Nhiệt độ đang dần ấm lên, Bắc Thành sắp đón mùa xuân mới.
Tin tốt là Thời Diên đã xuất sắc vượt qua kỳ thi tự tuyển sinh của khoa giáo dục vũ đạo của đại học A và bắt đầu sự nghiệp đại học muộn màng của mình.
Để thuận tiện tham gia các lớp học, Thời Diên lại chuyển khỏi biệt thự trên núi vừa mới vào ở không lâu, chỉ sống tại một căn chung cư gần trường.
Lý do mà Bùi Kỵ không phản đối chuyện này là vì…
Anh đã đi công tác ở nước ngoài cả tháng chưa trở lại.
Sau khi chính thức khởi động dự án ở nước ngoài vào đầu năm, anh rất bận rộn, mở rộng thị trường nước ngoài không phải là một việc dễ dàng, rất nhiều quyết định cần anh tự mình xử lý để mau chóng kết thúc hạng mục, Bùi Kỵ liền quyết định chờ mọi thứ ổn định rồi mới về nước.
Vừa mới cầu hôn thành công không lâu, cả hai lại buộc phải yêu xa.
Múi giờ chênh lệch 13 tiếng, ban ngày Thời Diên lại bận lên lớp nên số lần hai người nói chuyện video ít đến đáng thương.
Thời Diên luôn cảm thấy chính mình không có tính bám người.
18 tuổi một mình rời Nam Tầm đến Bắc Thành, cô đã quen với việc tự lập, cũng cảm thấy không có việc gì mà một mình cô không làm được.
Nhưng từ khi cùng Bùi Kỵ ở bên nhau, cô lại phát hiện mình càng ngày càng trở nên yếu ớt.
Ví như, trước đây khi đến kỳ kinh nguyệt, cô chỉ uống một viên thuốc giảm đau, chịu đựng nó qua đi, cũng không nghĩ đó là vấn đề gì lớn.
Nhưng gần đây, mỗi khi tay chân cô lạnh, người nào đó liền tự giác mà làm máy sưởi hình người cho cô. Không biết vì sao, thân thể Bùi Kỵ luôn nóng, cô bị đau bụng kinh, buổi tối khi ngủ, cô sẽ bất giác chui vào nơi ấm áp, cũng chính là lồng ng.ực anh.
Hôm sau khi tỉnh dậy, cô sẽ như bạch tuộc mà quấn trên người anh.
Mấy lần đầu, Thời Diên khi tỉnh dậy vẫn còn ngại ngùng, thấy vết thâm tím mờ nhạt dưới quầng mắt của Bùi Kỵ, cô thậm chí còn cảm thấy có chút áy náy trong lòng.
Tuy nhiên, tư bản chính là tư bản, sau đó Thời Diên phát hiện ra, cảm giác tội lỗi của cô là thừa.
Bởi vì Bùi Kỵ làm lò sưởi thật sự là có quá nhiều lợi ích.
Còn nhớ rõ một lần trong Tết âm lịch, cô cùng Lạc Thanh Y đã hẹn nhau đến suối nước nóng, nhưng cuối cùng, vì đêm hôm trước có người b.iến thành dã thú, để lại một đống dấu vết trên người cô, không thể hết được.
Cuối cùng, hôm sau Thời Diên liền không ra khỏi cửa, Lạc Thanh Y ngay lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra, còn lấy chuyện này trêu chọc cô một thời gian.
Vậy nên Thời Diên không bao giờ cảm thấy áy náy nữa, không kiêng nể gì mà muốn dỗ, muốn ôm.
Còn muốn anh làm ấm giường.
Cho nên nói, một khi thói quen đã hình thành, đó là điều đáng sợ nhất.
Bởi vì bạn sẽ thấy rằng trong vô thức, bản thân dường như không thể rời khỏi người này nữa rồi.
______
Chiều nay, Thời Diên đến lớp đúng giờ.
Thời tiết cuối tháng hai, Bắc Thành vẫn là tiết xuân se lạnh, gió lạnh thổi vào cổ áo, căn hộ cách trường học rất gần, đi bộ mất năm phút, Thời Diên chỉ xách một chiếc túi vải đơn giản, tóc tùy ý cột đơn giản, đeo khẩu trang, nhìn từ xa giống như một nữ sinh viên bình thường.
Trên đường đến trường, điện thoại liên tục rung, vừa mở đã thấy WeChat bị Lạc Thanh Y spam.
Nhiệt độ bên ngoài lạnh đến mức khi lấy điện thoại ra thì tay sẽ lạnh cóng, mãi đến khi vào lớp, Thời Diên tìm một chỗ kí.n đáo ngồi xuống, sau đó mới rảnh rỗi trả lời.
Quả nhiên, trong mười tin nhắn WeChat, có tới bảy tin nhắn là mắng Giang Ngộ Bạch.
Lạc Thanh Y tính tình nóng nảy, lúc bình thường còn rất tốt, nhưng chỉ cần nhắc chuyện liên quan đến Giang Ngộ Bạch, lại lập tức nổ tung như pháo. Gần đây, Giang Ngộ Bạch hình như vừa hoàn thành công việc và đang trong kỳ nghỉ, nghe nói cả ngày đều đến trêu chọc Lạc Thanh Y.
Kết quả là, một nửa lịch sử tin nhắn của Thời Diên đều là tin nhắn mắng người của Lạc Thanh Y.
Cũng không phải toàn bộ, còn lại mấy cái là tin nhắn trêu chọc cô với Bùi Kỵ.
Lạc Thanh Y: Mau tới chia sẻ với chị em, phòng không gối chiếc có phải là cảm thấy rất tịch mịch hay không!!
Lạc Thanh Y: Này, có vẻ như hộp bao cao su lớn tôi đưa cô lần trước sẽ không được sử dụng sớm đâu. Mèo con tiếc nuối.jpg
…….
Nhờ có Lạc Thanh Y, Thời Diên đã nhớ lại cảnh yên lặng như chết vào ngày sinh nhật của Bùi Kỵ…
Trước mặt anh, mở một chiếc hộp như vậy. Thời Diên mới chỉ nhớ lại, da đầu đã bắt đầu tê dại.
Còn hành động cầm thú của Bùi Kỵ ngày hôm đó.
Vừa dùng sắc dụ cô, vừa phết kem lên người cô… Thật là sở thích biế.n thái.
Thời Diên quả thực không dám nhớ tiếp nữa.
Qua vài giây ngắn ngủi lại có mấy tin nhắn được gửi đến.
Lạc Thanh Y: Đúng rồi, ông chủ Bùi có nói với cô khi nào trở về không, vừa cầu hôn đã biến mất, nhất định là cảm thấy cô đã bị gắn mác “độc quyền của Bùi thị”, cho nên mới yên tâm kê cao gối mà ngủ.
Thời Diên đồng ý với những lời này.
Từ khi khai giảng đến giờ, mặc dù Thời Diên đã nỗ lực khiêm tốn, ra ngoài đều đeo khẩu trang, nhưng vẫn bị người khác nhận ra vài lần, có không ít người trực tiếp đến bắt chuyện. Đa số người biết cô là Thời Diên liền lặng lẽ đi.
Lạc Thanh Y: Xem ra cần phải cho tên kia chút nguy cơ, nếu không anh ta sẽ vui vẻ bên ngoài mà quên mất ở nhà mình có một người vợ chưa lĩnh chứng. Có muốn suy xét đến bạn học nam không?
Lạc Thanh Y: Hoặc là nam sinh trung học cũng được, gần đây tôi có xem xét một số em trai nhỏ, định ký hợp đồng nghệ sĩ với họ. Vừa lúc có thể cho cô dùng để khiêu khích chút điểm mấu chốt của ông chủ Bùi.
Thời Diên: Cảm ơn, đừng bẫy tôi.
… Có thể, nhưng không cần phải làm vậy.
Máu ghen của Bùi Kỵ phát tác, người chịu thiệt còn không phải là cô sao.
Lạc Thanh Y đứng nói chuyện không đau eo, cô đau.
Lạc Thanh Y: Đừng khách sáo với chị em!! Là một nam sinh trung học đó! Là nửa kia của các chị gái đó! Ai có thể từ chối nam sinh trung học gọi chị gái đâu.
Thấy Lạc Thanh Y không ngừng, Thời Diên trầm ngâm gõ dòng tiếp theo.
Thời Diên: Cảnh sát Giang có biết cô thích được nam sinh trung học gọi là chị không?
Lạc Thanh Y: …
Lạc Thanh Y: …
Quả nhiên, WeChat đã hoàn toàn dừng lại.
Sau khi thoát khỏi trang trò chuyện với Lạc Thanh Y, Thời Diên chuyển sang trang trò chuyện khác được ghim trên đầu.
Nhìn ghi chú mà cô gửi cho anh, khoé miệng không tự chủ nhếch lên.
Không biết vì sao hôm nay “lò sưởi di động” không gửi tin nhắn WeChat, rõ ràng ngày thường đều gửi tin nhắn, vô cùng dính người.
Thời Diên cũng không nghĩ nhiều, chỉ là đúng lúc anh bận không xem được, cô lại gửi một tin nhắn WeChat nhắc nhở anh ăn đúng giờ, sau đó cất điện thoại đi, chuyên tâm nghe giảng.
Thời gian học trôi qua rất nhanh, buổi chiều Thời Diên vẫn còn một lớp, trong thời gian trống, cô đến thư viện để viết luận văn. Nghe có chút khổ, nhưng sự thật là cô có chút tận hưởng nó.
Không giống khi bận rộn chạy quanh trong giới giải trí để thông báo, ở trường học, cô không cần suy nghĩ quá nhiều chuyện lung tung, chỉ cần tiếp thu kiến thức là được, không có nhiều khúc mắc như vậy. Cuộc sống dường như là một kiểu đơn giản, thỏa mãn khác, là khoảng thời gian ở trường mà cô đã hối hận vì từng bỏ lỡ.
Mà tình yêu nơi vườn trường tất nhiên là vô cùng đẹp đẽ, trong sáng.
Sau giờ học, các bạn học trong lớp nối đuôi ra về, khi Thời Diên bước ra khỏi cửa, lại tình cờ gặp một màn tình yêu vườn trường.
Ngoài cửa lớp, một chàng trai đang đứng, tay cầm trà sữa chờ bạn gái tan lớp. Cô gái vừa bước ra đã thấy trên tay anh chàng đang cầm một cốc trà sữa ấm nóng, vừa than thở về việc chàng trai dụ dỗ tăng cân, vừa cầm lấy không khỏi nở một nụ cười ngọt ngào.
Hai người cầm tay cùng nhau đi dạo, vừa đùa giỡn vừa thảo luận xem lát nữa đến phố ăn vặt ăn gì, khung cảnh bình thường mà ấm áp nhất khiến người ta có chút ghen tị, bởi đó là điều cô chưa từng trải qua.
Thu hồi lại suy nghĩ, Thời Diên một mình đến thư viện.
Buổi trưa trong thư viện không có ai, cô chọn một góc ngồi xuống, bắt đầu chuyên tâm vật lộn với luận án.
Cô mải mê đọc tài liệu mà không để ý phía sau có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô từ rất lâu.
Một lúc sau, ánh đèn trước mặt cô bị ai đó che khuất, một giọng nam trẻ tuổi vang lên trước mặt cô.
“Chào bạn học, xin lỗi vì đã làm phiền.”
Thời Diên tháo tai nghe ra, ngẩng đầu nhìn nam sinh, thấy một chàng trai đeo kính đang đứng trước mặt cô, nhìn mặt có vẻ là một học bá.
Thời Diên không rõ nguyên do hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Bắt gặp ánh mắt của cô, khuôn mặt của cậu đột nhiên đỏ hơn, bởi vì căng thẳng, lời nói của cậu ta trở nên lộn xộn: “Mình đã ở bên kia nhìn bạn rất lâu, không biết mình có thể thêm WeChat của bạn không, hoặc ngồi bên cạnh cậu…”
“Không thể.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng, chặn lời Thời Diên trước khi cô từ chối.
Giọng nói trầm thấp từ tính đó, cô đã quen thuộc đến tận xương tủy.
Nghe thấy giọng nói của anh, Thời Diên sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu lại với vẻ không thể tin được.
Sau một tháng ngày đêm làm việc, khuôn mặt của người đàn ông dường như gầy hơn một chút so với trước khi rời đi, đường nét rõ ràng hơn, đôi mắt sâu thẳm, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên.
Anh không mặc vest, chỉ mặc một chiếc quần đen và áo khoác đen đơn giản, trông như một nam sinh viên đại học. Mái tóc trước trán tùy ý rũ xuống, lộ ra một chút thản nhiên, nhưng không giấu được ánh mắt sắc bén cùng khí chất khiến người ta không thể bỏ qua.
Thời Diên còn chưa kịp hoàn hồn vì sự xuất hiện đột ngột của anh, đã thấy anh kéo chiếc ghế bên cạnh ra, dứt khoát ngồi xuống, tùy ý vắt chéo chân dài, nhưng cảm giác áp bức lại vô cùng mạnh mẽ, như thể âm thầm tuyên bố chủ quyền.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, Bùi Kỵ nhướng mày, giọng điệu có vẻ thản nhiên.
“Ở đây, có người rồi.”
Thiếu niên hiểu ra, trên mặt ửng hồng cũng dần dần biến mất.
Vẻ ngoài của người đàn ông trước mặt cậu ta xuất sắc đến mức khiến bất cứ ai cũng cảm thấy xấu hổ về bản thân, điều đó khiến can đảm đến bắt chuyện mãi mới góp được của cậu biến mất.
Nói lời xin lỗi, chàng trai lập tức chạy mất.
Hoàn cảnh xung quanh cuối cùng cũng thanh tĩnh, Bùi Kỵ quay đầu lại nhìn vẻ mặt sững sờ của người bên cạnh, giơ tay lên quơ quơ trước mắt cô.
Anh cong môi, vẻ lạnh lùng trên mặt dần biến mất, anh có chút buồn cười nhìn cô.
“Sao, không nhận ra vị hôn phu của em?”
Thời Diên rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, khóe môi không khỏi cong lên, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Sao đột nhiên anh lại trở về?”
Anh nhướng mày, giọng điệu nhàn nhạt: “Bây giờ không về, chờ em tìm được một nam sinh tốt rồi mới quay về?”
“…”
Muốn tạo bất ngờ cho cô thì cứ nói thẳng có được không.
Thời Diên dường như lại ngửi thấy mùi chua nồng trong không khí.
Bùi Kỵ tùy ý đặt một tay lên lưng ghế sau lưng cô, hơi nhích lại gần cô, dùng một đôi mắt sơn mài ung dung nhìn cô, trong mắt lại ẩn chứa chút ý tứ khác.
Anh hạ giọng hỏi: “Lát nữa về nhà nhé?”
Thời Diên luôn cảm thấy cô đọc được chút gì đó trong mắt anh.
Cô ho nhẹ một tiếng, chỉ có thể giả vờ nghe không hiểu, trịnh trọng nói: “Không được, buổi chiều em còn có tiết, tối nay nộp luận văn rồi nên hiện tại em phải hoàn thành nó.”
Thời Diên còn cố ý nhấn mạnh hai chữ hiện tại.
Mặc dù cô rất nhớ anh, nhưng dù sao thì bây giờ cô cũng có việc phải làm.
Vốn tưởng rằng Bùi Kỵ nói xong câu này sẽ rời đi trước, dù sao cô cũng biết anh rất bận rộn.
Ai ngờ người đàn ông lại điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái, không có ý định rời đi.
“Được, viết đi.”
Thời Diên sửng sốt, hỏi anh: “Anh không đi hả?”
Bùi Kỵ thấp giọng đáp: “Có.”
Cô lại giật mình, theo bản năng quan tâm: “Anh không bận công việc hả? Buổi chiều em vẫn còn lớp học, 5:30 mới tan…”
Bùi Kỵ cắt lời cô, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ đi cùng em.”
Thực ra dự án ở nước ngoài vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nhưng Bùi Kỵ vẫn tìm cách gác lại công việc, vài ngày trước anh vẫn luôn không chợp mắt, chỉ nghĩ đến việc hoàn thành trước một phần việc để có thể dành ra mấy ngày rảnh rỗi trở về với cô.
Công việc quả thực rất bận rộn, nhưng suy cho cùng cũng không quan trọng bằng việc được ở bên cô.
Còn việc ông già nghĩ gì về chuyện bản thân đột ngột bị lừa, anh cũng lười quan tâm.
Thời Diên thấy anh mang vẻ mặt nghiêm túc khi nói lời này, hoàn toàn không có ý đùa giỡn, phải mất vài giây để tiêu hóa sự thật rằng Bùi Kỵ sẽ cùng cô lên lớp vào chiều nay.
Rất ngạc nhiên, cũng rất vui vẻ.
Cô mím môi, đè nén khóe miệng nhếch lên, nhỏ giọng nói với anh: “Vậy em tiếp tục viết luận án….”
Không có ai trong thư viện, khi cô ghé sát vào anh hạ giọng, giống như đang thì thầm, tràn đầy không khí sinh viên.
Bùi Kỵ không kìm được, giơ tay nhéo vành tai cô, cười khẽ.
Giọng anh trầm ấm dễ nghe: “Tập trung đi.”
Thời Diên cảm thấy những lời của Bùi Kỵ là cố ý.
Trước khi anh đến, cô rất tập trung.
Nhưng bây giờ…
Sau nửa giờ, Thời Diên căng da đầu mới gõ được một đoạn văn bản, sau khi hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa.
Anh không dùng điện thoại, chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô chằm chằm, tuy không nói chuyện cũng không động đậy, nhưng lại khiến người ta khó có thể bỏ qua sự tồn tại của anh, hơi thở nặng nề xen lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng còn quanh quẩn trong xoang mũi thì ai có thể tĩnh tâm học tập chăm chỉ được.
Nhìn thời gian, dù sao cũng sắp đến giờ học, vì vậy Thời Diên từ bỏ, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nhưng thủ phạm vẫn bày ra vẻ mặt thản nhiên.
Bùi Kỵ ngước mắt lên, cười như có như không với cô: “Không học nữa?”
Thời Diên thở hồng hộc nói: “Thôi, đi thôi, sắp vào học rồi.”
Cô đang định xách cặp lên lại bị động tác tự nhiên của Bùi Kỵ cầm lấy.
Túi của Thời Diên thực sự rất nặng, trong đó lộn xộn một đống sách, máy tính gì đó. Cô có chút cố sức mang nó trên vai, nhưng vào lúc này, anh dễ dàng nâng lên, một tay khác cầm tay cô đi ra ngoài.
Mặc dù là một cảnh nhàm chán, bình thường trong khuôn viên trường, nhưng trái tim của Thời Diên vẫn nhảy lên dữ dội.
Bọn họ thật giống một đôi tình nhân sinh viên.
Thời Diên đang xuất thần, bị anh một đường kéo đi, bước chân Bùi Kỵ đột ngột dừng lại.
Giữa các dãy giá sách, nơi họ đang đứng là điểm mù của camera, trong khoảng thời gian này, thư viện rất thanh tĩnh, không có người qua lại, yên yên lặng lặng.
Hơi thở thuộc về anh áp đảo, lấp kín không khí xung quanh cô.
Thời Diên sững sờ ngước mắt lên, liền đụng phải đôi mắt sâu thẳm của anh.
Ở nơi không có người nhìn, cảm xúc trong mắt anh rõ ràng nặng nề hơn, ánh mắt thật sâu tập trung vào cô.
Thời Diên tim đập thình thịch, giây tiếp theo, môi liền bị phủ lấy.
Ngón tay thon dài của anh giữ chặt cằm cô, gắt gao hôn cô, đầu lưỡi mạnh mẽ mà đảo quanh hàm răng cô, hơi thở nóng bỏng trong nháy mắt tràn vào, tựa hồ muốn trút hết những tâm tư đè nén mấy ngày qua ra ngoài.
Trong sự yên tĩnh của thư viện có một vẻ trang trọng không thể giải thích được, đằng sau dựa vào giá sách, phía trước lại bị anh chặn lại, Thời Diên sợ sẽ có ai đó đột nhiên đến đây rồi bắt gặp bọn họ.
Chỉ nghĩ đến đây thôi đã khiến thần kinh cô lập tức căng thẳng, nhưng Thời Diên lại không dám giãy dụa nhiều, cô nức nở đẩy anh ra, nhưng lại càng giống như từ chối mà hoan nghênh anh.
Mãi đến khi cảnh tượng trước mắt cô trở nên choáng váng, cuối cùng thì Bùi Kỵ cũng buông cô ra.
Chóp mũi anh áp vào mũi cô, hầu kết nhẹ nhàng lên xuống, thanh âm khàn khàn gợi cảm, trầm giọng hỏi cô: “Em có nhớ anh không?”
Anh biết cách trêu chọc cô tốt nhất, đặc biệt là làm như thế nào để cho cô tự nguyện chìm đắm cùng anh.
Hô hấp của Thời Diên vẫn còn hỗn loạn, toàn thân dường như nóng lên, nhịp tim không ngừng tăng tốc, ý thức thanh tỉnh của cô suýt chút bị thiêu rụi.
Cô nào dám nói không.
Nhưng bị anh dễ dàng khống chế như vậy, Thời Diên luôn cảm thấy có chút không cam lòng.
Lông mi của cô khẽ rung, hàng mi mảnh dày từ từ nâng lên nhìn anh, hiếm khi cô chủ động hỏi.
“Còn anh thì sao…”
Anh có nhớ em không?
Giọng nói của cô mềm mại, giống như một chiếc lông vũ chạm lướt đầu tim, khiến nó ngứa ngáy.
Hiếm khi thấy cô chủ động như vậy.
Đôi mắt của Bùi Kỵ tối sầm lại, giọng nói của anh khàn khàn nghe có vẻ nguy hiểm.
Hơi nóng phả vào tai, Thời Diên nghe thấy anh thì thầm bên tai cô.
“Tối nay sẽ cho em biết.”
_________
Sau trận hỗn loạn trong thư viện, Thời Diên suýt thì đến lớp muộn.
Khi cô bước vào, lớp học đã ngồi đầy một nửa, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc kéo Bùi Kỵ tìm một chỗ ngồi ở góc cuối. Tuy nhiên, sự xuất hiện của hai người họ quá thu hút, đặc biệt là khi Bùi Kỵ bước vào, hầu hết ánh mắt trong lớp bị hấp dẫn, đặc biệt là các cô gái.
Cho dù đã bao nhiêu năm trôi qua, anh đều gây chú ý. Trước kia là cấp ba, bây giờ là đại học.
Thời Diên cảm thấy ngực nghẹn lại mà không thể giải thích vì sao.
Lớp này là lớp toán cao cấp bắt buộc, khi chọn lớp, Thời Diên rối rắm mãi, cuối cùng quyết định thử thách bản thân.
Thật ra trước đây cô học toán không giỏi lắm, bởi vì cô là học sinh nghệ thuật nên giáo viên trong trường không quá chú trọng khoa học tự nhiên, kiến thức cấp ba cô đã quên gần hết, hiển nhiên càng khó học hơn.
Sau khi ngồi xuống, Thời Diên lật sách ra, không khỏi khẽ thở dài, mở chế độ nghe giảng.
Nghe được giọng điệu nhàn nhạt châm chọc của Bùi Kỵ, Thời Diên không khỏi lườm anh một cái, nhỏ giọng phản bác: “Cái này rất khó…”
Anh trầm ngâm nhìn chằm chằm nội dung của cuốn sách trong giây lát, nhướng mày.
“Rất khó sao?”
……..
Không muốn nói chuyện với anh nữa.
Bị Bùi Kỵ ngắt lời, Thời Diên thậm chí không chú ý rằng giáo viên trên giảng đường đã chuẩn bị đặt câu hỏi.
“Nữ sinh ở giữa dãy cuối cùng, em trả lời đi.”
Thời Diên sửng sốt một chút, mới ý thức được giáo viên đang gọi cô trả lời câu hỏi.
Cô đứng dậy trước, cố gắng bình tĩnh xem đề mục trên Powerpoint.
Hình như…cô thực sự không hiểu gì.
Ngắn ngủi vài giây, ánh mắt của cả lớp đều hướng về phía cô.
Thời Diên hít một hơi thật sâu, trong lòng không biết đã mắng Bùi Kỵ bao nhiêu lần.
Ngay khi cô định nói sự thật rằng cô không làm được, ngón tay thon dài của anh nhẹ gõ lên bàn, như thể đang ra hiệu cái gì.
Khi Thời Diên rũ mắt xuống, cô thấy trước mặt mình có thêm một tờ giấy, trên đó còn viết một con số.
Cô không chút suy nghĩ, đọc to con số.
Giảng viên đứng trên bục giảng cười cười, trêu chọc: “Không tệ, đáp án chính xác, các em làm đi. Lần sau dẫn bạn trai đến lớp, cũng phải nghe giảng thật tốt đấy.”
Khuôn mặt của Thời Diên lập tức đỏ bừng.
Cô vừa ngồi xuống, Bùi Kỵ đã nghiêng người nhìn cô, nhướng mày,khuôn mặt tùy ý, không hiểu sao lại lộ ra một chút khí chất khoa trương của thiếu niên, đôi mắt sơn mài sáng ngời.
Trái tim của Thời Diên bỗng nhiên lỡ nhịp.
Im lặng một lúc, anh đột nhiên mấp máy môi dưới, giọng nói trầm thấp châm chọc.
“Sao vậy, em không định cảm ơn bạn trai của mình hả?”