Cuồng Si

Chương 55: Hoàn chính văn



Edit: Anh Anh

Beta: Serein

Ngày đầu tiên của tháng 12, đoàn phim {Đắm Chìm} chính thức đóng máy.

Cũng trong ngày hôm đó, một bản tin về công ty giải trí Dự Tinh tuôn ra trên bản tin truyền hình.

Không lâu sau khi Quý Vân Sanh đấu giá thành công với giá cao, chứng chỉ năng lực giả mạo đã bị viện kiểm sát phát hiện, ngân hàng đã thu hồi khoản vay cao tới 5 tỷ với lý do rủi ro dự án, dẫn tới các dự án quan trọng bị đình trệ, mấy năm nay Quý Vân Sanh chỉ lo cái trước mắt, đầu tư vô số hạng mục, chỗ quay vòng vốn đã tồn tại vấn đề. Nói là tai hoạ ngập đầu cũng không quá. Trước mắt, Dự Tinh gặp phải khủng hoảng tài chính trước nay chưa từng có.

Mà công ty bất động sản Ôn thị cũng bị phát hiện có hành vi bao che, thông đồng với Dự Tinh để làm giả, che giấu không khai báo, đồng thời trốn thuế, lậu thuế và các hoạt động phạm pháp khác đã bị điều tra và trừng phạt.

Sau khi sự việc này nổ ra, Ôn Thư Oánh, thiên kim của tập đoàn Ôn thị cũng bắt đầu bị cư dân mạng tẩy chay mạnh mẽ, thiết lập cao quý hoàn toàn sụp đổ.

Trước áp lực của dư luận, chương trình “Vũ đạo tân tinh” ngay trong ngày tuyên bố giải trừ hợp đồng với Ôn Thư Oánh và sẽ không mời cô tham gia ghi hình với tư cách là cố vấn nữa.

Thiên kim nổi tiếng nhà họ Ôn còn chưa bắt đầu mà đã dừng lại ở đây.

Mà Thời Diên, sau khi do dự, vẫn chọn từ bỏ chương trình này.

Không vì gì khác, chỉ vì khoảng thời gian trước cô cùng Bùi Kỵ đến bệnh viện kiểm tra lại vết thương ở chân. Sau khi quay cảnh khiêu vũ trong {Đắm Chìm}, những vết thương có chuyển biến xấu của cô cũng khôi phục một chút. Sợ hao tổn quá nhiều, cũng không muốn Bùi Kỵ lo lắng, cô đành lựa chọn tạm thời từ bỏ.

Vào ngày đài truyền hình chấm dứt hợp đồng, Thời Diên đã gặp lại Ôn Thư Oánh.

Không giống như lần trước gặp nhau tại tiệc tối ở Tinh Kỳ, Ôn Thư Oánh trông phờ phạc, mặt mày dịu dàng của cô ta lộ ra một chút vô lực mệt mỏi.

Nhìn thấy Thời Diên, khuôn mặt của cô ta mất tự nhiên mà cứng đờ, như thể có chút xấu hổ.

Bầu không khí trầm mặc trong chốc lát, Ôn Thư Oánh hít sâu một hơi, mở miệng nói trước, “Hiện tại cô đang rất vui vẻ nhỉ?”

Nghe vậy, Thời Diên nhíu mày.

Ôn Thư Oánh tự giễu cười cười, lẩm bẩm nói: “Vì cô, anh ta hao phí nhiều sức lực như vậy để phá nát Dự Tinh.”

Trong sự bàng hoàng, Ôn Thư Oánh nhớ đến vài ngày trước, cô ta đến tổng bộ tập đoàn Bùi thị tìm Bùi Kỵ cầu tình.

Cô ta đợi ở dưới lầu suốt bốn tiếng đồng hồ, nhưng thậm chí còn không bước được vào cửa văn phòng của anh.

Cô đợi ở cửa đến tối, cuối cùng cũng đợi được người đàn ông đi ra.

Ôn Thư Oánh chưa bao giờ ăn nói khép nép như vậy trong đời.

Cô ta thậm chí còn dùng cổ phần trong tay để thỏa thuận với Bùi Kỵ.

Chỉ cần anh chịu dừng lại, buông tha cho bất động sản Ôn thị một lần, anh có thể dễ dàng thu được hàng chục tỷ đồng lợi nhuận. Loại giao dịch này đối với anh cơ bản là có lợi, chứ đừng nói đến một thương nhân.

Nhưng anh còn không thèm nâng mắt.

Thậm chí một cái liếc mắt cũng không cho cô ta.

Kính xe được hạ xuống, khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng vô cảm nhìn cô ta không chút cảm xúc.

“Tôi nhớ rõ tôi đã cảnh cáo cô không được đánh chủ ý lên cô ấy.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt Ôn Thư Oánh lập tức tái nhợt.

Để trả thù cho Thời Diên, anh thậm chí có thể coi thường lợi ích.

Hóa ra thực sự có người có vẻ ngoài bạc tình, nhưng lại cố chấp tận xương với một người duy nhất.

Còn cô ta, ngay từ đầu đã trao chân tình cho nhầm người.

_______

Sau khi hoàn thành mọi công việc, Thời Diên chính thức bước vào chế độ nghỉ hưu.

Cô chưa thông báo chính thức về tin tức giải nghệ mà chỉ đăng một tuyên bố trên Weibo, thông báo rằng cô sẽ tạm dừng tất cả các công việc sắp tới và chưa xác định ngày trở lại.

Sau khi tuyên bố được đăng lên, vô số tài khoản marketing bắt đầu suy đoán, cuối cùng họ đều đồng ý lý do khiến cô rời làng giải trí là vì được gả vào một gia đình giàu có và trở thành dâu nhà giàu. Nhưng đào một hồi lâu cũng không có tin tức gì về việc Thời Diên sẽ kết hôn, vì vậy hầu hết tay săn ảnh lại bắt đầu một vòng ngồi xổm mới.

Một khoảng thời gian nữa thì đoàn phim {Đắm Chìm} sẽ bước vào giai đoạn tuyên truyền, Thời Diên dự định sẽ yên tĩnh trong khoảng thời gian này và suy nghĩ cẩn thận về những việc cần làm trong tương lai.

Nhân dịp Bùi Kỵ đi công tác vài ngày, Thời Diên trộm về Nam Tầm một mình, ở với bà nội vài ngày.

Tin tức tốt là mấy ngày nay, tình trạng thân thể của bà nội đã tốt hơn trước rất nhiều, bác sĩ nói bà có thể chuẩn bị xuất viện, về nhà từ từ tĩnh dưỡng.

Buổi chiều, trên đường từ bệnh viện về, Thời Diên vừa định bước vào nhà thì nhìn thấy cháu trai nhỏ của bà Liễu nhà bên cạnh đang ngồi xổm ngoài cửa, trong lòng cô nghĩ đến chuyện gì xảy ra, nhất định là do nghịch ngợm nên bị phạt.

Một cậu bé 6,7 tuổi đang thu mình trong góc, trên tay cầm Ultraman, khóc đến đáng thương.

Thấy Thời Diên đến gần, cậu bé lập tức sụt sịt, ủy khuất mà gọi cô: “Chị Diên Diên.”

Giọng nói trẻ con khiến trái tim ai nghe cũng tan chảy.

Thời Diên ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, cười trêu chọc: “Hôm nay sao lại chọc bà tức giận?”

Giọng cô dịu dàng ngọt ngào, cậu bé lập tức bắt đầu ủy khuất kể với Thời Diên tại sao mình lại bị phạt.

Cô lắng nghe một cách nghiêm túc, chăm chú, sườn mặt được ánh nắng bao phủ vì mờ ảo mà động lòng người.

Cậu bé nhìn, đôi mắt càng ngày càng toát ra nhiều ngôi sao nhỏ.

Thời Diên có ngoại hình xinh đẹp, tính tình nổi tiếng dịu dàng hòa nhã, xung quanh không có đứa trẻ nào mà không thích cô.

Đứa bé trai trên mi còn vương chút nước mắt, ngữ khí ngây thơ hỏi: “Chị Diên Diên, khi em lớn lên có thể lấy chị làm vợ được không?”

Đề tài đột ngột thay đổi, Thời Diên sửng sốt một chút, ngay sau đó đột nhiên bật cười.

Không đợi cô trả lời, một giọng nói trầm quen thuộc vang lên sau lưng.

“Không được.”

Nghe thấy thanh âm của anh, Thời Diên bất ngờ, lập tức quay đầu lại nhìn.

Sau lưng là người ngày hôm qua vẫn còn cách xa ngàn dặm mà giờ phút này đã đứng trước mặt cô.

Anh mặc một bộ áo vest chỉnh tề, không thắt cà vạt, khí chất có chút phong trần mệt mỏi, anh tùy ý dựa vào thân cây, chăm chú nhìn cô.

Không chờ cô phản ứng, Bùi Kỵ đã bước tới, ngón tay thon dài siết chặt cổ tay cô, dứt khoát kéo cô về nhà.

“Về nhà.”

Thời Diên bất đắc dĩ cong môi: “Bùi Kỵ…”

Vừa vào nhà, anh đã vươn tay ôm lấy eo cô, cằm cọ vào tóc cô.

“Sao em không cảm thấy có lỗi với anh, hả?”

Người đàn ông này sao lại ghen tuông như vậy chứ.

Thời Diên muốn cười một chút, nhưng nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của anh, trái tim cô lại mềm đi.

Cô nhẹ giọng hỏi: “Không phải anh đi thuyết phục nhân tài quay lại hả? Sao đột nhiên lại tới đây?”

“Em nói xem?”

“Em không chạy trốn, anh đuổi theo em làm gì?”

Thời Diên nghẹn lời: “…”

Anh còn không biết xấu hổ mà nói.

Nếu không phải hai ngày trước anh… đòi hỏi vô độ thì cô có trốn về Nam Tầm không?

Ngay lúc Thời Diên thầm mắng trong lòng, cả người bỗng nhiên bị nhấc lên.

Đột nhiên bị anh ôm đến chiếc ghế mây trong sân, Thời Diên sửng sốt: “Này, Bùi Kỵ…”

Hai tay Bùi Kỵ đặt ở trên tay vịn, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô.

“Em nghĩ anh định làm gì?”

Vừa hỏi, anh vừa cúi người đến gần cô, chóp mũi gần như chạm vào mũi cô, hàng mi dài chậm rãi nâng lên.

Không kịp phòng bị mà nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, hô hấp Thời Diên đột nhiên cứng lại.

Anh nhìn thẳng vào cô, đáy mắt mang chút ý cười.

“Ban ngày tuyên dâm hả?”

Thời Diên da mỏng, hễ bị anh trêu chọc là lại đỏ mặt.

Lông mi khẽ rung, hoảng loạn vươn tay che miệng anh lại: “Anh… anh đừng nói bừa nữa được không…”

Bùi Kỵ cong môi, ngừng trêu chọc cô, nhẹ nhàng vén quần lên, ngồi xổm xuống.

Bàn tay ấm áp nắm lấy mắt cá chân của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, động tác tự nhiên mà thuần thục.

Lòng bàn tay anh hơi thô ráp, ấn lên làn da mỏng manh non nớt của cô, mỗi nơi anh chạm vào đều khiến cô run rẩy, thoải mái đến mức khiến lòng người xao động. 

Ngón tay của Thời Diên bất giác cuộn lại, đột nhiên phát hiện ra kỹ thuật xoa bóp của anh có vẻ rất chuyên nghiệp, như là đã học qua chuyên môn.

Lúc này anh mới thấp giọng nói: “Bác sĩ nói xoa bóp thường xuyên sẽ thấy thoải hơn.”

Dứt lời, Thời Diên dừng lại, đột nhiên nhớ lại ngày Bùi Kỵ cùng cô đến bệnh viện kiểm tra, anh ra ngoài tới tối muộn, không biết đi làm cái gì.

Thời Diên ngây người nhìn người trước mặt, nhất thời không nói nên lời.

Anh cúi đầu vẻ mặt tập trung, nghiêm túc, như thể đang đối xử với một báu vật.

Trong sân yên tĩnh, mặt trời lặn dần, kéo thật dài hai cái bóng đan vào nhau.

Giống như không bao giờ chia lìa.

_______

Thời Diên vốn tưởng rằng, đêm đó Bùi Kỵ sẽ tìm mọi cách để đưa cô trở lại Bắc Thành, nhưng không ngờ, anh thậm chí còn ở lại đây với cô thêm một ngày.

Cô luôn cảm thấy có âm mưu nào đó đang chờ đợi mình…

Mãi đến chiều hôm sau, Thời Diên mới thấy tìm kiếm nóng.

Là hình ảnh Bùi Kỵ xoa chân trong sân ngày hôm qua, không biết sao lại bị thợ săn ảnh chụp được.

Trong ảnh, người đàn ông thường ngày lạnh lùng cao ngạo ngồi xổm trên mặt đất, khuôn mặt dịu dàng, xoa chân cho người phụ nữ đang ngồi trên ghế mây.

“Cuối cùng cũng đợi được đến thời điểm vợ chồng rải đường lần nữa, tôi sống lại rồi. Có phải đã lén đi lĩnh chứng kết hôn không? Sinh hoạt y như vợ chồng già vậy.”

“Aaaa cứu tôi, cứu tôi!!! Hình ảnh này sao lại đẹp như vậy, cứu mạng a~”

“Đây là ma lực của tình yêu hả? Ông chủ ngồi xổm trên đất xoa chân cho cô ấy! Tuy rằng thiết lập tổng giám đốc bá đạo, lãnh khốc vô tình hoàn toàn sụp đổ nhưng cũng đủ để thấy được đây là chân ái không thể nghi ngờ.”

“Thì ra tổng giám đốc bá đạo thật sự chỉ là bên ngoài lạnh lùng, về đến nhà là thê nô chính hiệu.”

“Hai người đợi tôi, tôi đang chuyển Cục Dân Chính đến.”

“Chị em, mau nói với tôi đã lĩnh chứng, họ đã lĩnh chứng đi!!!!”

Thời Diên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn anh vừa tức giận vừa buồn cười.

“Sao lại trẻ con như vậy…”

Thời Diên đương nhiên biết, nếu không có anh gật đầu, ảnh chụp sẽ không thể tồn tại trên mạng quá nửa giờ.

Quả nhiên, Bùi Kỵ khẽ nhếch môi, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh.

Anh cười khàn khàn: “Bọn họ đều nhìn thấy rồi, thanh danh của anh đã bị hủy hoại, em phải chịu trách nhiệm.”

“…”

Cô có thể hoài nghi là anh ép hôn không!?

Thời Diên giơ chân định đá anh ra nhưng lại bị anh nắm lấy mắt cá chân.

Đuôi mắt anh hơi nhếch lên, nụ cười phóng khoáng mà quyến rũ, ánh mắt anh dán chặt vào người cô, như thể nhất định phải có được một câu trả lời.

“Làm sao đây, bà Bùi, tối nay liền chuyển đi?” 

“…”

Cô không ngốc.

Sẽ không dễ dàng bán bản thân như vậy!

*

Chớp mắt đã đến đêm Giáng sinh.

Đêm nay cũng là đêm đầu tiên Thời Diên chuyển đến nhà Bùi Kỵ.

Cô vừa mới treo quần áo vào tủ, quay đầu lại thì phát hiện so với lần trước cô đến, trong phòng ngủ có thêm một tấm thảm dày màu trắng và một chiếc gương thay đồ.

Nhưng trong phòng ngủ đã có phòng thay đồ riêng, tại sao lại đặt riêng một chiếc gương lớn ở đây?

Không cần phải nói, chất liệu của thảm thực sự mềm mại, vô cùng thoải mái.

Vậy nên Thời Diên chỉ đơn giản lấy một chiếc đệm nhỏ, ngồi trên thảm điền giấy tờ nhập học.

Cô đã tính toán rồi, vết thương ở chân tạm thời không cho phép cô làm những gì mình muốn, vậy thì cô sẽ làm chuyện khác trước.

Buổi tối, Bùi Kỵ đi xã giao về, cả người nồng nặc mùi rượu, việc đầu tiên anh làm là vào phòng tắm tắm rửa.

Lúc anh tắm xong đi ra, Thời Diên đang ngồi trên thảm, trong tay cầm máy tính từ phòng làm việc mang đến, không biết đang chăm chú nhìn cái gì.

Vừa thắt dây áo choàng tắm, anh vừa đi về phía cô: “Em đang làm gì vậy?”

Thời Diên vẫn chăm chú vào máy tính, lơ đãng trả lời: “Em đang tìm chuyên ngành liên quan đến vũ đạo ở trường đại học A. Em đã tìm cả đêm, chọn ra mấy cái có khả năng phát triển tốt, nhưng vẫn chưa biết nên chọn cái nào để học…”

Bùi Kỵ nhướng mày, không làm phiền cô.

Nhưng mà suốt mười phút sau, Thời Diên vẫn đang nghiêm túc xem thông tin trên trang web, hoàn toàn quên mất Bùi Kỵ.

Ngay sau đó, tay anh đột nhiên từ phía sau luồn vào vạt áo cô.

Thời Diên không hề chuẩn bị trước, bị kíc.h thích đến toàn thân run rẩy, không tự chủ được phát ra một tiếng mèo kêu.

Ánh mắt Bùi Kỵ tối sầm lại, anh cúi đầu, nhẹ nhàng m.út vành tai cô, đầu lưỡi ẩm ướt phác họa hình dáng vành tai cô, hơi thở nóng bỏng quấn quanh.

Tay anh đột nhiên nặng nề mà xoa bóp cô một chút, mang theo chút ý trừng phạt: “Định bỏ mặc anh đến khi nào hả?”

“Em đâu có…”

Thời Diên cố gắng chống cự đẩy ng.ực anh ra, nhưng lại bị anh hôn đến mức không có sức lực. Không khí trong phổi càng lúc càng loãng, dưỡng khí xung quanh dường như bị hút sạch.

Hơi thở đặc sệt triền miên, hòa quyện vào nhau. Ánh mắt của cô dần dần trở nên tan rã, điều duy nhất cô có thể trực tiếp cảm nhận được là anh gần như nuốt chửng cô, đôi mắt tràn đầy tình dụ.c, không kiêng nể gì mà dừng trên người cô.

Ngay sau đó, cô đã bị anh kéo lên, quỳ gối trên thảm.

Giọng anh trầm khàn, vừa dỗ dành, vừa gọi cô hết lần này đến lần khác.

Diên Diên…

Diên Diên…

Đêm đó, cuối cùng Thời Diên cũng phát hiện ra.

Tấm thảm dưới thân cùng chiếc gương trước mặt là dùng để làm gì.

Mỗi khi cô không tự chủ được mà nhắm mắt, lại bị một luồng lực mạnh mẽ ép mở ra.

Sau đó chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm trong gương.

________

Lần nữa mở mắt ra, Thời Diên phát hiện ra cô đã được bế trở lại giường từ lúc nào.

Hai cánh tay anh từ phía sau vòng qua eo cô, lấy tư thế giam cầm bao cô trong ngực, ngủ rất say.

Thời Diên thở phào nhẹ nhõm, vừa định nhẹ nhàng rút cánh tay của anh ra, ánh mắt cô đột nhiên rơi vào vệt sáng trên ngón áp út của anh.

Lần này khoảng cách rất gần, ánh trăng từ ngoài cửa sổ nhàn nhạt chiếu vào, cuối cùng thì cô cũng có thể nhìn rõ hàng chữ khắc trên mặt nhẫn.

Là tên cô.

Khoảnh khắc nhìn rõ, Thời Diên sững sờ.

Cô luôn cho rằng, ngày hôm đó đột ngột xảy ra chuyện nên nhẫn hẳn là được mua tùy tiện rồi đem tới để diễn kịch.

Không hiểu sao, một ý nghĩ nảy ra trong đầu cô.

Cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay anh ra, đi chân trần xuống giường, rón rén bước vào phòng làm việc.

Thời Diên không biết chính mình đang tìm kiếm thứ gì.

Cho đến khi cô mở ngăn kéo dưới cùng của bàn và nhìn thấy thứ bên trong.

Bên trong có vài lọ thuốc rỗng, cũng có lọ đầy.

Tất cả đều là những loại thuốc ổn định tinh thần mà anh đã dùng.

Đôi tay Thời Diên run rẩy nhặt chiếc hộp đen ở giữa đống chai thuốc lên.

Khoảnh khắc mở nó ra, cô vô thức nín thở.

Trên tấm vải nhung màu đen, một chiếc nhẫn kim cương sáng chói lặng lẽ nằm bên trong, dưới ánh đèn đẹp đến mức khiến người ta rung động, không phải là kiểu dáng tùy tiện có thể mua được ở cửa hàng trang sức, còn có một hàng chữ nhỏ.

Mặt sau của hộp trang sức có in ngày khắc của chiếc nhẫn kim cương.

Là bốn năm trước.

Trong ngăn kéo còn có một tấm vé xem phim hơi bạc màu.

Thời Diên hít một hơi thật sâu, lấy vé xem phim kia ra.

Mặt trên là một cái tên mà cô rất quen thuộc.

Đó là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô.

Dưới vé xem phim còn có một tấm áp phích cũng khá cũ.

Các góc của tấm áp phích đã nhăn nhúm, là danh sách chương trình cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cấp hai Nam Tầm năm đó.

Thời Diên nhớ rất rõ ràng.

Một ngày trước lễ kỷ niệm năm ấy, anh nhặt được chiếc quạt của cô bên đường.

Cô cũng nói với anh rằng cô sẽ múa trong lễ kỷ niệm của trường vào ngày hôm sau.

Cô luôn nghĩ rằng ngày đó anh đã không đến.

Nhưng danh sách chương trình trong tay anh đã nói rõ với cô.

Anh có đến.

Nửa đêm, trong phòng làm việc, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.

Thời Diên đứng thẳng dậy, thấy màn hình điện thoại của Bùi Kỵ trên bàn sáng lên.

Là một tin nhắn.

“Cô Thời Diên thân mến, cảm ơn cô vì những đóng góp yêu thương của cô cho Hội Chữ thập đỏ trong những năm qua. Chúng tôi đã nhận được 10 triệu tiền quyên góp từ thiện mà cô quyên góp trong năm nay. Một lần nữa xin cảm ơn cô vì sự quan tâm và lòng tốt của cô đối với xã hội. Những người tử tế cuối cùng sẽ được tình yêu đáp lại, chúng tôi chân thành chúc cô sức khỏe, bình an, thuận lợi.

——Hội Chữ thập đỏ Trung Quốc.”

Những lời Lạc Thanh Y nói trước đó lại vang vọng bên tai cô.

Giờ phút này, trái tim cô như bị đặt vào một bể nước sôi, cảm xúc chua xót phức tạp trào dâng, phảng phất có một bàn tay vô hình đang nắm chặt lấy trái tim, khiến cô ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Thời Diên che môi, khẽ nức nở, những giọt nước mắt trong suốt lại lăn dài trên má cô.

Trong đêm yên tĩnh bình thường này.

Cô dường như đã tìm thấy câu trả lời duy nhất trong cuộc đời.

Lý do làm cô trở thành người dũng cảm hơn, không hề bàng hoàng hay phạm sai lầm.

Là vì tình yêu của anh.

________

Vào ngày Giáng sinh, trận tuyết đầu tiên rơi ở Bắc Thành.

Nhiệt độ cũng không quá thấp, toàn bộ thế giới trở nên trắng xóa, cành cây trơ trụi phủ đầy bông tuyết trong suốt, dấu chân người đi đường rất nhanh bị bông tuyết mới rơi bao phủ. Hai bên đường tràn ngập không khí Giáng sinh, trước cửa hàng có cây thông Noel, đèn nhấp nháy đổi màu.

Thời Diên vừa làm xong thủ tục nhập học trường đại học A, khi cô bước ra khỏi cổng trường, bầu trời liền rơi đầy tuyết.

Chiếc Rolls-Royce đậu ở cổng trường, Thời Diên mở cửa định lên xe, lại phát hiện Bùi Kỵ không có ở bên trong.

Cô cảm thấy có chút kỳ lạ, lấy điện thoại trong túi xách ra gửi tin nhắn cho anh.

“Anh đang ở đâu?”

Rất nhanh, anh đã trả lời.

“Lên xe đi em sẽ biết.”

…Làm gì mà thần bí.

Nửa giờ sau, xe vững vàng dừng ở cảng Bắc Thành.

Cửa xe vừa mở ra, Thời Diên nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, lập tức giật mình.

Hai hàng đèn vàng ấm áp thắp sáng bên đường, dẫn đường cho cô.

Đi đến một chiếc du thuyền tư nhân cạnh cảng.

Cho đến khi đi lên boong tàu, Thời Diên mới nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xa xa.

Bùi Kỵ mặc một bộ vest, thắt cà vạt rất trang trọng, thân hình cao lớn, thẳng tắp, khuôn mặt điển trai, các đường nét rõ ràng.

Không chỉ vậy, trên tay anh còn ôm một bó hoa hồng đỏ rực.

Thời Diên cổ họng có chút khô ráp, trong đầu chậm rãi hiện lên phỏng đoán.

Nghe thấy tiếng bước chân, Bùi Kỵ quay lại.

Anh đưa bó hoa cho cô, khóe môi hơi cong lên, giọng nói trầm trầm mát lạnh.

“Đợi em lâu rồi.”

Thời Diên ôm bó hoa, hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Tại sao… Đột nhiên lại tặng hoa cho em?”

Trên mặt anh không có gì khác thường, chỉ thấp giọng đáp: “Muốn thì tặng.”

“Ồ…”

Bước vào du thuyền, Thời Diên nhìn bữa ăn tối dưới ánh nến quá mức lãng mạn, thật khó để không nghĩ nhiều.

Sau khi thất thần ăn xong bữa tối, cô thấy Bùi Kỵ nhìn đồng hồ trên tay mình lần thứ ba trong đêm nay.

Thấy cô đặt dao nĩa xuống, Bùi Kỵ nhướng mắt hỏi cô: “Ăn xong rồi?”

“Ừm.”

Anh thong thả chỉnh lại vạt áo, đứng lên, “Vậy ra ngoài đi.”

Thời Diên hít sâu một hơi, bị anh dắt trở lại boong tàu.

Nhìn xung quanh, biển cả bao la vô tận, màn đêm buông xuống, trên bầu trời là bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống, giống như đang ở trong thế giới cổ tích. 

Khoảnh khắc tiếp theo, pháo hoa lớn lộng lẫy dâng lên từ mặt biển.

Thời Diên không chớp mắt nhìn mọi thứ trước mặt, sau đó, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm đen kịt, từ từ biến thành một dòng chữ.

—— Don’t merry Christmas —— Marry me

Cô ngây người nhìn dòng chữ, trong lòng như có pháo hoa nổ tung, cảm xúc dâng trào.

Ngay sau đó, Bùi Kỵ lấy hộp trang sức đã giấu cả đêm từ trong túi quần ra.

Vẻ mặt anh trông rất bình tĩnh điềm nhiên, duy chỉ có lòng bàn tay nắm chặt tạo nên một vết đỏ, lộ ra sự căng thẳng không dễ phát hiện của anh vào lúc này.

Thời Diên nhìn người đàn ông cao cao tại thượng, quỳ một gối trước mặt cô.

Bên trong hộp là chiếc nhẫn mà Bùi Kỵ đã chuẩn bị từ nhiều năm trước.

Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này rất nhiều năm.

Bông tuyết trong suốt như pha lê rơi xuống vai anh, rất nhanh biến thành những vết nước nhỏ.

Con ngươi của anh đen kịt, trong mắt chỉ phản chiếu hình bóng cô, ẩn chứa một tia cẩn thận.

Không biết vì sao, bắt gặp ánh mắt của anh, nước mắt Thời Diên bỗng nhiên trào ra.

Sau đó, cô nghe thấy anh thấp giọng hỏi.

“Lấy anh nhé?”

Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, cô nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ biết gật đầu liên tục.

Mãi cho đến khi chiếc nhẫn kim cương chậm rãi mà chắc chắn đeo vào tay cô, Bùi Kỵ mới đứng dậy.

Đôi mắt anh sâu thẳm, như thể đang che giấu những cảm xúc cuồn cuộn vô tận, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Dưới bầu trời tuyết bay tán loạn, Bùi Kỵ cúi đầu, chậm rãi đặt lên trán cô một nụ hôn triền miên mà dịu dàng.

“Trong nhân sinh vụn vỡ của mình, anh đã trải qua quá nhiều bất hạnh.

Chỉ có việc gặp được em.

Chính là may mắn lớn nhất.”

✨[Hoàn chính văn.]✨

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.