!
Rồi thấy nàng hơi cau mày, khẽ mím môi, cực vô tội hỏi: “Vậy….. gấp ba đi?”
“Hả….”
Tướng sĩ nhất thời không theo kịp, ngơ ngác nhìn nàng.
“Gấp năm?”
Tướng sĩ vã đầy mồ hôi.
Lãnh Hạ lại cười khẽ một tiếng rồi vỗ tay quyết định: “Được rồi, gấp mười!”
Lần này, mọi người lập tức nhảy dựng lên, đều nhìn về phía Chiến Bắc Liệt, đến khi nhìn thấy vẻ mặt ‘ Trời đất bao la tức phụ lớn nhất’ của hắn thì ngay cả rắm cũng không dám phóng, nhanh như chớp chạy đi huấn luyện.
Đùa à, Vương phi từ gấp ba biến thành gấp mười, ai biết đứng đó thêm một lúc nữa…….
Có thể biến thành gấp hai mươi lần không?
Lãnh Hạ cười híp mắt nhìn đám người chạy mất kia, quay đầu lại nhìn Chiến Bắc Liệt, vui vẻ hôn hắn một cái rồi liếm liếm môi, sảng khoái hít một hơi thật sâu, cảm giác có nam nhân làm chỗ dựa, thì ra là tốt như vậy a….
Nàng chưa bao giờ phủ nhận, nàng rất mang thù, thù rất dai!
Nợ nàng sẽ phải trả, ăn của nàng sẽ phải nhổ ra!
Đương nhiên nàng không có cách nào để trừng trị bách tính, vậy thì đành tính toán trên đám người tự dâng đến miệng này vậy, giải tỏa được chút tức giận suốt hơn một tháng qua, trong lòng cũng thấy thư thả đôi chút!
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhìn bộ dạng tức phụ mình trừng mắt báo thù, Chiến Bắc Liệt thật sự thấy….
Nhìn thế nào cũng thấy đẹp!
Ôm lấy eo nàng, hai người dán sát vào nhau, hắn mau chuẩn ngoan hôn mạnh vào môi Lãnh Hạ!
Ôm hôn nồng nhiệt một lúc rồi Chiến Bắc Liệt buông Lãnh Hạ ra, ưng mâu bừng sáng: “Tức phụ, nàng là của ta!”
Ý cười tràn đầy trong mắt, Lãnh Hạ ngạo nghễ đáp lại: “Ngươi cũng là của ta!”
Ngọc thủ vươn lên ôm lấy cổ hắn kéo xuống.
Hai đôi môi lại phủ lên nhau.
Đúng lúc này…..
“Gia, Vương phi!”
Một tiếng hô to không hợp thời vang lên, nắng hè, bãi cát, biển xanh, trời xanh, ôm hôn, thời điểm lãng mạn như vậy, mà luôn có kẻ gây rối.
Hai người bốn con mắt, hung tợn trừng người vừa tới.
Chung Thương giật mình một cái, khuôn mặt than nghìn năm suýt thì bị vỡ nát, nuốt nước miếng yếu ớt nói: “Khụ… ám vệ truyền tin đến, đã tra được vị trí của Đông Phương Nhuận.”
Lãnh Hạ ngẩn ra, ba tháng rồi, rốt cuộc hắn cũng lộ diện!
Nói đến chính sự, hai người ngay lập tức phục hồi vẻ mặt nghiêm túc.
“Ở đâu?”
“Phía nam Đạc Châu.”
Chiến Bắc Liệt nhíu mày, như là nhớ ra cái gì đó rồi chậm rãi hỏi: “Lần trước ngươi nói ám vệ hồi báo, thấy một cái bóng cực kỳ giống Đông Phương Nhuận sau đó lại biến mất, là ở đâu?”
Chung Thương gật đầu, nhớ tới lần trước vì Lãnh Hạ ở trong cung mấy ngày mà bọn họ phải sống trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, không khỏi aióoán liếc mắt nhìn Lãnh Hạ làm nàng khó hiểu sờ sờ mũi, quay đầu hỏi: “Sao vậy, lần trước là ở đâu?”
Chung Thương suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cũng là Đạc Châu.”
“Khi đó là ở cửa thành Đạc Châu, nhưng cũng không chắc, ám vệ chỉ thấy một cái bóng lóe lên rồi biến mất ngay lập tức, mà lần này Đông Phương Nhuận vừa xuất hiện, ám vệ ở gần đó đã đuổi theo, không biết là do hắn phát hiện có ám vệ theo dõi hay thế nào mà chạy về phía Đông Sở..”
Nàng cụp mắt, âm thầm suy nghĩ, Đông Phương Nhuận biến mất ba tháng, tại sao lại đột ngột xuất hiện ở phía nam Đạc Châu, rõ ràng một tháng trước thậm chí còn lâu hơn thế hắn đều ở đó, sao giờ lại bị phát hiện hành tung, còn rời đi.
Vậy ba tháng này chẳng phải đều là vô dụng sao?
Đùa gì thế, nam nhân kia tốn ba tháng còn chưa làm gì mà đã bị phát hiện, không giống Đông Phương Nhuận thâm trầm như cáo già chút nào.
Phía nam Đạc Châu…..
Bỗng nhiên trong đầu như lóe lên thứ gì đó…….
“Ngươi sẽ không đoán được đâu, ngươi rất kiêu ngạo, cũng quá tự tin…….”
“Có phải rất đắc ý vì vũ khí bí mật của mình không?”
“Gậy ông đập lưng ông!”
Lãnh Hạ đột nhiên ngẩng đầu, ba câu nói trước khi chết của Hoa Mị không tự chủ mà vang lên, đáp án kia lập tức rõ ràng!
Tuy rằng không dám tin tưởng cũng khó mà tin tưởng, nhưng vào giờ phút này, không có khả năng nào lớn hơn nữa, nàng hít sâu một hơi, kìm nén sự khiếp sợ trong lòng, liếc nhìn Chiến Bắc Liệt cũng đang âm trầm.
Hai tầm mắt giao nhau, cùng phun ra: “Điệu hổ ly sơn!”