Hoa Trọng Lập có chức vị đương nhiên không nhàn nhã như trước.
Từ hôm ấy, hai người như hình với bóng, Hoa Thiên bị tát, Thác Bạt Nhung bôi thuốc, Hoa Thiên phải đến từ đường quỳ, Thác Bạt Nhung ở đó qua đêm, Hoa Thiên ngủ gật trên lớp, Thác Bạt Nhung cũng ngủ trên cành cây cạnh đó, Hoa Thiên nghe hát khóc nức nở, Thác Bạt Nhung luống cuống tay chân……..
Tóm lại là hệt như một đôi tình nhân nhỏ.
Ngày qua ngày cứ ngọt ngào trôi đi như thế, một nam rất nhanh đã đi qua.
Chỉ trong một năm, Hoa Mị đã dùng tốc độ nhanh nhất, được tấn phong làm —— Hoa phi.
Hoa Trọng Lập nhờ con gái, được thăng làm Lại bộ Hữu thị lang, hàm tam phẩm.
Nhất thời, danh tiếng của cha con hai người đều lên cao chưa từng thấy.
Cuối cùng cũng có người để mắt đến vị công tử ở Hoa phủ.
Ngày hôm đó, Hoa Thiên đang buồn chán nằm gục trên bàn, gặm ngón tay tự hỏi khi nào nên nói cho Thác Bạt Nhung biết chân tướng đây?
Thác Bạt Nhung đã từng thuận miệng hỏi qua một lần, hắn chỉ biết vòng vo: “Ta suốt ngày nữ giả nam trang, phụ thân thấy mất mặt nên nói dối rằng ta là tiểu công tử.”
Thác Bạt Nhung không hề nghi ngờ nên chưa từng hỏi lại.
Nhưng bây giờ……
Hoa Thiên cầm gương lên soi, nhìn thế nào cũng thấy đây là bộ mặt của tiểu thiếu nữ nha! Hắn chớp chớp mắt, nhếch miệng cười: “Đợi tý hắn tới rồi nói.”
Nhìn Hoa Trọng Lập đang chắp tay đi vào, Hoa Thiên cung kính mà xa cách gọi: “Phụ thân.”
Người này, đã mấy tháng không gặp rồi…….
Hoa Trọng Lập mặc quan bào, giữa hai chân mày có nét ngạo mạn khó che giấu, ông ta chán ghét đảo mắt sang chỗ khác, không muốn nhìn gương mặt bất nam bất nữ này: “Năm nay ngươi cũng mười một rồi……”
Hoa Thiên khổ sở mím môi, nhắc nhở: “Phụ thân, ta đã mười hai rồi.”
Hoa Trọng Lập nhíu mày lại như là khinh thường nghe thấy giọng nói mềm mại kia: “Ta đã định hôn sự cho ngươi rồi, là tiểu nữ nhà Lâm đại nhân – Hộ bộ Thượng thư đương triều, năm nay mười tuổi, đứa bé kia ta đã gặp rồi, trừ việc chân có tật thì đều tốt cả, Lâm đại nhân đứng hàng nhị phẩm, đích nữ của ông ta dù có làm sao thì cũng không coi là khiến ngươi chịu thiệt.”
Nói xong, Hoa Trọng Lập xoay người rời đi.
Hoa Thiên kinh ngạc sững sờ đứng tại chỗ, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, vội vàng la to: “Phụ thân!”
Hoa Trọng Lập không hề có ý dừng lại, coi như không nghe thấy, Hoa Thiên xông ra kéo ông ta lại, khi bị nhìn bằng ánh mắt như nhìn ôn dịch, mới nhẹ nhàng buông tay ra, hít một hơi thật sâu: “Chuyện này mong phụ thân có thể lui……”
Bốp!
Còn chưa dứt lời, đã bị ăn ngay một cái tát: “Hoang đường! Hôn nhân đại sự là do cha mẹ làm chủ, Lâm gia là ai ngươi nghĩ lui là lui ư!”
Hoa Thiên không vui không giận, mặc kệ khuôn mặt bị tát đến đỏ rực, nói tiếp: “Mong phụ thân có thể……”
Bốp!
“Mong phụ thân…….”
Bốp!
Liên tiếp ba cái tát, cái sau còn mạnh hơn cái trước.
Chuyện thế này quá quen thuộc rồi, từ nhỏ đến lớn đã trải qua không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng là do mình thỏa hiệp, Hoa Trọng Lập tức giận rời đi nhưng lần này………
Búi tóc xõa ra, vài sợi rũ xuống trước mặt, khóe miệng Hoa Thiên chảy ra một dòng máu đỏ, hắn liếm nhẹ một cái, máu tươi nhuốm bờ môi như màu son kiều diễm, đỏ đến kinh người, hắn nghĩ, có lẽ hắn có thể vì Thác Bạt, kiên trì một lần!
Hắn ngẩng đầu, Hoa Thiên đứng ở giữa sân, lần đầu tiên không giữ thái độ sợ sệt khi nói chuyện với Hoa Trọng Lập, hắn chậm rãi nói từng chữ một, nói thật chậm: “Phụ thân, từ nhỏ ta đã coi mình là nữ tử, có thành thân thì cũng phải là nam nhân!”
Vừa dứt lời, một tiếng rắc gãy xương đã vang lên.
Hoa Thiên quỳ rạp trên mặt đất, chân bị Hoa Trọng Lập đá đến gần gãy, sắc mặt tái nhợt như từ giấy.
Trong viện, các nô tài đã sớm coi chuyện này như cơm bữa, có ai không biết trong phủ này, vị công tử kia chỉ là hữu danh vô thực, lão gia không hề quan tâm đến, thậm chí nhìn một cái cũng ngại bẩn mắt, mười hai năm qua, thật sự là vô cùng chán ghét, còn không bằng đầu ngón chân của tiểu thư đang làm phi tần trong cung.
Nghe thấy lời kia, bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoa Thiên quỵ xuống, ánh mắt không hề có sự thương hại, chỉ đầy khinh bỉ và căm ghét, giống như là nhìn thấy thứ gì đó rất bẩn thỉu.
Mồ hôi nhỏ xuống từng giọt một, đối với một người không tập võ nhu nhược như hắn, cơn đau này thật sự là buốt đến tận cốt tủy.
“Người đâu!”
Hạ nhân bước lên, Hoa Trọng Lập thở hồng hộc, nhẫn tâm nói: “Đánh! Đánh chết tên nghịch tử này cho ta!”
Bốp! Bốp! Bốp…….
Những tiếng đánh vang lên không dứt, trước sau đều có người giữ tay chân hắn lại, chỉ trong thoáng chốc, áo bào đã bị máu thấm ướt, mặt hắn trắng bệch, mồ hôi tuôn ra như mưa.
“Lão gia, hôn mê rồi.”
“Hắt nước cho tỉnh!”
Một chậu nước lạnh đổ ập xuống, Hoa Thiên giật mình một cái, hồi tỉnh lại.
Hoa Trọng Lập nhìn hắn không có chút thương hại nào: “Ta hỏi ngươi một lần nữa.”
Lời nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại vô cùng rõ ràng vang lên bên tai mỗi người: “Ta từ nhỏ…. đã coi mình là nữ tử, có thành thân…… cũng phải là nam…….”
“Đánh!”
Hoa Trọng Lập giận dữ thét lên.
Từng gậy từng gậy đánh xuống người, đánh vào vết thương đã máu thịt lẫn lộn, Hoa Thiên không hề kêu lấy một tiếng, thật ra là vì không còn sức để kêu nữa rồi.
Trong không khí dần dần loang mùi máu, Hoa Trọng Lập vẫn chưa hết giận, lại tàn nhẫn ra lệnh: “Cởi quần đánh!”
Hai mắt trợn trắng lên, trong đó tràn đầy xấu hổ vào giận dữ.
Xoẹt!
Tiếng lụa bị kéo rách lẫn vào tiếng rên của Hoa Thiên, mông đã bị đánh đến máu thịt lẫn lộn bị vạch ra, bại lộ trước mắt mọi người, Hoa Thiên không thể nói rõ cảm giác hiện giờ của mình là gì, đau ư? Bị đánh nhiều như vậy đã sớm chết lặng rồi.
Lạnh ư?
Đúng, là lạnh, đã đầu hạ rồi mà không biết sao hắn vẫn cảm thấy lạnh đến run người.
Bỗng nhiên, cả người hắn cứng đờ!
Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, đập thẳng vào mắt là một con ngươi màu nâu.
Ở dưới bóng cây trên đầu tường, một đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ ẩn chứa sự hoảng hốt không thể tin, kinh sợ vì bị lừa dối, xấu hổ và giận dữ vì bị trêu đùa, không cam lòng và vài phần đau lòng sâu trong đáy mắt……
Hắn biết rồi, hắn nhìn thấy rồi, hắn sẽ không tha thứ cho mình phải không?
Trong tình huống như thế, khiến sự thật tàn nhẫn này hiện lên trước mặt hắn thật rõ ràng, đôi mắt nâu kia hiện lên sự giãy dụa rồi nhắm chặt lại, quay người đi vô cùng quyết tiệt……..
Một giọt nước mắt rơi xuống, chút khí lực cuối cùng cũng đã không còn.
“Lão gia, ngất rồi.”
“Hắt tỉnh!”
Vừa dứt lời, đã có người kêu lên: “Lão gia, cháy……. cháy!”
Nhìn ánh lửa phía bên kia, Hoa Trọng Lập nhíu mày ra lệnh: “Đi dập lửa! Mau! Mau!”
Nam Hàn khá khô ráo và nóng bức, nếu không dập kịp thời thì có khi cả Hoa phủ sẽ bị đốt thành tro.
Những tiếng bước chân chạy đi càng ngày càng xa.
Có người hỏi: “Lão gia, làm… làm thế nào bây giờ?”
“Nghịch tử, ngươi nên ngoan ngoãn thành thân với nữ nhi của Lâm đại nhân đi….. giải đến phòng củi!”
Hoa Trọng Lập nói xong liền vội vàng chạy đi dập lửa, Hoa Thiên không khỏi cười khổ một tiếng, ý thức cuối cùng của hắn nói là, thật may mắn……..