Vào ngày Thời Diên sinh con, khung cảnh bên ngoài phòng sinh có thể nói là một cảnh tượng lịch sử.
Ông chủ Bùi, người bày mưu tính kế ở bên ngoài, dù xảy ra chuyện gì cũng không hề thay đổi sắc mặt, giờ phút này chỉ là một người đàn ông cực kỳ bình thường, lo lắng đi đi lại lại bên ngoài phòng sinh.
Giang Ngộ Bạch ngồi trên băng ghế trong hành lang, không nhịn được nói: “Tôi nói này, cậu có thể ngồi xuống một chút không, tôi thiếu chút nữa bị cậu làm cho chóng mặt rồi.”
Lạc Thanh Y tuy khẩn trương, nhưng cũng an ủi anh: “Đúng đó, ông chủ Bùi, đừng quá lo lắng, sẽ tốt đẹp thôi.”
Bùi Kỵ mím chặt môi, sườn mặt lạnh lùng cứng rắn.
Nghe thấy giọng từ phòng sinh, cánh tay buông thõng bên người của Bùi Kỵ đột nhiên siết chặt lại, sắc mặt tái nhợt.
Đôi mắt Bùi Kỵ đỏ hoe, giọng nói khàn khàn hơn bình thường: “Biến đi.”
Kể từ ngày Thời Diên phát hiện ra có thai, anh bỏ hút thuốc.
Thời gian đầu khó khăn, có lúc lên cơn nghiện.
Sau này nghĩ đến cô và đứa con, dù khó khăn đến đâu anh cũng đành chịu.
Lạc Thanh Y cũng căng thẳng đến ngồi không yên, không ngừng lẩm bẩm: “Đợi lát nữa, chắc sẽ sớm thôi. Sẽ an toàn… Tiểu Bùi sắp ra đời rồi…”
Đúng lúc này, một tiếng khóc lớn của một đứa trẻ vọng ra từ phòng mổ.
Như thể có sức mạnh xuyên thủng sự u tối, sự sống chào đời tràn đầy hy vọng, đủ sức thắp sáng vạn vật.
Mang theo tất cả tình yêu của, Tiểu Bùi của họ cuối cùng đã đến thế giới này.
Thần kinh căng thẳng của Bùi Kỵ thả lỏng.
Ở một bên, Lạc Thanh Y nước mắt cũng chảy xuống.
Đèn trong phòng phẫu thuật vụt tắt, ngay sau đó cánh cửa mở ra, một y tá đội mũ phẫu thuật ôm đứa trẻ đi ra, tươi cười đi về phía họ.
“Chúc mừng người nhà, ca phẫu thuật rất thuận lợi, hai mẹ con đều bình an vô sự, cậu bé rất đẹp trai…”
Cô y tá còn chưa kịp nói xong, một bóng người từ bên cạnh cô lập tức lao vào.
“Bệnh nhân đã được gây mê, vẫn chưa tỉnh lại, cần ở lại phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi vài giờ.”
Bùi Kỵ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thời Diên vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi, vì vậy Bùi Kỵ không còn cách nào khác là quay trở lại khu VIP, sắp xếp tất cả những thứ anh mang từ nhà ngăn nắp.
Như thể anh đã chuyển cả ngôi nhà đến đây, đôi dép bông dày, tất bông, tất nén sau sinh, cốc nước, tăm bông cho môi, son môi. Thậm chí có một số cuốn sách về chăm sóc sau sinh.
Lạc Thanh Y ở bên cạnh sững sờ.
Không chỉ một mình cô ấy, bất kể ai nhìn thấy người có địa vị và tính cách như Bùi Kỵ làm những việc này, họ đều phải kinh ngạc há hốc mồm.
Anh không chỉ là một người nắm quyền cao, mà còn là một người chồng, người bố tốt. Lạc Thanh Y đột nhiên hiểu tại sao Thời Diên yêu anh nhiều năm và muốn cho anh một mái nhà như vậy.
Tình yêu thực sự là điều tuyệt vời nhất trên thế giới.
Nó có thể làm dịu đi một trái tim lạnh lùng, nó cũng có thể khiến những người lạc trong cô độc tìm về với ánh sáng.
Lạc Thanh Y đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn một chút trong lòng.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm và hỏi Bùi Kỵ: “Anh không định đi gặp con trai mình trước sao?”
“Chờ vợ tôi tỉnh lại rồi tính sau.”
*
Khi Thời Diên tỉnh dậy trên giường bệnh, cơn đau không rõ ràng lắm.
Toàn bộ quá trình sinh mổ diễn ra tương đối dễ dàng chứ không khó khăn như cô tưởng tượng.
Thuốc mê còn chưa hết tác dụng, tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc bên cạnh giường bệnh.
Anh trông còn hốc hác hơn cô, đuôi mắt đen có một vệt đỏ nhàn nhạt, trên cằm còn có một ít râu.
Thời Diên đưa tay ra chạm vào, nó rất cứng.
Bùi Kỵ nắm tay cô, sau khi hút một điếu thuốc, giọng anh khàn khàn hơn trước: “Cảm ơn bà xã.”
Thời Diên thấy tay anh so với tay cô còn lạnh hơn, liền nhẹ giọng an ủi: “Thật ra cũng không đau lắm, so với tưởng tượng của em dễ dàng hơn nhiều.”
Y tá đẩy lồng em bé ra, bế nó ra ngoài, cười nói: “Mau xem đứa nhỏ, tiểu công tử rất khỏe mạnh.”
Chiếc bánh bao nhỏ hồng hồng mềm mại được đặt bên cạnh, Thời Diên quay đầu lại, đứa nhỏ dường như có ý thức, cũng quay đầu lại để nhìn cô.
Nước da rất trắng, con ngươi đen sáng, lông mày và mắt rất giống Bùi Kỵ, chỉ có miệng là giống Thời Diên, mới sinh ra đã có nét, chắc chắn mai sau sẽ hại nước hại dân lắm đây.
Chỉ là…mới đầu trông rất lạnh lùng.
Lúc nhìn Thời Diên, Tiểu Bùi lộ ra một nụ cười.
Hai mẹ con nằm bên nhau, lông mày của Thời Diên dịu dàng, toàn thân được bao phủ bởi sự rực rỡ của tình mẫu tử trước đây chưa từng thấy, hình ảnh ấm áp và đẹp đẽ, trái tim của Bùi Kỵ dường như mềm đi.
Đó là vợ con anh.
Là nhà của anh.
Chiếc áo khoác nhỏ mà cô tâm tâm niệm niệm biến mất, Thời Diên nhìn Bùi Kỵ, cố gắng mỉm cười, cố tình hỏi: “Làm sao đây, Tiểu Bùi không phải là con gái …”
Vẻ mặt mềm mại của Bùi Kỵ cứng đờ một lúc.
Thời Diên có thể cảm thấy rõ ràng rằng anh đang rất buồn.
Lúc này, Tiểu Bùi tựa hồ cảm nhận được trong mắt bố tràn đầy oán hận, liền quay đầu lại.
Ánh mắt hai bố con gặp nhau.
Không khí lập tức trở nên yên lặng, hai bố con như hai bản sao lặng lẽ nhìn nhau.
Không biết có phải là Thời Diên ảo giác hay không, nhưng cô thật sự nhìn thấy tiểu bảo bối nhướng mày.
Đang khiêu khích.
Nó dường như đang nói, con là con trai của bố đấy, bố có thể làm gì con.
……
Bùi Kỵ bây giờ thực sự lực bất tòng tâm.
Sau một lúc bế tắc, anh hít một hơi thật sâu, thật khó khăn mà chấp nhận sự thật.
“Quên đi, con trai thì con trai thôi.”
Không thể bỏ được.
Anh nhận.
*
Trong mấy tháng tới, để trút giận, một người nào đó đã đưa cho Tiểu Bùi toàn bộ thứ đồ màu hồng dành cho bé gái mà anh đã mua trước đó.
Cậu rõ ràng là một cậu bé cực kỳ đẹp trai, nhưng cậu đã bị buộc phải hóa trang thành công chúa nhỏ sau khi được ra.
Lạc Thanh Y, người thường xuyên đến thăm, cũng rất vô lại, cô ấy chụp vô số ảnh với Tiểu Bùi, ghi lại cảnh đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời làm công chúa của cậu, và giữ nó cho đến khi cậu lớn lên.
Mãi đến sau ngày rằm, Tiểu Bùi mới có tên.
——Bùi Khi Ẩn.
Là ông cụ Bùi lấy, Thời Diên không biết ý nghĩa của cái tên này là gì, nhưng cô nghĩ nó nghe hay nên đã chấp nhận.
Kể từ khi Bùi Khi Ẩn lớn hơn, cuộc đấu tranh giữa hai bố con chưa bao giờ dừng lại, Thời Diên cũng phải đau đầu.
Đôi khi Bùi Kỵ còn ganh tỵ với cậu bé, anh còn trẻ con hơn cả con trai mình.
Một đêm nọ, khi Bùi Kỵ từ công ty trở về, anh thấy Thời Diên đang kể chuyện cho con trai trong phòng ngủ của hai người.
Bùi Kỵ lạnh lùng nhướng mày: “Bùi Khi Ẩn, về phòng ngủ đi.”
“Có bản lĩnh thì tự mình tìm vợ, đừng chiếm chỗ của người khác.”
(Beta: tôi chịu anh đấy – _ -)
Bùi Khi Ẩn, mới năm tuổi: “….”
Lúc sau, cậu bị cưỡng chế đưa về phòng.
Nói cho hoa mỹ là tự lập, bắt đầu từ việc ngủ một mình.
Thời Diên vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, “Bùi Kỵ, anh đừng hung dữ với con trai như vậy được không.”
Anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, giọng nói nghẹn ngào.
“Anh hung dữ? Em ở với nó bao lâu rồi.”
Thời Diên: “Đó là con ruột của anh.”
“Vậy cũng không được.”
“……”
Anh cúi đầu hôn lên vành tai cô thấp giọng hỏi: “Sinh thêm một đứa con gái, có được không?”
Thời Diên còn chưa kịp nói chuyện, dây áo ngủ đã bị anh cởi ra.
*
Năm thứ tư sau khi Bùi Khi Ẩn chào đời, Bùi Kỵ cuối cùng cũng đợi được đứa con gái mà mình đã mong đợi từ lâu.
Hầu như tất cả mọi người ở Bắc Thành đều biết rằng gia đình họ Bùi có một công chúa nhỏ.
Bùi Khi Ẩn cảm thấy rằng từ công chúa không đủ để miêu tả cô bé.
Đó là tổ tông.
Tổ tông mà sẽ được bố cậu chiều chuộng cả đời.
Một buổi chiều, Bùi Khi Ẩn chứng kiến cảnh tổ tông của mình ăn vụng ở nhà.
Cậu khoanh tay, híp mắt hỏi: “Bùi Khi Hoan, em lấy socola ở đâu vậy?”
Bùi Khi Hoan liế.m phần còn sót lại ở khóe miệng, cười ngây ngô: “Có chị nói thích anh, làm socola cho anh. Nhưng anh không ăn đồ ngọt, nếu em không ăn thì sẽ rất lãng phí.”
…Quả nhiên.
Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Khi Ẩn cau lại, cậu nghiêm nghị dọa cô bé: “Em cho rằng hai lỗ sâu răng còn chưa đủ sao? Cẩn thận có sâu bọ chui ra từ miệng đấy.”
Cô bé nhìn thấy Bùi Kỵ về nhà, lập tức chạy đến nhào vào vòng tay anh để làm nũng.
“Bố, anh hai lại dọa con…”
Bùi Kỵ cúi người bế cô bé lên, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn non nớt của cô bé, đôi lông mày lạnh lùng cùng ánh mắt hoàn toàn nhu hòa.
“Mẹ không phải đã nói con không được ăn socola sao, là con không nghe lời.”
Quay đầu lại, Bùi Kỵ nghiêm mặt nhìn con trai: “Bùi Khi Ẩn, con đừng có bắt nạt em.”
Bùi Khi Ẩn bất lực: “Bố, bố đừng thiên vị như vậy nữa được không.”
Ôm con gái vào lòng, Bùi Kỵ nhướng mày nói: “Tim còn không nằm ở giữa, thiên vị thì sao?”
“…”
Bùi Khi Ẩn hoàn toàn không nói nên lời về tiêu chuẩn kép của bố mình.
Cậu thực sự không hiểu sao một người đàn ông lại có thể yêu vợ và con gái mình đến mức như vậy.
Nhưng nếu hỏi, người mà Bùi Khi Ẩn ngưỡng mộ nhất, thì đó chính là bố của cậu.
Bố biết rất nhiều thứ.
Điều hành công ty, bắn súng, lắp ráp súng, đua xe, đấm bốc, thậm chí lái máy bay, bố có thể làm mọi thứ, rất mạnh mẽ.
Tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại dịu dàng. Đặc biệt là khi đối xử với các thành viên trong gia đình, thực sự không thể tìm ra một lỗi nào.
Bố yêu mẹ đến tận xương tủy. Dù công việc hàng ngày rất bận rộn nhưng lúc nào cũng xoa bóp chân cho mẹ, vì mẹ bị một vết thương ở chân rất nặng.
Ý nghĩ đầu tiên của Bùi Khi Ẩn sau khi cậu lớn lên.
Cậu phải trở thành một người như Bùi Kỵ.
Mặc dù Bùi Kỵ nghiêm khắc với cậu, nhưng lại dạy cậu nhiều điều.
Cậu sẽ không bao giờ quên những gì Bùi Kỵ đã nói với mình tại trường bắn ngày hôm đó.
“Chỉ khi trở thành một người mạnh mẽ, con mới có thể bảo vệ những người con yêu thương, hiểu không?”
“Mẹ con, em con và người con thích sau này.”
Bùi Khi Ẩn tin tưởng rằng mình sẽ làm được.
Giống như bố mình.
*
Một năm sau, tiệc sinh nhật của Bùi Khi Hoan được tổ chức tại một biệt thự ở lưng chừng núi.
Vợ chồng nhà họ Phó đến thăm một chút rồi rời đi. Phó Tư Ly tạm thời bị ném vào nhà họ Bùi.
Trong phòng ngủ, Thời Diên mỉm cười nhìn cô bé đáng yêu xinh đẹp trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Tư Ly muốn đồ chơi gì, dì đi lấy cho con.”
Đôi mắt Phó Tư Ly dạo qua một vòng, tầm mắt dừng trên người cậu bé đứng cách đó không xa.
Cô bé nói bằng giọng trẻ con, “Con muốn… anh Khi Ẩn.”
Bùi Khi Ẩn ở bên cạnh: “?”
Trách nhiệm chăm sóc đương nhiên rơi vào Bùi Khi Ẩn.
“Anh Khi Ẩn, anh có thích đồ ngọt không?”
“Không.”
Lông mi của Phó Tư Ly khẽ chớp, cô bé nhìn cậu chằm chằm: “Vậy anh thích xem phim hoạt hình nào? Anh xem Công chúa Barbie chưa?”
Bùi Khi Ẩn cau mày
Đó là cái quỷ gì thế. (phải trẻ con không?? – _ -)
“…Không.”
Cậu chưa bao giờ xem những thứ như vậy kể từ khi sinh ra.
Phó Tư Ly nhìn cô ấy một lần nữa và hỏi: “Vậy anh có thể xem với em không? Tôi vẫn chưa xem xong.”
Đây là lần đầu tiên Bùi Khi Ẩn gặp một con nhóc phiền phức hơn cả Bùi Khi Hoan.
Là Phó Tư Ly.
Ít nhất Bùi Khi Hoan đã không bắt cậu xem công chúa Barbie với nó.
Khuôn mặt lạnh lùng, cậu kiên nhẫn trả lời: “Tôi không xem phim hoạt hình.”
Phó Tư Ly hạ đôi mi cong xuống, bất ngờ ồ lên.
Bùi Khi Ẩn vừa rồi còn tưởng rằng cô bé sẽ từ bỏ, nhưng một giây sau, cậu lại nghe thấy giọng nói của cô bé hỏi: “Vậy anh muốn xem cái gì? Em sẽ xem cùng anh.”
Thấy không trốn được, Bùi Khi Ẩn nghĩ ra một cách.
Hơi trẻ con một tí, cậu cố tình tìm một tập phim hơi bạo lực về thế giới động vật cho cô bé xem.
Lúc đầu mọi chuyện vẫn ổn.
Trên đồng cỏ rộng lớn, một chú kangaroo thong thả dạo bước, trông thật ngây ngô.
Phó Tư Ly đang chăm chú nhìn màn hình, khẽ nói: “Con kangaroo này thật đáng yêu.”
Bùi Khi Ẩn nhếch khóe môi, thầm mắng cô bé ngu ngốc.
Trong khi Phó Tư Ly đang nghiêm túc quan sát, đột nhiên, một con sư tử từ đâu lao ra, cắn chặt cổ con kangaroo một cách tàn nhẫn, máu phun ra, Phó Tư Ly sợ hãi tái mặt, trốn sau lưng Bùi Khi Ẩn theo phản xạ.
Đôi tay nhỏ bé của cô bé nắm chặt lấy cổ áo cậu, sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên.
“Anh Khi…Khi Ẩn, con kangaroo… chết… chết rồi à?”
Một mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi, Bùi Khi Ẩn cau mày, không khỏi suy nghĩ.
Cô ấy lớn lên trong hũ đường à?
Thân thể mềm mại áp ở sau lưng, ngứa ngáy một chút, tiếp tục xem TV như không có chuyện gì, thản nhiên đáp: “Chết rồi.”
Cho dù cảnh tượng trước mắt có đẫm máu đến đâu, nó vẫn không thể khơi dậy trong cậu một chút cảm xúc nào.
Nhưng Phó Tư Ly khác với cậu, cô bé sợ chết khiếp, đặc biệt là khi nhìn thấy máu.
Thanh âm của cô bé có chút run rẩy: “Anh Khi Ẩn, anh không sợ sao?”
Trong giọng nói non nớt của Bùi Khi Ẩn không hề có chút cảm xúc nào: “Là quy luật tự nhiên. Sự khác biệt với con người với thế giới động vật là kẻ thua cuộc sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình, không có con đường quay đầu.”
“Nếu em không thể đánh bại người khác, em sẽ bị ăn thịt như thế này hả?”
Anh ấy trả lời: “Ừ.”
“Vậy còn anh Khi Ẩn thì sao?”
Bùi Khi Ẩn thờ ơ nói: “Tôi sẽ không.”
Cậu sinh ra mạnh mẽ, không cần bàn cãi.
Phó Tư Ly khàn giọng hỏi lại: “Anh Khi Ẩn, lúc đó anh có thể bảo vệ Ly Ly không? Ly Ly sợ bị sư tử ăn thịt, không dám ngủ …”
“…”
Bùi Khi Ẩn dường như có cảm giác cô bé đang giả heo ăn thịt hổ.
Tuy nhiên, nghi ngờ này đã nhanh chóng bị xua tan.
Anh phát hiện chỉ số thông minh của Phó Tư Ly rõ ràng là không đủ, cô bé chỉ rất giỏi làm nũng mà thôi.
Hai người phụ nữ duy nhất mà Bùi Khi Ẩn từng tiếp xúc, một người là mẹ cậu, là người đẹp dịu dàng lại độc lập, người đặc biệt đeo bám chính là bố cậu.
Người kia là em của cậu, cả ngày muốn sao có sao, trăng có trăng nên giống như tổ tông, một chút cũng không coi trọng cậu.
Chỉ là cậu chưa bao giờ gặp một cô bé như Phó Tư Ly.
Đây là do cậu thất sách.
Tập phim Thế giới động vật đó hóa ra là lần đầu tiên trong đời cậu đào một cái hố cho chính mình.
Bởi vì từ ngày đó trở đi, cậu không hiểu sao mình lại có thêm một cái đuôi.
Là kiểu không thể bỏ được.
Cậu không ngờ rằng Phó Tư Ly trông ngây thơ như vậy, nhưng sinh nhật của cô bé thực sự lớn hơn cậu hai tháng. Chỉ tiếc khi vì cậu quá thông minh nên đã nhảy lớp, khi cậu học lớp lá, Phó Tư Ly vẫn còn ở lớp chồi.
Có lần trường mẫu giáo tổ chức cắm trại theo nhóm, Bùi Khi Ẩn không muốn đi nhưng Thời Diên luôn cảm thấy cậu quá thu mình và buộc cậu phải tham gia nhiều hoạt động nhóm hơn.
Một khi Thời Diên đã nói, về cơ bản là sẽ không có ai cứu cậu, bởi vì người bố thê nô của cậu sẽ tuân theo vô điều kiện, sau đó buộc cậu phải nghe.
Khi đến khu cắm trại, Bùi Khi Ẩn phát chán với tiếng ríu rít bên tai suốt quãng đường đi, nên không tham gia hoạt động nhóm mà tìm một chiếc lều yên tĩnh, lắp ráp mô hình mà Bùi Kỵ đưa cho vào ngày sinh nhật một mình.
Tuy nhiên, sự yên tĩnh không kéo dài được bao lâu, chẳng mấy chốc đã có tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, kèm theo đó là mùi thơm ngào ngạt quen thuộc.
Giọng nói mềm mại như sáp của Phó Tư Ly vang lên trên đầu cậu, với sự phấn khích.
“Anh Khi Ẩn, anh có thể cùng em đi xem con sóc nhỏ bên kia không?”
Bùi Khi Ẩn không ngẩng đầu lên lắp ráp mô hình dưới tay: “Không.”
Phó Tư Ly đã sớm đoán được cậu sẽ từ chối.
Cô bé chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Nhưng em sợ có một con sư tử lao ra ăn thịt em… giống như trên TV…”
Bùi Khi Ẩn dừng lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, “Tôi có việc phải làm.”
Đây đã là một sự từ chối rõ ràng, nhưng đối với Phó Tư Ly, cô bé dường như không nghe thấy. Hoặc có thể cô bé chỉ giả vờ không nghe thấy.
Phó Tư Ly nhìn mô hình chưa hoàn thành trong tay cậu, gật đầu hiểu ý.
“Ồ…vậy thì, em không làm phiền anh nữa.”
Bùi Khi Ẩn hơi ngạc nhiên vì lần này cô bé dễ nói chuyện như vậy, chỉ thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vốn tưởng rằng Phó Tư Ly sẽ rời đi, nhưng không ngờ, cô bé sẽ ngồi cách cậu không xa.
Cô bé thực sự không làm phiền cậu, cô chỉ lặng lẽ ngồi đó, không làm gì cả.
Bùi Khi Ẩn biết rằng mức độ yên tĩnh này rất khó đối với Phó Tư Ly.
Tính tình của cô bé luôn ồn ào hơn người thường, thường xuyên lải nhải bên tai cậu. Nhưng mỗi khi cậu thực sự có việc phải làm, cô bé cũng xem như có thể yên tĩnh một lúc.
Điều cậu phải thừa nhận là khi Phó Tư Ly im lặng, cô bé thực sự trông giống như một con búp bê được chạm khắc bằng ngọc bích. Đặc biệt là khi nói chuyện, không gây khó chịu cho lắm.
Ít nhất hầu hết các bé trai trong trường mẫu giáo đều thích cô bé, Phó Tư Ly ơi Phó Tư Ly à suốt ngày, tranh giành cô bé khi chơi trò chơi.
Cực kỳ trẻ con.
Bùi Khi Ẩn ngơ ngác nghĩ, tay của cậu lắp ráp mô hình súng nhanh hơn, phớt lờ cô bé.
Lúc này, cách đó không xa, một cô bé chạy tới, dừng trước mặt Phó Tư Ly.
“Tư Ly ơi, cậu có xích mích với chúng tớ sao? Chúng tớ vừa đi xem sóc, chúng thật đáng yêu.”
Phó Tư Ly ánh mắt né tránh, nói dối: “.. Không muốn xem.”
Động tác Bùi Khi Ẩn hơi dừng lại.
Cô bé kia không nhận ra Phó Tư Ly đang nói dối, nên hỏi lại: “Vậy chúng ta đi chơi khăn lụa đi.”
Phó Tư Ly chậm rãi lắc đầu, nhỏ giọng từ chối: “Không, các cậu chơi trước đi.”
Phó Tư Ly kiên quyết không đi, cô bé kia đành phải một mình rời đi.
Ngoài lều lại chỉ còn lại hai người bọn họ, Phó Tư Ly chống cằm, chán nản nhìn tiếng cười cách đó không xa.
Cô bé là một đứa trẻ hoạt bát, nhưng Bùi Khi Ẩn thì không. Có lẽ vì phát triển sớm nên cậu luôn lạc lõng. Cậu không thích cùng bọn họ chơi những trò trẻ con đó, cậu luôn lặng lẽ làm việc riêng của mình, làm những bài toán mà cô bé không hiểu chút nào.
Nói chung, cậu chỉ khác với những cậu nhóc trẻ con đó mà thôi.
Phó Tư Ly nghĩ cậu thật ngầu.
Cô bé thích cậu.
Tuy nhiên, nếu thường xuyên ở một mình thì sẽ rất nhàm chán đúng không? Giống như bị cô lập vậy.
Đó là lý do cô bé muốn chơi cùng cậu. Nhưng anh Khi Ẩn dường như không thích nghe cô bé lắm, vì vậy cô bé chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng ở bên cạnh.
“Vừa rồi sao cậu không đi cùng bọn họ?”
Phó Tư Ly nhìn cậu đi về phía mình, hàng mi mảnh khẽ run, thanh âm càng lúc càng nhỏ, lộ ra một chút ủy khuất.
“Bởi vì em muốn cùng anh Khi Ẩn xem.”
Dứt lời, không khí trở nên trầm mặc.
Cậu không nói chuyện, Phó Tư Ly cũng không biết cậu tới hỏi cái này là có ý gì, chỉ là cúi đầu, ủ rũ giống như một con đà điểu nhỏ.
Nhìn thấy Phó Tư Ly như vậy, Bùi Khi Ẩn thực sự không có thể bỏ qua sự khó chịu trong lòng.
Sau một hồi im lặng, Phó Tư Ly tiếp tục cúi đầu để tránh ánh mắt của cậu cho đến khi cô bé nghe thấy tiếng bước chân.
Cậu đi được vài bước, thấy cô bé không nhúc nhích, Bùi Khi Ẩn dừng lại, bất lực đi về phía cô.
Phó Tư Ly nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng dừng lại trước mặt cô bé, sau đó, giọng nói trong trẻo của cậu vang lên trên đầu cô bé.
“Không đi sao?”
Phó Tư Ly sững sờ ngẩng đầu: “Anh… anh sao lại đi?”
Bùi Khi Ẩn hai tay đút túi đứng ở nơi đó, rõ ràng còn là một đứa trẻ,nhưng so với đám trẻ cùng tuổi ồn ào trong trường mẫu giáo, cậu trông điềm tĩnh và đàng hoàng hơn, trông rất ngoan, nếu không thì người nhan khống như Phó Tư Ly, đã không thích bám lấy cậu từ khi là một đứa trẻ.