Dứt lời, Hạ Hành rời chỗ, vừa đi qua người Hà Hoan đã bị túm sau lưng kéo ngược lại, hắn chưa kịp phản ứng đã ngồi bẹp lên người Hà Hoan.
Kết quả, chỉ nghe ‘roạc’ một tiếng, quần Hạ Hành rách!
“Đậu xanh! Anh túm bậy làm gì!”
“Rõ ràng là do em mua quần dởm rẻ tiền.” Hà Hoan một mặt vô tội.
“Xé rách quần ông còn chê ông mua quần rẻ! Đồ chó không biết xấu hổ!”
Hạ Hành đang định đánh nhau với y, ai ngờ Hà Hoan đã chuyển tay, đùng một phát đè hắn lên bàn.
Người đang ăn cơm trong căn tin đều ngoảnh đầu nhìn lại, còn có mấy người bị sặc.
Ngôn Dụ Phong dẫn Diệp Dương vào, nhìn thấy cảnh này, vội vàng che kín mắt nhóc: “Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục!”
“Gì thế ạ? Sao á? Có phải Hạ Hành đánh nhau với anh Hà Hoan không?”
“Không không! Không có chuyện gì hết! Họ vẫn vui vẻ.” Ngôn Dụ Phong túm Diệp Dương xoay người, đổi chỗ khác cách bọn họ cực xa.
“Quay lại! Ai vui vẻ với anh ta? Tôi chưa bao giờ vui vẻ cùng anh ta nhé!”
“Chắc là tiểu Hạ Hành kia không nghĩ như vậy đâu.” Hà Hoan ghé bên tai hắn nói.
Lần luyện tập nâng cao độ xứng đôi này cứ như trò hề mà thất bại ê chề khép lại.
Hạ Hành quăng Hà Hoan, đi tìm Hứa Xung và Trần Thuật đánh bài.
Ai ngờ Hà Hoan đã theo đến, Hứa Xung bày tỏ nếu có Hà Hoan ở đây kiên quyết sẽ không đánh bài.
“Sao thế? Xú Hà Hoan đã làm gì?” Hạ Hành hỏi.
“Cậu ta có thể tính bài, còn có thể tính luôn được lòng người. Có cậu ta ở đây còn đánh cái rắm bài gì nữa!” Hứa Xung khó chịu nói.
“Tôi không chơi, chỉ ngồi đây đợi thôi.” Hà Hoan ngồi xuống cạnh Hạ Hành, dựa vào vai hắn nói, “Anh xem em chơi.”
“Không phải cậu xem Hạ Hành chơi, mà cậu tính ngồi canh cậu ấy. Sợ chúng tôi vừa chơi bài, vừa đào bới lịch sử đen tối của cậu chứ gì.” Hứa Xung hất cằm với Hạ Hành, “Quay về nhớ hỏi Chu Hồng, bên cậu ta chứa toàn mấy lịch sử đen cực phẩm thôi.”
“Ok, tôi biết rồi.” Hạ Hành gật đầu.
Một nhóm người tập trung đánh bài, Hạ Hành nhìn có vẻ qua loa thô sơ, nhưng ba hắn giỏi toán như vậy, gen Hạ Hành sẽ không kém bao nhiêu, dư sức tính kế mấy tên như Hứa Xung, Trần Thuật.
Hứa Xung thua đến nóng trong người, luôn nghi ngờ cái tên đang dựa vào người Hạ Hành chơi game – Hà Hoan, không biết hàng này có lén chỉ bài không.
Nhưng nhìn mãi nhìn hoài có thấy người ta mày đi mắt lại gì đâu.
Ngược lại Trần Thuật thấy game Hà Hoan đang chơi rất thú vị, không nhịn được hỏi, “Anh Hà Hoan, anh đang chơi game gì thế?”
Hà Hoan mỉm cười: “Anh đang nuôi con dùm Hạ Hành.”
“A? Các anh… các anh đã có con… sao mà có được?” Trần Thuật ngơ ngác.
Hạ Hành vừa xếp bài của mình vừa nói: “Cậu muốn có thì có thôi, lên search game nuôi trẻ á, tốn tiền hơn nuôi con nít ngoài đời nhiều.”
Trần Thuật vừa nghe, lập tức nói: “Thôi vẫn cứ đánh bài! Đánh bài đi!”
Hạ Hành bên này chiến đấu cật lực, sắp cuỗm luôn một tuần tiền lương của Hứa Xung, bên kia Hà Hoan đã nuôi con đến học tiểu học, cùi chỏ thúc thúc Hạ Hành ngồi cạnh: “Cưng à, con chúng ta phải đăng ký nhập học rồi đó, cho cái tên đi.”
Lúc này, Hứa Xung ném xuống bốn con hai, Hạ Hành toét miệng cười, mạnh mẽ ném xuống hai lá: “Vương Tạc!”
Hứa Xung che kín mặt: “Đệt mợ —— cậu định ăn đến cái quần cọc của tôi luôn à!”
Hà Hoan gật gật đầu: “Biết rồi, con chúng ta gọi là Vương Tạc.”
Càng về sau Hạ Hành càng lợi hại, thắng đến Trần Thuật không ngóc nổi đầu. Hứa Xung vội vàng kết thúc cuộc chơi.
“Không còn sớm nữa rồi! Nhanh nhanh nhanh! Về ngủ hết đi!”
Hứa Xung đứng dậy, lôi theo Trần Thuật về mất.
Hạ Hành chỉ có thể tiếc nuối trở lại phòng ngủ, nhàm chán ngồi trên giường chơi game.
“Hà Hoan! Anh tới đây mau!”
Hà Hoan đang rửa mặt trong phòng tắm, nghe Hạ Hành gọi, đi ra: “Sao á?”
Vài giọt nước long lanh rơi trên tóc mái, ngón tay nhẹ nhàng vuốt một cái, Hạ Hành nhìn mà nóng trong người, nhưng vẫn không quên chính sự.
“Anh làm gì đây! Lấy cái tên bậy bạ gì cho con em thế!”
Hà Hoan cười ngồi xuống cạnh hắn: “Chuyện này à? Lúc em đánh bài anh có hỏi em mà, tự em bảo Vượng Tạc đấy.”
“Em có ư?” Hạ Hành nheo mắt.
“Em có.” Hà Hoan chắc chắn nói.
Hạ Hành nghĩ kĩ lại, hình như… hình như… có nhớ… Hà Hoan có hỏi thật.
“Còn chuyện gì nữa không?” Hà Hoan hỏi.
“Hết rồi.. em đi rửa mặt.”
“Đi đi. Ngày mai sẽ có một trung đội từ Hoả vệ một được thay quân trở về. Đội của họ đi qua trạm không gian, đến mặt trăng chúng ta sẽ dừng chân để tiếp thêm nhiên liệu, rồi lên đường về trái đất.” Hà Hoan nói.
Hạ Hành vừa nghe ba chữ “Hoả vệ một” tim như thót lên một cái, luôn cảm thấy lần này trung đội kia về thay quân, Hà Hoan sẽ bị phái đi.
“Em nói nè… trước em chưa tốt nghiệp học viên dự bị, có khi nào sẽ bị bắt về học lại không?” Hạ Hành hỏi.
Hà Hoan đưa tay lên khoé miệng, khẽ cười nói, “Bên kỹ sư Lâm gấp lắm rồi, trung tướng Lạc Thiên Hà cũng muốn sắp xếp cho em làm khảo sát đánh giá càng sớm càng tốt.
Khi nào em làm xong bài kiểm tra cấp bậc thao tác viên, sẽ trực tiếp được xếp đến chiến hạm của anh.”
“Ha, chỉ cần không đi học lại là tốt rồi!” Hạ Hành thở phào một hơi.
Hà Hoan cười càng tươi hơn: “Nhưng mà anh rất muốn em trở lại đi học đó.”
“Gì? Anh đừng có hại em! Gì mà Lý luận chiến thuật, gì mà Phân tích dữ liệu mô hình, em không được đâu.”
“Em thử nghĩ xem, nếu em đi học, chắc chắn anh sẽ tự đi đưa đón, dẫn em đến tận cửa phòng học. Rồi khi em ngồi xuống, bạn học xung quanh sẽ hỏi em, cái người thiếu tá cực kỳ đẹp trai kia là gì của em.”
Thanh âm Hà Hoan nhẹ nhàng êm tai, Hạ Hành vô thức bắt đầu tưởng tượng theo lời của y, nghĩ nghĩ một hồi còn cảm thấy hơi đắc ý.
“Hơn nữa, có thể anh sẽ đến giảng cho các lớp học viên dự bị. Nói không chừng ngày nào đó giảng viên môn Lý luận chiến thuật của lớp em là anh đó.”
Hà Hoan cong môi nhìn Hạ Hành, trong nháy mắt hắn đã tưởng tượng đến cảnh Hà Hoan ngồi trên bục giảng, ôn nhu văn nhã chậm rãi giảng bài, vừa giảng vừa có thể cố ý đến chỗ bàn Hạ Hành, khẽ tựa vào góc bàn hắn, cúi đầu, trước mặt cả lớp nhìn Hạ Hành, có lẽ còn đưa ngón tay vuốt nhẹ thái dương của hắn, hoặc có thể sẽ điểm chóp mũi hắn một cái.
“Hạ Hành, sao tự dưng em đỏ mặt thế?” Thanh âm Hà Hoan vang lên.
Hạ Hành chợt bừng tỉnh, buồn bực nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy tiết học đã thê thảm lắm rồi, thêm anh cái tên quỷ đòi mạng này nữa, còn muốn giảng lớp của em? Vậy chắc chắn anh sẽ nắm đầu em mà hỏi bài, thế làm sao mà em kiếm cơ hội để ngủ được nữa.”
Hà Hoan xoa đầu hắn: “Sao anh lại làm khó em chứ. Nếu em ngủ trong giờ của anh, chắc anh sẽ tắt hết đèn trong phòng học, miễn cho chói mắt em. Ngày mai hạm đội khu Tây đến, anh phải đi tiếp đón cùng hộ tống. Em tự ở đây một mình nhé, không sao chứ?”
“Anh định giam em trong cái hộp này à?”
“Sao lại thế. Em có thể đi mấy nơi không quan trọng mà, ví như siêu thị, thư viện, cả phòng huấn luyện thể năng nữa.” Hà Hoan nói, “Anh đi làm thủ tục, tất cả những chi phí tiêu tốn ở đây của em đều sẽ tính cho anh.”
“Ba em làm việc bên kĩ thuật không được phát lương hả anh?” Hạ Hành chợt hỏi.
“Có chứ sao không. Cấp bậc của ba em cũng cao lắm đó.”
“Thế em tiêu tiền ba em. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được xài tiền của ông ấy, mai em phải lấy tiền ba mua cơm ăn, hưởng thụ cảm giác được có ba như bao người.” Hạ Hành xoay người, lăn vào sâu trong giường, chắc là buồn ngủ rồi.
Hà Hoan mỉm cười ôm lấy đối phương: “Đêm nay không có vận động ban đêm à?”
“Không có. Mai anh phải dậy sớm đấy. Lớn tuổi rồi, giữ sức khỏe đi.” Hạ Hành nói.
Hà Hoan hôn hôn vành tai hắn: “Xem ra là nhóc con của anh buồn ngủ rồi.”
“Ừm ừm…”
Sáng hôm sau Hạ Hành thức dậy đã không thấy Hà Hoan bên người.
Hạm đội trở về từ Hỏa vệ một đã thuận lợi hạ cánh tại mặt trăng.
Tất cả nhân viên làm việc đều tập trung hạ nhiệt cho chiến hạm, kiểm tra tu chỉnh máy móc cùng tiếp thêm nhiên liệu.
Phần lớn thao tác viên chiến hạm đều rời khoang điều khiển, dù sao cũng vừa bay liên tục mấy tiếng từ cứ điểm không gian đến mặt trăng, có thể tranh thủ ngủ được phút nào hay phút đó.
Hà Hoan hoàn thành nhiệm vụ hộ tống, đậu chiến hạm vào chỗ rồi cùng uống cafe trò chuyện với một cậu trai kỹ sư máy.
“Anh Hà Hoan này, khi nào thì Hạ Hành sẽ đi làm nhiệm vụ cùng anh ạ?” Cậu kỹ sư máy hỏi.
“Qua hai ngày nữa em ấy sẽ làm đánh giá cấp bậc thao tác viên.” Hà Hoan rũ mắt, khẽ nhấp một hớp cafe, “Không vội.”
Lúc này, một người đàn ông tóc ngắn màu đay, mặc trang phục cách nhiệt lững thững đi đến.
“Đã lâu không gặp, Hà Tà.”
Thanh âm người đàn ông thuần hậu, đưa tay vuốt tóc ra sau, nụ cười mang tia trêu đùa.
Hà Hoan nghiêng người sang, lễ phép cười nói: “Đúng là đã lâu không gặp, Dawson.”
Thao tác viên tên Dawson ngoắc ngoắc ngón tay với cậu kỹ sư máy, cậu chàng lập tức chạy đi pha thêm một ly cafe.
Dawson dựa vào tường, vừa uống cafe vừa nhìn chằm chằm Hà Hoan.
“Anh nhìn gì đấy?” Hà Hoan buồn cười hỏi.
“Nhìn xem pháo thủ của cậu còn ở phương nào. Năm ngoái khi khu Đông cùng diễn tập với khu Tây, khu Đông các cậu bị bên này đè lên đánh, còn cái tên nhà cậu cứ như con ruồi ấy, mãi không bắt được.” Dawson liếm liếm môi, “Khi kết thúc diễn tập, bên tôi còn nói nếu một ngày cậu tìm được pháo thủ, sợ là những đợt diễn tập sau có biến lớn rồi.”
Cậu kỹ sư máy nói chen vào: “Không sai —— pháo thủ của anh Hoan nhà em lợi hại lắm!”
Hà Hoan vỗ vai Dawson nói: “Đương nhiên là thật. Lần diễn tập sau pháo thủ nhà tôi sẽ đích thân bắn rớt anh.”
“Xì, tự phụ.”
Hai người đang trò chuyện thì quang não của Dawson vang lên.
“Đội trưởng, máy bay vận tải của chúng ta gặp chút vấn đề. Đến giờ phi công vẫn không ra nghỉ ngơi, ngay cả trung tâm kiểm soát không lưu mời họ ra cũng không có phản ứng. Ngài có thể dùng thiết bị điều khiển của mình để mở khoang điều khiển ra không?”
Dawson híp mắt, đặt ly cafe xuống.
“Sao thế? Người của anh ngủ quên trong buồng lái rồi?” Hà Hoan cười hỏi.
Dawson điều chỉnh tần số, gào vào thiết bị liên lạc với máy bay vận tải.
“Mã Nhĩ Tư, nghe thấy gì không, nghe được nhanh chóng trả lời.”
Bên kia truyền đến âm thanh báo bận, không người trả lời.
“Hay là kết nối bên máy bay vận tải xảy ra vấn đề?” Cậu kỹ sư máy hỏi.
Dawson đưa tay chạm vào khẩu súng bên hông, lạnh lùng đáp: “Không thể nào. Kể cả kết nối liên lạc xảy ra vấn đề thì chẳng lẽ đến giờ vẫn không một ai rời buồng lái?”
Dứt lời, Dawson nhanh chóng thông báo cho những đồng đội đang nghỉ ngơi: “Tất cả mọi người ngay lập tức tiến vào trạng thái cảnh giới. Chia một nhóm cùng tôi đến cửa khoang máy bay vận tải.”
Nơi máy bay vận tải hạ cánh lập tức được đóng chặt, toàn nhân viên không chiến đấu đều rút lui.
Dawson vừa tiến vào hành lang, Hà Hoan đã kéo tay hắn lại: “Cẩn thận nhé.”
Dawson quay đầu, thấy rõ tia sáng lạnh trong mắt Hà Hoan.
“Biết rồi. Còn chưa thấy mặt thằng nhóc nhà cậu nữa mà.”
Nói xong, Dawson liền đi đến cửa hông máy bay vận tải, mở thiết bị nhận diện khuôn mặt, sau khi nhận diện được đưa tay đẩy cửa khoang.
Dường như trong nháy mắt, một vật thể như lưỡi hái màu đen nhanh như chớp quét qua đầu hắn.
Dawson phản ứng mau lẹ, một tay đè lại đồng đội đang che trước mặt, đồng thời nổ súng.
Nhưng sinh vật màu đen tốc độ cực nhanh, một phi công máy bay vận tải bị đẩy ra ngoài làm bia đỡ đạn năng lượng của Dawson.
Phi công đó đã sớm bị lưỡi hái màu đen đâm xuyên ngực, sớm đã tử vong, song đôi mắt vẫn còn trợn to, bị sinh vật màu đen quăng ra ngoài đập trúng người Dawson.
Đồng đội đi cùng Dawson lập tức xả súng về cửa khoang máy bay vận tải, sinh vật màu đen bị bức lùi về phía sau.
Hà Hoan đứng ngoài hành lang khép kín nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhăn chặt mày: “Là Sát thủ sao Hỏa.”
Cậu kỹ sư máy sợ váng cả người: “Xảy ra chuyện gì! Sao bọn người sao Hỏa này có thể xâm nhập vào máy bay vận tải được! Mục tiêu của chúng là Dawson sao?”
Hà Hoan quay người, dứt khoát nhấn còi báo động.
Mấy đội cảnh vệ chạy đến, mà tiểu đội của Dawson sau khi ép được “Sát thủ sao Hỏa” lùi vào khoang máy bay vận tải, đã nhanh tay nhân cơ hội đóng cửa khoang lại.
Nhưng trong nháy mắt khi cửa khép lại còn một khe hở, “Sát thủ sao Hỏa” đã chèn lưỡi hải đẩy cửa khoang ra, nó không quan tâm đến làn đạn năng lượng đang dồn dập nã vào người, bật nhảy hung hăng quét lưỡi hái về phía Dawson.
Tất cả người ở ngoài đều nắm chặt tay, trán Hà Hoan túa mồ hồi lạnh, trong một giây khi giọt mồ hôi lạnh rơi trên bảng điều khiển, Dawson đã xoay người né tránh, đồng thời tung một cước trúng ngay cằm “Sát thủ sao Hỏa”, mạnh đến mức ba cặp mắt theo chiều dọc trên mặt nó đều run run, tưởng chừng như sắp rơi luôn con ngươi lên người Dawson.
Đồng đội của Dawson liên tục xả đạn về phía nó, đạn năng lương xuyên thấu qua thân thể, nhưng dường như “Sát thủ sao Hỏa” không hề cảm thấy đau, nó vẫn cố chấp vung lưỡi hái thêm một lần nữa, mắt thấy lưỡi hái sắp rơi trên đầu Dawson.
Dawson nhanh như chớp bắn ra một phát súng, đạn năng lượng xuyên qua trán “Sát thủ sao Hỏa”, chất lỏng đậm đặc phun ra, “Sát thủ sao Hỏa” ngã ngửa ra sau.
Một đội viên kéo cổ áo Dawson, đưa hắn rời khỏi nơi gần cửa khoang.
Những đồng đội còn lại ghìm chắc súng, tiến sâu vào khoang máy bay vận tải.
Tất cả nhân viên trong khoang máy bay đều tử vong.
Thi thể phi công phụ đã cứng ngắc, chắc là đã chết lâu rồi.
Trên cổ phi công trưởng có một vết cắn, cả khuôn mặt đều là nước miếng của”Sát thủ sao Hỏa”, xem ra chúng nó đã không chế phi công điều khiển để thuận lợi đến cứ điểm mặt trăng.
Sau khi tiến hành kiểm tra rà soát vô số lần trong khoang máy bay, xác nhận không còn gì khả nghi.
Tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Dawson ra lệnh rút lui cùng các đội viên.
“Nếu anh chết tại cứ điểm mặt trăng như này thì thật quá oan uổng.” Hà Hoan giơ nắm đấm với Dawson.
Dawson cụng nắm đấm cùng với y, nói: “Nhưng chuyện này quá kì lạ. Hẳn là “Sát thủ sao Hỏa” đã ngủ đông trong khoang chứa đồ vận chuyển, thế nên máy quét sinh vật mới không phát hiện được nó là vật sống.”
Hà Hoan híp mắt, vuốt cằm suy đoán: “Nhưng nếu như mục tiêu của chúng nó là anh – một thao tác viên cấp S, thì sao không động thủ ngay khi anh và hạm đội rời Hỏa vệ một đến cứ điểm trạm không gian, mà phải chờ đến tận khi hạ cánh trên cứ điểm mặt trăng?”
Dawson nhún vai cười lạnh: “Quỷ mới biết. Hay là mục tiêu của chúng nó là ngài thao tác viên cấp S duy nhất của khu Đông đây?”
“Vậy phải cảm ơn ngài đây đã rước bọn nó đến tận đây rồi.” Hà Hoan liếc đối phương một cái sắc lẻm.
Lúc này Hạ Hành đang ở phòng huấn luyện thể năng đối chiến với Trần Thuật.
Trần Thuật luôn rất tự tin với skill đánh nhau của mình, lại có Hứa Xung ngồi dưới đài cổ vũ, còn nói với Hạ Hành: “Này anh Hành này, kết quả như thế nào thì vẫn là anh em nhá.”
Hạ Hành nhéo nhéo cằm, liếc nhìn Hứa Xung: “Trần Thuật lợi hại hay anh lợi hại?”
Hứa Xung đáp: “Đương nhiên là tôi.”
“Thế Hà Hoan lợi hại hay anh lợi hại?”
Một câu xuyên tim, Hứa Xung xị mặt.
“Thôi anh không cần trả lời tôi cũng biết rồi.” Hạ Hành cười cười, chọc Hứa Xung cáu đau cả tym.
Hạ Hành nhìn Trần Thuật, ngay nháy mắt Trần Thuật xuất thủ, hắn bỗng nâng cổ tay đối phương, xoay một cú nhanh đến mức người đứng xem đều không thấy rõ, chỉ thấy nhoáng một cái, rầm một tiếng, Trần Thuật đã bị Hạ Hành đè xuống sàn.
“Đạ mấu —— dậy mau!” Hứa Xung ở cạnh xem trận đánh cả kinh bật dậy, còn kém chưa vọt lên trên đài luôn.
Người đang đối luyện ở cạnh đó đều ngừng lại, chỉ nhìn thấy chân Hạ Hành quét một cái, nháy mắt hoàn thành một chiêu khóa thập tự, Trần Thuật bị đàn áp ngay cả cơ hội thở lấy hơi cũng không có.
“Ông trời của tôi ơi, đứa nào đây? Sao khóa thập tự mượt thế?”
“Bản sao của Hà Hoan hử?”
“Á đù á đù! Là Hạ Hành! Không hổ là thanh niên kì ba xứng đôi với Hà Hoan, khóa thập tự gần như y xì!”
Ban đầu Trần Thuật còn không chịu nhận thua, nhưng một chiêu này của Hạ Hành quá chắc, gần như không chừa lại tí cơ hội giãy giụa nào, mặt nghẹn đến đỏ bừng, lâu thêm nữa có khi bể mạch máu không chừng.
Hứa Xung nhìn mà run sợ trong lòng, giận dữ hét: “Em con mẹ nó nhận thua ngay cho ông!”
Lúc này Trần Thuật mới không cam lòng đập tay trên sàn, Hạ Hành lập tức buông cậu ra.
“Đừng buồn mà. Anh còn có thể luyện cùng cậu thêm vài hiệp nữa, rồi chúng ta sẽ cùng nghiên cứu xem làm sao phá được một chiêu này của Hà Hoan.” Hạ Hành ngồi xổm cạnh Trần Thuật nói.
“Em… em không buồn. Chỉ là cảm thấy anh thật sự rất lợi hại… khụ… khụ…”
Hạ Hành sờ đầu Trần Thuật: “Anh không lợi hại đâu. Còn không lợi hại bằng tên tra nam kia mà.”
Ngay lúc đó, tất cả mọi người đều nghe được tiếng còi báo động một ngắn hai dài, rối rít ngẩng đầu.
“Là báo động cấp độ ba, có sinh vật lạ xâm nhập vào trụ sở của chúng ta sao?” Trần Thuật lẩm bẩm.
Hứa Xung đã đặt tay vào súng bên hông, lạnh giọng nói: “Xuống đây nhanh hai tên nhóc kia. Trần Thuật, cầm súng đứng sát Hạ Hành.”
Hạ Hành ngơ ngác: “Đứng sát tôi?”
“Cậu không có súng.” Thanh âm Hứa Xung rất lạnh, hoàn toàn không mang âm điệu cười đùa như ngày thường.
Hạ Hành không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi theo bên người Trần Thuật.
Tất cả nhân viên đang nghỉ phép hoặc là ngay lập tức trở lại cương vị công tác, hoặc là nhanh chóng rút về nơi an toàn, các cửa lớn đều lần lượt khóa lại.
Hứa Xung liên lạc với Hà Hoan để hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì.
“Tạm thời không cần lo lắng. “Sát thủ sao Hỏa” đã trà trộn vào trong máy bay vận tải của hạm đội khu Tây, Dawson đã đích thân xử lý đó. Chỉ là những nhân viên trong máy bay vận tải đều hi sinh.” Hà Hoan ngừng một lát, lại hỏi: “Hạ Hành đâu? Em ấy đi cùng các cậu cả chứ?”
Hứa Xung liếc mắt nhìn Hạ Hành, đáp: “Tâm can bảo bối nhà cậu đang ở chỗ tôi. Định đem cái gì đến chuộc?”
“Cậu muốn gì tôi cũng đưa.” Hà Hoan trả lời.
Khi đang nói chuyện, Dawson vội vàng đến cạnh Hà Hoan: “Không xong rồi, một chiếc máy bay vận tải khác cũng có “Sát thủ sao Hỏa”, nó đã lẻn vào căn cứ!”
Hà Hoan vừa nghe đã theo Dawson cùng đến trước máy bay vận tải kia, cửa khoang mở toang, một kỹ sư máy nằm trên vũng máy, một cảnh vệ đang được cấp cứu.
“Thông báo căn cứ đóng kín tất cả khu vực, mở máy quét sinh vật, nhất định phải cản được con “Sát thủ sao Hỏa” này!” Hà Hoan phát mệnh lệnh, toàn bộ căn cứ khẩn trương tiến vào trạng thái phòng thủ.
Hứa Xung đang định dẫn Hạ Hành rời khu huấn luyện thể năng, ai ngờ cửa toàn khu đã bị đóng chặt.
Thanh âm lạnh băng không gợn sóng truyền đến từ loa thông báo.
“Tất cả nhân viên xin chú ý! “Sát thủ sao Hỏa” đã lẻn vào căn cứ, yêu cầu tất cả mọi người nâng cao cảnh giác.”
Toàn người trong khu huấn luyện thể năng đều biến sắc, có người còn lên sẵn nòng súng.
Hạ Hành đã sớm nghe nói qua “Sát thủ sao Hỏa”.
Đây là một loại sinh vật hết sức đặc biệt, nó có thể ẩn náu trong khoang máy bay vận tải nhờ trạng thái ngủ đông như trứng, thường được dùng để thăm dò tình báo, xâm nhập vào các cứ điểm, thậm chí đến cả trái đất. Toàn thân phủ lớp giáp đen, có thể đứng thẳng đi, chi trước hình lưỡi hái, tương tự như con bọ ngựa.
Nhưng tốc độ của nó sánh ngang Sâu hồn, đến đi không lưu chút dấu vết, hơn nữa giỏi ẩn núp. Lưỡi hái của nó vô cùng sắc bén, có thể nhẹ nhàng đâm xuyên tim hai người một lần.
Nó là một loại sinh vật được bọn sao Hỏa thuần dưỡng, chuyên dùng để ám sát thao tác viên chiến hạm.
“Hứa đội, anh phải thật cẩn thận đó.”
“Không thấy tôi đang đề phòng đây à?” Hứa Xung giương súng nhắm vào từng ngõ ngách của khu huấn luyện thể năng.
“Ý tôi là, ngài là thao tác viên lợi hại như vậy, còn là đội trưởng trung đội một, chắc chắn nằm trong danh sách đối tượng cần loại bỏ của bọn “Sát thủ sao Hỏa” rồi.” Hạ Hành nói.
“Nhảm nhí.” Hứa Xung đáp.
Hà Hoan đang chăm chú nhìn màn hình theo dõi máy quét, bỗng như nhận ra gì đó, tức khắc rút súng bên hông chạy vọt ra khỏi phòng điều khiển.
“Hà Hoan! Cậu đi đâu thế!” Dawson đuổi theo.
Hà Hoan mím môi, lạnh giọng nói: “Nó vừa không công kích anh, cũng chả đến tấn công tôi, vậy thì —— mục tiêu của nó rất có thể là pháo thủ của tôi!”
Dawson nóng nảy “F*ck” một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Hà Hoan đến trước một bảng điều khiển, Dawson đứng ngay sau lưng y, đề phòng “Sát thủ sao Hỏa” bám đuôi.
“Pháo thủ của cậu ở đâu?” Dawson hỏi.
“Đang ở khu huấn luyện thể năng.” Hà Hoan đáp.
“Chung quanh có ai không?”
“Hứa Xung đang ở cùng em ấy.”
“Vậy thì phải hy vọng nếu khi “Sát thủ sao Hỏa” phát hiện pháo thủ của cậu, nhưng bỗng thấy hứng thú với Hứa Xung hơn.”
Hà Hoan: “… Lão Hứa sẽ nhảy cẫng lên đập anh đấy.”
Cánh cửa mở ra, hai người nhìn hành lang thật dài, bắt đầu cắm mặt chạy.
Trong phòng huấn luyện thể năng, người không có vũ khí chậm rãi lui vào vòng trong, người có vũ khí thì vây phía ngoài, chỉ Hứa Xung cùng Trần Thuật vẫn đứng kè kè bên Hạ Hành.
Hạ Hành chưa có cơ hội đối mặt cùng “Sát thủ sao Hỏa”, ban đầu hắn vẫn luôn tò mò rốt cuộc tốc độ loài sinh vật này nhanh đến mức nào, nhưng khi hắn cảm giác được Hứa Xung và Trần Thuật đang cực kỳ căng thẳng, liền cảm thấy chắc mình nên bỏ đi ý nghĩ muốn thử nghiệm đi thì hơn.
Ánh đèn trên trần kim loại vẫn luôn tỏa sáng, căn bản không có nơi nào để “Sát thủ sao Hỏa” có thể ẩn nấp, chẳng lẽ bọn nó còn có thể tàng hình sao.
Hạ Hành nheo mắt quan sát chung quanh, phần lớn người đều cảm thấy trên đỉnh đầu là nơi họ không thể quan sát hết, nhưng riêng Hạ Hành lại nhận thấy có nơi còn nguy hiểm hơn.
“Nếu như “Sát thủ sao Hỏa” lẻn vào phòng huấn luyện, vậy thì… dưới sàn đấu mới là nơi ẩn núp tuyệt vời nhất của chúng chứ?” Hạ Hành nói.
Đặc biệt là nhân lúc vừa rồi tầm mắt mọi người đều đang tụ trên đài, đến nỗi chỉ sợ dưới đài xảy ra chuyện gì cũng không ai chú ý.
Hứa Xung lập tức phát mệnh lệnh: “Tất cả mọi người cách xa sàn đấu, chú ý kề sát nhau. Người có vũ khí chia bốn người một tổ đi kiểm tra dưới sàn đấu.”
Đầu tiên là sàn đấu ở góc tây nam, bốn người cầm súng cẩn thận đứng cách một khoảng cúi đầu kiểm tra.
“Sàn đấu số 1 an toàn!”
Tiếp theo là sàn đấu phía đông nam.
“Sàn đấu số 2 an toàn!”
Đến sàn đấu số 3 là nơi mà Hạ Hành và Trần Thuật vừa solo.
Hứa Xung túm cổ áo Hạ Hành, không cho hắn cơ hội từ chối mà nhét vào cạnh mấy người cầm súng: “Để ý thằng nhóc này.”
“Rõ!”
Trần Thuật muốn đi chắn trước mặt Hứa Xung, nhưng đã bị đối phương lôi về sau lưng. Cậu rất ăn ý mà đưa súng gác bên đầu vai Hứa Xung, hai người nằm xuống.
Ngay tại lúc Hứa Xung sắp thò đầu vào quan sát bên trong, một lưỡi hái đen thui quét qua, Hứa Xung lập tức nổ súng, có thứ gì đó vọt ra từ bên kia sàn đấu.
Hạ Hành giật thót tim, thật không ngờ “Sát thủ sao Hỏa” vẫn còn ở đây.
“Nó nhảy đi đâu rồi?” Hứa Xung trầm giọng hỏi.
“Sàn số 4!”
“Không —— là sàn số 6!”
Tốc độ của con này quá nhanh.
“Cẩn thận——” Trần Thuật hét về phía Hạ Hành.
Chớp mắt kia, lông tơ trên người Hạ Hành dựng đứng cả lên, có gì đó xé gió mà đến, tập kích ngay sau gáy của hắn!
Hết thảy đều dựa vào bản năng, Hạ Hành nghiêng người ngã xuống, lưỡi hái đen lướt dọc qua gò má hắn, rồi “Keng” một tiếng, nện trên mặt đất.
Tiếng súng “Đoàng đoàng đoàng” liên tiếp vang lên, nhưng ngay chớp mắt Hạ Hành nằm xuống đất, “Sát thủ sao Hỏa” đã quét lưỡi hai qua lần thứ hai, mắt thấy Hạ Hành sắp bị nó chém trúng! May mà hắn đã kịp thời chống tay xuống đất lộn một vòng, vừa vặn nằm dưới vòng cung lưỡi đao quét đến.
Con “Sát thủ sao Hỏa” vẫn cứ bám theo Hạ Hành, hắn cảm thấy cả đời này chưa bao giờ mình chạy nhanh đến như vậy, lưỡi hái móc vào sau cổ áo hắn, kéo về sau một cái, thiếu chút siết đứt luôn cổ.
Hạ Hành tàn nhẫn xé rách cổ áo, chi trước của “Sát thủ sao Hỏa” còn móc sau cổ áo hắn, chân sau đã nhanh lẹ trượt xuống nấp dưới sàn số 5.
Bốn năm người phía dưới bắt đầu xả súng càn quét, nhưng không tí động tĩnh nào.
Bỗng “Sát thủ sao Hỏa” vọt ra từ một sàn đấu khác, thẳng hướng Hạ Hành.
“Đệt——” Hứa Xung chạy nhanh đến, bốn năm khẩu súng cũng đồng thời nhắm ngay sau lưng nó.
Lớp vỏ cứng rắn bị bắn xuyên, chất lỏng màu đen sền sệt chảy ra, nhưng chỉ cần không bắn trúng đầu nó, nó vẫn như không cảm giác được đau đớn.
Hạ Hành vụt tránh, chi trước của nó “Ầm” một tiếng nện ngay bên tai Hạ Hành, vật nhọn ma sát kim loại vang tiếng kít, màng nhĩ bị chấn đau dữ dội, đầu cũng ngẩn ra.
Mắt thấy chi trước nó sắp kẹp lấy đầu Hạ Hành, hắn bỗng trượt xuống, làm hai chi trước của nó va vào nhau, Hạ Hành giơ chân lên, hung hăng đá vào bụng nó.
Nó lảo đảo lui về sau một bước, Hạ Hành lủi ra.
“SÚNG SÚNG, mẹ nó ai mau đưa cho ông một cáiiii.”
Ba bốn cây súng ném về phía Hạ Hành, trong đó một cây đáp ngay vào đầu hắn.
***!
Hắn dẫm phải chất lỏng sền sệt chảy từ người “Sát thủ sao Hỏa” rồi ngã oạch ra đất.
Đang định đứng dậy chợt có cảm giác một luồng gió lạnh đang quét đến, Hạ Hành xoay người một cái, hai lưỡi hái đen thùi lùi một nện vào bên trái hắn, một nện vào bên phải hắn.
Người xung quanh vẫn liên tiếp bóp cò, chất lỏng đen thui sền sệt loang đầy đất.
Ba cặp mắt của nó nhìn chằm chằm vào Hạ Hành, hàm răng nghiến ken két, trong không khí tựa như có tiếng “Ong ong” vang vọng. Miệng của nó toàn là răng nanh, hàm răng ngọ nguậy như muốn phun ra thứ gì đó.
Hạ Hành không quản ba bảy hai mươi gì nữa, chỉ biết nâng súng nhắm ngay vào miệng nó, chỉ nghe “Phốc” một tiếng, mặt hắn đã bị tưới đầy nước miếng, mùi tanh hôi đến mức suýt nữa ói ra.
“Hạ Hành!”
Hà Hoan vọt tới, trượt chân trên đất nhanh chóng đến cạnh Hạ Hành, trực tiếp hướng súng bắn thẳng vào mi tâm nó, dịch não trăng trắng phun ra như vòi phun nước.
Hà Hoan tức khắc đưa tay che mặt hắn, nhưng mà vẫn chậm một bước.
“Đệt mợ!”
Hạ Hành nắm chặt tay, đấm thật mạnh trên mặt đất.
“Sát thủ sao Hỏa” nghiêng ngả ngã xuống, mắt thấy sắp té trên người Hạ Hành, Hà Hoan giơ chân đá một cước, đạp nó ra ra.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, nó vốn đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ, nhận thêm một đạp như vậy toàn thân đã chia năm xẻ bảy.
“Hạ Hành! Hạ Hành! Em không sao chứ!”
Hà Hoan ngồi xuống trước mặt Hạ Hành, đưa hai tay lau dịch lỏng trên mặt hắn.
“Ọe ọe…” Hạ Hành chỉ hít thở một hơi đã điên cuồng nôn mửa.
Từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm hắn.
Hứa Xung và Trần Thuật cũng vội vàng chạy đến xem hắn.
“Hạ Hành, cậu có sao không? Người có bị thủng lỗ nào không?” Hứa Xung hỏi.
Hạ Hành không dám thở hổn hển, sợ chỉ cần hít vào một cái đã ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra từ người mình, chỉ có thể chán nản xuôi tay.
“Ây zô, lớp dịch dưỡng da này tốt lắm đấy, cậu đắp lâu thêm tí nữa đi. Nghe nói nó sẽ giảm bớt chất sừng, tăng cường quá trình trao đổi chất. Ngày mai ngủ dậy chắc chắn sẽ thành hoa khôi hạm đội đó.” Dawson ngồi xổm xuống, muốn nhìn rõ xem nhóc pháo thủ Hà Hoan luôn luôn tâm tâm niệm niệm có bộ dáng gì.
Nhưng mà bây giờ mặt Hạ Hành đầy nước miếng, cả khuôn mặt cứ như bị lớp tơ kéo kín, không nhìn được gì cả.
“A… A…” Hạ Hành chỉ chỉ Dawson, ý hỏi Hà Hoan đây là ai.
Hà Hoan thở phào một hơi: “Đây là đội trưởng trung đội một hạm đội khu Tây, Dawson.”
Vừa giới thiệu xong, Hạ Hành đã đưa tay vuốt dịch trên mặt một cái, “Bẹp” một phát vỗ trên mặt Dawson.
Dawson nhắm hai mắt lại, cả người ngửa về phía sau, nhưng không né tránh.
Người đang vây xem đều không hẹn mà lui về sau, rất sợ Hạ Hành bất chợt vẩy cái dịch nước miếng hôi rình đó lên người mình.
Dù sao cũng đã hôi như vậy rồi, Hạ Hành dứt khoát nằm bẹp tại chỗ luôn.
Hà Hoan một bên vừa đẩy vửa dỗ: “Nào nào, chỉ là mùi hơi nặng một chút. Nhanh đi tắm đi, không tí nữa nó khô cứng rồi lại gỡ không ra bây giờ.”
“Còn sống là tốt rồi.” Hạ Hành lười biếng nói.
Hắn vừa mới vận hết sức từ bú sữa mẹ, giờ cả thân chả buồn nhúc nhích.
*** mẹ cái con “Sát thủ sao Hỏa”, cả người đen thùi lùi phủ một lớp giáp cứ như quả phụ đen, làm Hạ Hành hắn sợ đến nhũn cả chân.
“Mà anh vừa cứu em đó, khi nào định lấy thân báo đáp?” Hà Hoan vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ hỏi.
“Giờ người em bẩn như này… anh mà muốn thì cứ thoải mái đem đi luôn đi…”
Hạ Hành nghiêng đầu, một bộ vò đã mẻ anh đây cho vỡ luôn.
“À~” Hà Hoan nheo mắt nhìn một đám người vẫn đứng xa xa xung quanh không chịu rời đi.
Hạ Hành đúng là mềm chân thật, hắn cảm thấy dù có hi sinh trên chiến hạm nổ tung như pháo hoa thì vẫn rất có cảm giác bi kịch của một anh hùng.
Còn cảm giác bị quái vật đuổi theo chạy tụt quần này, Hạ Hành thật thấy như mình sắp chuyển kiếp đến nơi.
Vẫn còn hoảng hồn đây này.
“Không chịu đứng dậy đúng không. Vậy thì xử tử tại chỗ nhé. Tư thế giờ của em cũng ok lắm.”
Hà Hoan quỳ xuống hai bên Hạ Hành, sống lưng thẳng tắp, từ góc độ của hắn nhìn lên thật có lực uy hiếp.
Hạ Hành vẫn còn dính đống dịch đen, hai chân giang rộng rụng rời.
“Xử cái gì… tử?” Đầu ngón tay hắn giật giật, rồi lại bỏ cuộc mà bất động.
Ngón tay Hà Hoan đặt lên thắt lưng, mỉm cười cúi đầu nhìn hắn: “Đoán xem?”
Chỉ nghe “cách” một tiếng, là tiếng khóa nịt mở.
Những người khác cách quá xa không nghe rõ họ nói gì, chỉ có thể đoán.
Chỉ có Dawson đang đứng cạnh đó tích cực chùi dịch bẩn trên mặt mới choáng váng.
“*** *** ***! Hai cậu thật dám chơi!” Miệng thì bô bô nhưng Dawson vẫn không hề có ý định rời đi.
Hạ Hành ngơ ngác: “Chó Hà này! Anh nhìn cho rõ xem đây là đâu!”
“Ồ, anh là chó mà!”
Mắt thấy Hà Hoan cầm khóa nịt chuẩn bị kéo ra, Hạ Hành giật thót, lập tức bò dậy, lắc lư hai ba bước rồi vèo một cái phóng ra ngoài.
Thanh âm Hứa Xung từ xa xa truyền đến: “Này nhãi kia, nhớ vào phòng vệ sinh rửa thật sạch kìa! Đừng có vây cái thứ bẩn thỉu đó ra khắp nơi!”
“Chắc là hết “Sát thủ sao Hỏa” rồi chứ?” Hà Hoan nhìn về phía Dawson, tay chậm rãi nịt lại dây thắt lưng.
Dawson bất đắc dĩ: “Tôi chỉ có hai chiếc máy bay vận tải, cậu nghĩ bọn nó còn nấp trong chiến hạm nữa à?”
Hà Hoan không lên tiếng, đi vào phòng vệ sinh, thấy Hạ Hành đang cong lưng, đầu hướng dưới vòi nước, liều mạng xả nước.
Nước là tài nguyên có hạn, thế nên vòi nước rửa tay ở đây được thiết kế xả năm giây sẽ tự ngắt, Hạ Hành đưa tay thả rồi nhấn, đứt quãng gần một phút mà chưa rửa được tí nào.
Hà Hoan đi đến nhấn giúp hắn, lúc này Hạ Hành mới thoải mái mà rửa sạch mặt.
Chờ lúc hắn đi ra đã thấy Hứa Xung và Trần Thuật đang chờ mình bên ngoài.
“Lợi hại đó Hạ Hành, nhanh như vậy đã lọt vào danh sách cần loại bỏ của bọn Sát thủ sao Hỏa.” Hứa Xung vừa vỗ tay vừa nói.
Hạ Hành lắc lắc đầu, nước trên tóc bắn tung tóe ra ngoài, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng lui về sau một bước.
“Hay là tôi nhường phần đãi ngộ này cho anh nhé?” Hạ Hành đưa tay vỗ vỗ lên ngực Hứa Xung, để lại một dấu năm ngón tay ướt nhẹp.
“Đi thôi, theo anh đến phòng y tế kiểm tra cẩn thận xem, tiện thể đi làm tiêu độc toàn thân.” Hà Hoan nói.
Đến phòng y tế, Hạ Hành được lấy máu kiểm tra, sau khi xác nhận không bị nhiễm bất kỳ ký sinh trùng hay chất lạ gì, chị y tá xinh đẹp nói với hắn: “Cởi hết quần áo, đi từ bên này sang bên kia rồi mặc vào. À tháo hết tất cả trang sức trên người nữa nhé.”
Hạ Hành cảm thấy mình như con cừu chuẩn bị giết thịt, giờ chuẩn bị cạo lông sạch sẽ chờ thịt.
Hắn che chym nhỏ đi trong lối đi, bên tai là tiếng phun sương khử độc.
Loa trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm bác sĩ giám sát: “Này này! Che cái gì mà che? Không khử độc nó?”
Sau thanh âm bác sĩ là tiếng cười nhỏ vang lên, vừa nghe đã biết là Hà Hoan.
Hạ Hành khó chịu buông tay, giơ ngón giữa về phía camera giám sát.
Chờ sau khi hắn đi qua lối phun sương khử độc, Hạ Hành thấy người mình khô mát hơn nhiều, đưa tay ngửi thử, mùi nước khử độc thơm thơm. Ngay cả cảm giác dợn dợn dính dính trên mặt cũng đã hết, bóng loáng trơn trượt như trứng gà bóc.
Hạ Hành mặc quần áo sạch vào, ra cửa, nhìn thấy Hà Hoan tay đút túi đứng chờ hắn.
“Em làm gì mà mặc quần áo lâu ghê vậy?” Hà Hoan buồn cười hỏi.
“Tự nhiên em phát hiện mình quá đẹp trai, thế là đứng ngắm lâu thêm tí.” Hạ Hành đáp.
“Thật? Đến anh xem xem nào.” Hà Hoan nắm cằm hắn nhìn qua nhìn lại, “Ồ, đúng là đẹp trai thật. Nhanh nhanh, về nhanh, anh đến kì rồi đây này.”
“…”
Lúc này, thư ký của trung tướng Lạc Thiên Hà đến, đầu tiên là gật đầu chào Hà Hoan, rồi mới nhìn về phía Hạ Hành, “Trung tướng bảo tôi đến xem tình hình cậu, thân thể không có vấn đề gì chứ?”
“Vâng, không sao. Tiện thể còn được trải nghiệm mặt nạ dưỡng da độc quyền của Sát thủ sao Hỏa luôn.” Hạ Hành méo miệng, chắc cái mùi kia sẽ trở thành bóng ma tâm lý cả đời hắn mất.
“Nếu như thân thể không có vấn đề gì, vậy chúng ta sẽ tiến hành bài kiểm tra đánh giá cấp bậc thao tác viên cho cậu sau một tiếng nữa.”
Hạ Hành sửng sốt: “Sao bất ngờ như vậy?”
“Hẳn là muốn em có thể sớm thông qua kiểm tra để đưa vào phạm vi thao tác viên được bảo vệ đó.” Hà Hoan trả lời.