Chiếc Hummer lần trước bị cô làm hỏng đã được anh sửa chữa, phản chiếu một tia lạnh lẽo, giống như anh, lạnh lùng bá đạo.
Đến lúc này, Lạc Thanh Y vẫn không ngừng trách mắng anh, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Giang Ngộ Bạch, anh con mẹ nó uống nhầm thuốc sao? Đây gọi là bắt cóc…”
Giang Ngộ Bạch mở cửa xe, anh dễ dàng bế cô lên ghế phụ bằng một tay, thắt dây an toàn cho cô.
Anh nhướng mi, bình tĩnh hỏi: “Sao em không đợi tôi?”
Lạc Thanh Y bị sự trơ trẽn của anh làm cho giật mình.
Thấy dáng vẻ ủ rũ của cô, khóe môi Giang Ngộ Bạch khẽ cong lên, anh xoay vô lăng.
“Không chạy được thì cứ ở đó đi.”
Lạc Thanh Y tức giận trợn mắt, chỉ có thể uy hiếp: “Còn không dừng lại, cẩn thận tôi ói vào xe của anh.”
“Em làm gì cũng được.”
“……”
Lạc Thanh Y thực sự không còn cách nào khác để đối phó với anh, cô kiệt sức rồi, ban đầu cô thấy khá ổn, nhưng sau khi vừa giằng co, mắng mỏ anh, bây giờ bụng cô lại đau trở lại.
Xe chạy được một lúc, Lạc Thanh Y đột nhiên bịt miệng.
“Giang Ngộ Bạch, tôi muốn nôn…”
“Chờ tí.”
Sắc mặt anh tối sầm lại, lập tức dừng lại ở ven đường.
Khoảnh khắc xe dừng lại, sắc mặt Lạc Thanh Y tái nhợt, cô cảm thấy nội tạng đau nhói, giống như có một bàn tay vô hình đang tóm chặt lấy bụng mình, đến sức kéo cửa ra cô cũng không có.
Đỗ xe xong, Giang Ngộ Bạch đi vòng qua phụ lái, mở cửa xe, vừa mới mở cửa, Lạc Thanh Y liền nắm chặt vạt áo anh, vùi đầu vào trước mặt anh.
—-Ào ào một lúc.
Không nề hà, nôn hết vào người anh.
Một mùi khó chịu tràn ngập trong không khí, khuôn mặt của Giang Ngộ Bạch trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Lạc Thanh Y rùng mình một cái, nắm chặt áo, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bộ dạng đáng thương.
“Tôi… tôi cảm thấy khó chịu…”
Còn chưa nói xong, Lạc Thanh Y liền cảm thấy choáng váng một hồi.
Giây tiếp theo, thế giới tối đen như mực, chỉ có anh không ngừng gọi tên cô bên tai.
Hỗn độn, càng lúc càng xa.
*
Khi mở mắt ra lần nữa, Lạc Thanh Y thấy mình đã nằm trên giường bệnh.
Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi khiến cô có chút tỉnh táo lại. Trên đầu còn có một ống truyền dịch, chất lỏng trong suốt từ từ chảy vào mạch máu dọc theo thân ống, lạnh như băng.
Vài giây sau, Lạc Thanh Y chậm rãi quay đầu lại, thấy bóng dáng một người đàn ông đang ngồi bên giường bệnh.
Cô mấp máy môi, giọng nói mềm mại khàn khàn.
“Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?”
Sắc mặt anh lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ hé mở, nói.
“Xuất huyết dạ dày.”
Lạc Thanh Y không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy, đồng tử co rụt lại.
Giang Ngộ Bạch cố nén tức giận, “Em mẹ nó không muốn sống nữa à?”
Giọng điệu của anh có vẻ khó nghe, Lạc Thanh Y đang bị bệnh, tự nhiên cũng nổi giận: “Anh cho rằng lập nghiệp là dễ dàng à, nếu tôi không uống rượu xã giao thì mấy hợp đồng, tiền đầu tư sẽ từ trên trời rơi xuống sao?”
Nói xong, không khí đông cứng trong giây lát.
Giang Ngộ Bạch nhìn cô, nghẹn ngào: “Cũng không được uống nhiều như vậy.”
Lạc Thanh Y trên tay vẫn còn cắm kim, lập tức ngồi dậy, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Đứng nói chuyện không đau eo à, tôi không tự kiếm tiền, chẳng lẽ đợi người khác kiếm tiền nuôi sao?”
Trên giường bệnh, khuôn mặt người phụ nữ hốc hác yếu ớt, đôi môi khẽ mấp máy, khô khốc, cô nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt rực lửa, dường như có ngọn lửa nhỏ. Cô rõ ràng là một người phụ nữ yếu đuối, nhưng tính tình lại bướng bỉnh hơn đàn ông.
Giang Ngộ Bạch không biết mình sai chỗ nào, liền buột miệng cắt đứt lời của cô.
“Tôi nuôi em.”
Vừa dứt lời, hai người đều sững sờ.
Có một sự im lặng kỳ lạ trong phòng bệnh.
Đôi môi đỏ mọng của Lạc Thanh Y khẽ hé mở, cô sững người vài giây trước khi nhận ra anh đang nói gì.
Sau đó, cô quay mặt đi chỗ khác, nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Cô thấp giọng trách mắng: “Đồ điên, ai muốn anh nuôi.”
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông cũng mất tự nhiên, đứng dậy bưng cháo trắng vừa mua, mở nắp hộp ra.
“Được rồi, ăn chút gì trước đi.”
Lạc Thanh Y quay đầu đi: “Tôi không muốn ăn.”
Giang Ngộ Bạch dừng một chút, nhìn chỗ kim còn cắm ở trên tay cô, trong lòng cảm thấy như bị kim đâm.
Trầm mặc một lát, anh đưa thìa đến bên môi cô, ngữ khí dịu dàng hiếm thấy: “Há miệng.”
Động tác Lạc Thanh Y cứng đờ, có chút khó tin.
Giang Ngộ Bạch thay đổi tính cách, thoạt nhìn, cảnh này thực sự khá ôn nhu. Anh ta bị nhập hồn à?
Lạc Thanh Y mặt đỏ lên, quay đi chỗ khác: “Tôi không ăn.”
Kiên nhẫn của Giang Ngộ Bạch chỉ kéo dài mấy giây.
Anh không quen với tính khí của cô, cười lạnh hỏi: “Vậy em muốn tôi dùng miệng đút cho em sao?”
“…”
Dịu dàng cái quỷ kia đều là ảo giác.
Quên đi, cô không thể làm khó anh, cũng không thể làm khó chính mình.
Máy cho ăn miễn phí, không cần động tay.
Suy nghĩ như vậy, Lạc Thanh Y há miệng miễn cưỡng nuốt cháo anh đút, không quên dùng đôi mắt đẹp nhìn anh chằm chằm.
Giang Ngộ Bạch làm ngơ trước ánh mắt của cô, dùng vẻ mặt bình tĩnh đút cho cô từng miếng một.
Dù không tin nhưng cô đã ăn hết.
Sau đó, hai người đã bình tĩnh lại, Giang Ngộ Bạch cảm thấy như thể anh đang chải lông cho một con mèo, có một cảm giác thành tựu trong lòng.
Một bát cháo bưng lên, Giang Ngộ Bạch đặt cái bát rỗng sang một bên, liếc nhìn khóe môi còn dính chút cháo của cô. Đôi môi của cô đầy đặn hơn rất nhiều so với khi mới ngủ dậy, vẻ căng bóng thường ngày đã được phục hồi, phủ một lớp ánh nước mỏng.
Gần như là ngoài ý muốn, anh đưa tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi khóe môi cô, xóa đi dấu vết.
Trên đầu ngón tay của anh có vết chai sần, khi chạm vào có chút thô ráp, nơi bị chạm vào dường như lập tức bị nhiễm điện, động tác này rất tự nhiên và thân mật, khiến Lạc Thanh Y cả người cứng đờ.
Ngay sau đó, giọng nói trầm và từ tính của anh vang lên bên tai.
“Không chửi bậy nhìn còn thuận mắt.”
Sắc mặt cô trong nháy mắt đỏ bừng, trái tim đột nhiên không khống chế nhảy loạn.
Lúc này, Giang Ngộ Bạch lại thấp giọng nói, trong giọng điệu mang theo một tia mềm mại bất đắc dĩ.
“Lạc Thanh Y, từ nay về sau hãy nghe lời tôi nói, được không?”
Giọng nói của người đàn ông ngọt ngào, vang vọng khắp phòng bệnh vắng vẻ, từng chữ như đâm thẳng vào trái tim cô.
Để che giấu sự hoảng hốt của mình, Lạc Thanh Y không khỏi mắng anh một lần nữa: “Tôi bị bệnh mới nghe anh.”
Anh cong môi dưới, trông khá vui vẻ.
Vui vì bị mắng.
Lạc Thanh Y cắn môi, phớt lờ cơn đau nhói trong tim, nguyền rủa trong lòng.
Bầu không khí căng thẳng trong phòng bệnh hiếm khi biến mất, thay vào đó là hơi ấm từ từ tràn qua xóa tan chút u ám trong không gian.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, đột nhiên đánh vỡ bầu không khí trong phòng.
Là y tá tiến vào rút kim, Giang Ngộ Bạch đi qua một bên, nhường vị trí bên giường bệnh cho y tá.
Giây tiếp theo, điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên.
Anh lấy điện thoại ra liếc nhìn màn hình rồi quay người đi ra ngoài phòng bệnh.
Trên giường, Lạc Thanh Y dường như không chú ý đến anh, nhưng cô vẫn nhìn anh từ phòng bệnh.
Sau khi kim được rút ra, y tá rời khỏi phòng bệnh, hơi nóng trong tai vẫn chưa tan, Lạc Thanh Y ngồi trên giường bệnh một lúc, thấy Giang Ngộ Bạch vẫn chưa vào, cô vén chăn lên ra khỏi giường, nhẹ nhàng bước đến cửa phòng bệnh.
Cửa cách âm không tốt lắm, cho nên khi anh ở ngoài phòng bệnh nghe điện thoại, cô có thể nghe rõ ràng.
Chỉ cách một cánh cửa, giọng nói của người ở đầu dây bên kia đủ lớn để nghe thấy.
“Giang đội, Thẩm tiểu thư lại tới tìm anh, lần này chúng tôi nên nói cái gì bây giờ?”
Giang Ngộ Bạch cau mày, theo bản năng vươn tay từ trong túi quần sờ sờ điếu thuốc, nhưng nghĩ tới đang ở bệnh viện, buộc phải dừng lại..
Dừng một chút, anh không còn cách nào khác đành phải trầm giọng nói với đầu dây bên kia: “Nói là đi công tác, bảo cô ấy về trước đi.”
“Nhưng..”
”Cứ nói vậy đi, cúp máy đây.”
Cúp điện thoại gọn gàng, Giang Ngộ Bạch quay người trở lại phòng bệnh, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy người đáng lẽ nằm trên giường không biết từ lúc nào đã ra khỏi giường, đang đứng quay lưng về phía anh.
“Tại sao em rời giường?”
Không ai trả lời.
Cô phớt lờ anh.
Mái tóc xoăn màu đỏ sẫm xõa ra sau lưng, Giang Ngộ Bạch nhìn không rõ vẻ mặt của cô.
Anh nhíu mày, không hiểu cô bị làm sao.
Anh đi về phía cô, nắm lấy cổ tay cô, chậm rãi nói: “Uống thuốc trước, sau khi uống xong…”
Nhưng sau một khắc, Lạc Thanh Y đột nhiên hất tay anh ra, cười lạnh nhìn anh chằm chằm: “Giang Ngộ Bạch, anh cho rằng anh là cái gì của tôi, anh quan tâm tôi làm gì? Cùng lắm thì chúng ta chỉ là tình một đêm mà thôi, một tờ còn chưa đủ cho anh sao? Đừng nói với tôi là anh bị làm đến động tâm rồi nhé.”
Giang Ngộ Bạch bị cô mắng không kịp vuốt mặt.
Vừa rồi rõ ràng còn rất tốt mà.
Vài giây sau, sắc mặt anh tối sầm lại, anh dùng ngón tay thon dài nhéo cằm cô, ánh mắt thâm trầm u ám đến đáng sợ.
“Nói chuyện có cần phải nặng lời như vậy không?”
Lạc Thanh Y hất tay anh ra, cười lạnh hỏi: “Thế nào? Chăm sóc tôi như vậy, không phải muốn ngủ với tôi lần nữa sao?”
Thanh âm rơi xuống, trong phòng lâm vào yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng kim cũng có thể nghe thấy.
Giang Ngộ Bạch tức đến bật cười, đem từng chữ từ trong miệng nói ra.
“Lạc Thanh Y, em giỏi lắm.”
“Tôi mẹ nó điên rồi mới tới lấy lòng em.”
Nói xong, anh quay người bước đi, góc áo của anh ta vẽ một đường cong trong không khí.
Ngay sau đó, một tiếng “ầm” lớn vang lên, cánh cửa phòng bệnh bị đóng lại từ bên ngoài.
Anh chỉ đóng sầm cửa lại rời đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Lạc Thanh Y sững người tại chỗ trong giây lát, sau đó chậm rãi đi lại bên giường, hai tay ôm đầu gối, vùi mặt vào, mái tóc dài che khuất gò má, nhìn không rõ biểu cảm.
Trái tim cô như bị một tảng đá nặng đè lên, khiến cô cảm thấy khó thở.
Sau một khoảng thời gian, lại có một âm thanh sột soạt ở cửa phòng bệnh.
Lạc Thanh Y sững người, đột nhiên nhìn lên, thấy người đến là Thời Diên.
Đôi mắt cô mờ đi ngay lập tức, giọng nói hơi khàn.
“Sao cô lại ở đây?”
Thời Diên đặt bình thủy lên tủ đầu giường, khẽ thở dài: “Vừa rồi cảnh sát Giang gọi điện thoại cho tôi, anh ấy nói cô bị bệnh, nhờ tôi tới chăm sóc.”
Lạc Thanh Y đắp chăn, một giọng nói nghèn nghẹn từ dưới chăn phát ra.
“Anh ta là một tên khốn.”
Thời Diên cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng hỏi: “Cô và cảnh sát Giang có chuyện gì sao? Vừa rồi tôi nghe giọng điệu của anh ta trên điện thoại có vẻ không được tốt lắm.”
Lạc Thanh Y đột nhiên im lặng, cô nhớ lại cảnh anh lạnh mặt đóng sầm cửa bỏ đi.
Anh thực sự giận cô.
Có lẽ anh đang vội đi tìm người khác. Cô đau lòng anh ta làm gì.
Lạc Thanh Y kéo chăn qua đầu, che mặt thì thầm: “Anh ta muốn làm gì thì làm”
Thời Diên không biết tại sao Lạc Thanh Y lại từ chối Giang Ngộ Bạch như vậy, nhưng cô ấy, một người ngoài cuộc, rõ ràng có thể cảm nhận được rằng Lạc Thanh Y thực sự thích anh. Về phần nguyên nhân bọn họ chia tay mấy năm trước, Lạc Thanh Y không chủ động đề cập đến, vì cô không muốn nhắc đến nên Thời Diên cũng không muốn vạch trần vết sẹo của cô.
Nhìn Lạc Thanh Y cuộn mình trong chăn như cuốn chiếu, Thời Diên khẽ thở dài, nhẹ nhàng an ủi cô: “Cảnh sát Giang rất tốt, nếu trong lòng cô có điều gì, có thể nói thẳng với anh ấy. Hai người cần nói chuyện, nếu không hiểu lầm chỉ càng ngày càng sâu.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Nghe được câu nói cho có lệ này, Thời Diên bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy giúp cô đắp chăn lên.
“Ngủ trước đi, lát nữa dậy uống thuốc.”
*
Lạc Thanh Y mơ.
Trong giấc mơ, Lạc Thanh Y bất ngờ thấy lần đầu tiên cô gặp Giang Ngộ Bạch.
Ngày hôm đó được coi là một ngày khá nhục nhã trong cuộc đời cô.
Biết bạn trai ở xa đã ngoại tình, cô tức giận đến mức đến mức muốn đi bar uống say vào buổi tối rồi sẽ bằng mọi giá trả thù gã đã cắm sừng mình.
Đó là lần đầu tiên cô đi tìm trai bao, say khướt lóng ngóng gọi anh đẹp trai nhất quán đến.
Ai ngờ may mắn chọn trúng cảnh sát chìm duy nhất ở đây bằng một cái ngoắc tay đâu.
Người đàn ông miễn cưỡng đỡ cô đi ra ngoài, tỏ vẻ không thích cô.
Ra khỏi phòng riêng, Lạc Thanh Y nghe thấy anh trầm giọng hỏi: “Lần đầu tiên tới đây sao?”
Cô thè lưỡi, nhịn không được mặt đỏ bừng, không muốn ở trước mặt tên trai bao lộ ra vẻ yếu đuối: “Lần đầu tiên đến đây thì làm sao? Cũng đâu phải tôi không trả tiền đâu”
Anh ta cười từ chối thẳng thừng: “Xin lỗi, tôi không bán.”
“…”
Lời này vừa nói ra, Lạc Thanh Y lập tức tức giận, bị bạn trai phản bội, tức giận còn chưa tan, tên trai bao cực phẩm trước mặt lại dùng thái độ bề trên từ chối cô.
Cô tệ đến thế sao? Không ai muốn cô?
Đêm đó, không biết là do men rượu hay do lòng tự tôn Lạc Thanh Y, cô chỉ cố hết sức chứng tỏ mị lực của mình, chủ động đến đáng sợ.
Trong trí nhớ, lúc bắt đầu buổi tối hôm đó, anh liều chết cự tuyệt. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông thà chết vẫn muốn giữ trinh tiết như vậy.
Sau đó, Lạc Thanh Y đã làm gì khiến anh chấp nhận, chính cô cũng không nhớ rõ, sau khi tỉnh dậy thì cô đã ở trên giường khách sạn, chân đau đến mức không thể xuống giường, thân thể như nhũn ra, đầy dấu vết, quần áo của cô vương vãi. Quần áo lộn xộn trên thảm đều cho thấy sự điên cuồng của đêm qua.
Cô thậm chí còn bị mất một chiếc khuyên tai.
Không có ai bên cạnh, chỉ có một tờ giấy trên bàn cạnh giường ngủ.
Chữ viết của người đàn ông sắc nét, viết hai dòng ngay ngắn.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Giang Ngộ Bạch, 1810984xxxx.
Ồ, cái tên nghe hay đấy.
Nhưng mà, cũng chỉ là tình một đêm, bọn họ đều là người lớn, anh lại không có cưỡ.ng hiếp cô, cô không muốn buộc anh phải chịu trách nhiệm.
Lạc Thanh Y chịu đựng cơn đau trên cơ thể, nhặt quần áo trên sàn mặc vào, trước khi rời khỏi phòng, cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô đã quay lại, lấy đi ghi chú trên bàn cạnh giường ngủ.
Sau đêm đó, nhiều ngày liên tiếp, Lạc Thanh Y luôn mất ngủ.
Khi đang tắm, cô soi gương nhìn thấy những vết lốm đốm trên người, không hiểu sao trong đầu nhớ lại đêm đó, cảm giác bàn tay to thô ráp của người đàn ông như thiêu đốt trên người cô, cùng với sự kiêu ngạo của anh, mạnh mẽ, đôi khi dịu dàng.
Lúc đầu Lạc Thanh Y cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhất định là bởi vì lần đầu tiên, có lẽ cô cũng sẽ có cảm giác này với người khác.
Cô dùng nhiều cách khác nhau để thoát ra khỏi cái bóng của tình yêu tan vỡ cộng thêm bị phá thân, nhưng tất cả đều thất bại.
Cô nghĩ, ít nhất người đàn ông nói sẽ chịu trách nhiệm, điều này chứng tỏ anh không phải loại người nửa vời, ham chơi. Mặc dù cô không biết tại sao anh lại giả làm trai bao trong hộp đêm, nhưng cô cảm thấy rằng người đàn ông này không đơn giản.
Ngoài sự quyến rũ của mình, anh còn toát lên vẻ chính trực.
Nhịn ba ngày, Lạc Thanh Y rốt cuộc nhịn không được, khẩn trương bấm số.
Cô luyện tập lời thoại của mình lặp đi lặp lại trong đầu, bất kể anh có phản ứng gì, cô cũng đã tìm ra cách đối phó. Dù sao thì, cô cũng là một người dày dặn kinh nghiệm.
Nhưng điều duy nhất cô không ngờ người nhận sẽ là một giọng nữ trẻ nhẹ nhàng vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
“Xin chào, ai vậy?”
Người phụ nữ nhỏ giọng hỏi lại khi nghe thấy tiếng im lặng trong điện thoại.
“Alo, tìm Ngộ Bạch sao?”
Lạc Thanh Y trong nháy mắt như bị sét đánh, hốt hoảng cúp điện thoại.