Cường Thế Sủng Ái

Chương 53



Về sau, Cố Phán trông mong nhìn Thẩm Mộ Ngạn ăn hết toàn bộ bát cháo mà mình mang đến.

Cô nhưng là không có kiểu thận trọng khiêm tốn của con gái trong TV hay là được viết trong tiểu thuyết, cho dù là tự mình làm được thì cũng không nói thêm gì nhiều.

Sau khi cô nhìn thấy Thẩm Mộ Ngạn ăn hết sạch cháo, thì ngay lập tức vẻ mặt bày tỏ cầu được khen ngợi.

"Em là lần đầu tiên xuống bếp đấy, thế nào? Hương vị có phải là cũng không tệ lắm không?"

"Ừ, rất ngon."

Thẩm Mộ Ngạn không hề nói dối, mặc dù “phần kính lọc“ trong đó nhiều một chút, nhưng món cháo tôm tươi mà Cố Phán nấu này cũng thật sự còn ăn được.

Ngoại trừ gạo cứng một chút, vị mặn một chút, tổng thể lại mang theo chút mùi khét, những cái khác quả thực đều rất ngon.

Đương nhiên là, những ý nghĩ này tiểu thư Cố căn bản sẽ không biết. Cô nghe được lời khen của người đàn ông dành cho mình, cái đuôi cáo sắp vểnh lên trời luôn rồi.

Lúc tình cờ nhìn đến tập tài liệu mà anh đặt ở bên cạnh, Cố Phán mới nhớ tới khi mình vừa đi vào, người này còn đang làm việc.

"Tài liệu gì đây, gấp như vậy sao? Không thể xem chậm hai ngày à? Trước đó cô y tá kia không phải đã nói rồi, bảo anh nghỉ ngơi đấy."

Vì Thẩm Mộ Ngạn vừa rồi xuống giường ăn cháo, cho nên lúc này hai người đều ngồi ở trên ghế xô-pha trong phòng bệnh.

Nghe thấy lời Cố Phán, Thẩm Mộ Ngạn một phen ôm người lên, đặt lên đùi mình.

Mặc dù đã hôn hai lần rồi, nhưng Cố Phán vẫn có chút không chịu đựng nổi hai người thân mật như vậy dán lại một chỗ.

Nhất là bàn tay của người đàn ông dán chặt lấy vòng eo của cô, hơi nóng hầm hập trong lòng bàn tay vây quanh cô, trong nháy mắt đó, Cố Phán cảm thấy không khí ở bốn phía đều trở nên tràn đầy mập mờ.

"Anh nói thì nói, cứ ôm lấy em làm gì..."

Cố Phán vừa nói, vừa ôm cổ người đàn ông nhìn anh. Lúc này dáng vẻ của cô ngoan ngoãn khác thường, không có vẻ cố ý tức giận lại dữ dằn thường ngày, bên trong đôi con ngươi linh động, giống như màu nước lay chuyển.

Đáy mắt Thẩm Mộ Ngạn hơi tối tăm. Trong phòng bệnh lúc này chỉ bật một cái đèn bàn, anh quay lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nhưng quanh người lại quấn một vòng hào quang óng ánh.

"Đau lòng anh à?"

Cố Phán ngẩn ra, tiêu hóa một lát mới hiểu, anh đây là đang tiếp lời mình vừa nói anh ngã bệnh mà còn làm việc.

Tiểu thư Cố lẩm bẩm không muốn thừa nhận, "Mới không đâu, em chỉ sợ anh lại tiếp tục giày vò không ra viện được, em phải ngày ngày đưa cơm đến ở bên anh!"

Thẩm Mộ Ngạn nắm lấy trọng điểm, liếc nhìn cô rồi thản nhiên mở miệng: "Ra viện rồi thì em không định đi theo anh nữa à?"

Câu hỏi này rất trực tiếp, Cố Phán không biết nên đáp lại thế nào.

Suy nghĩ giây lát, cô mới nói: "Ra viện rồi anh sẽ phải về trụ sở chính của Thẩm thị nha, giờ em không làm ở bên đó nữa, ra vào nhiều cũng không tiện."

Ngụ ý là, anh đi đến công ty rồi, cô quả thực không thể lại đi theo anh nữa.

Vả lại... Những cái này đều không phải là trọng điểm! Trọng điểm còn ở chỗ anh trai cô đó!

Cố Phán đột nhiên nghĩ đến cái vấn đề lớn này, vội vàng nói với Thẩm Mộ Ngạn: "Vừa nãy anh đang ăn, em cũng không muốn làm phiền anh. Hôm nay em thật sự đã ngả bài với anh trai em rồi, anh ấy cũng biết chuyện lúc trước của chúng ta. Gần đây anh ấy phải đi công tác nửa tháng, không rảnh quản lý em, chỉ có thể phái vệ sĩ trông chừng em thôi.

Nhưng anh ấy cũng nói, chờ sau khi anh ấy về, muốn anh tự mình đi tìm anh ấy. Anh đó, anh hiểu là ý gì rồi chứ?"

Trước đó Cố Phán một lòng chỉ nghĩ nhanh chóng đến bệnh viện tìm Thẩm Mộ Ngạn. Giờ ngồi một lát, trái lại có chút phản ứng chậm ý thức được vấn đề chân chính.

Nhưng Thẩm Mộ Ngạn lại hình như không để ý lắm, sau khi tùy tiện "Ừ" một tiếng, thì lại kéo chủ đề quay về chuyện ban đầu.

"Không làm trợ lý nữa, em cũng có thể đến công ty, không ai dám nói gì nhiều đâu."

Cố Phán bĩu môi, "Mới không muốn đâu, lúc em đi còn đại náo một trận ở trụ sở bên ấy, còn mang cả Thiện Thiện đi, bây giờ lại chẳng hiểu ra sao qua đó, xấu hổ thế nào chứ."

"Đại náo một trận gì?" Thẩm Mộ Ngạn hỏi.

Cố Phán hơi kinh ngạc, ngước mắt nhìn anh, "Không ai nói với anh à? Lúc em đi, vì Thiện Thiện đã ầm ĩ một trận với trưởng phòng kế hoạch, dù sao lúc đó cãi nhau rất hăng."

Câu trả lời này khiến Thẩm Mộ Ngạn hơi nhíu mày, đúng là không có ai nói với anh. Lúc trước anh vội vàng từ nước ngoài chạy về, liền trực tiếp đi tìm Cố Phán. Mà bên phía công ty, có thể trực tiếp báo cáo tình hình với anh ngoại trừ Lý Trì thì cũng chỉ có Lam Tâm, nhưng hai ngày này, Lam Tâm lại không nói tới một chữ về chuyện của Cố Phán.

Anh tỉnh bơ che lại tia u ám trong đáy mắt, siết chặt bàn tay đang đặt trên eo cô, "Ầm ĩ rồi cũng không sao, dù gì em lại đi đến trụ sở chính, cũng không phải là thân phận của một trợ lý nữa."

Cố Phán đương nhiên biết ám chỉ trong lời nói của người đàn ông này, giống như làm nũng hừ một tiếng, "Mới không muốn đâu, anh theo đuổi cũng chưa bắt đầu theo đuổi, cũng chưa chủ động sắp xếp một lần hẹn hò, em tạm thời không muốn đổi thân phận khác!"

Thẩm Mộ Ngạn dường như đoán được cô sẽ nói như vậy, cúi mặt xuống lẳng lặng nhìn cô.

"Em còn nhớ rõ lúc trước em từng nói, có thể để anh sớm hưởng thụ phúc lợi của bạn trai không?"

"Nhớ rõ thì thế nào?" Cố Phán nói xong lời này, theo bản năng bịt kín miệng mình, tưởng rằng gã xấu xa này lại muốn hôn mình.

Thẩm Mộ Ngạn bị động tác này của cô chọc cười đáy mắt cũng nhiễm một chút ấm áp. Anh kéo tay cô xuống, nắm lấy đầu ngón tay đưa đến bên môi của mình khẽ hôn xuống.

"Chuyện giống vậy, em cũng có thể làm."

"Làm gì cơ?"

"Sớm hưởng thụ phúc lợi của bạn gái."

"... Phúc lợi gì?"

Người đàn ông ôm lấy cô gái nhỏ, chậm rãi mở miệng: "Giám sát anh."

-

Không thể không nói, Thẩm Mộ Ngạn tên xấu xa kia đưa ra cám dỗ vẫn rất đủ mê hoặc.

Trước kia cô nhìn bà nội thỉnh thoảng đi kiểm tra ông nội, khắp nơi nhận được tiếp đãi nhiệt tình lại một mực cung kính. Mọi người trong công ty đều sợ ông nội, mà ông nội lại sợ bà nội, gián tiếp liền dẫn đến, lúc bà nội đến công ty, Lão Đại của cả công ty chính là bà.

Cảm giác đó...

Thật đúng là rất sướng.

Đương nhiên, Cố Phán cũng biết, kiểu đàn ông như Thẩm Mộ Ngạn này không thể nào có chỗ nào cần giám sát. Ngay cả nữ thư ký bên người đều là kiểu lạnh lùng, cứng rắn lại cương trực như Lam Tâm kia, kiểu đàn ông này sao có thể sẽ có tình huống gì khác?

Có điều, tuy cảm thấy đi kiểm tra công tác không có ý nghĩa gì, nhưng là sớm giống như bà nội vậy, hưởng thụ một lần cảm giác làm bà chủ của Thẩm thị, hình như cũng rất sảng khoái?

Cho nên ngày đầu tiên Thẩm Mộ Ngạn quay về công ty, cô đồng ý đi làm cùng anh.

Buổi sáng hôm đó là Lý Trì lái xe chở tổng giám đốc nhà anh ta đi đón Cố Phán. Dường như đã được dặn dò từ trước, cho nên khi thư ký Lý nhìn thấy hai gã vệ sĩ đi theo sau lưng Cố Phán, cũng không ngạc nhiên lắm.

Hai người vệ sĩ tự mình lái một xe, theo thật sát đằng sau chiếc xe này của Thẩm Mộ Ngạn. Hai chiếc xe tốc độ đều đặn chạy một mạch đến tòa nhà tổng công ty của Thẩm thị, lúc đến nơi, cũng gần xấp xỉ tám giờ sáng.

Lúc này đúng giờ đi làm, trước cổng của trụ sở chính Thẩm thị đều là nhân viên công ty đi qua đi lại.

Trong bọn họ có một nhóm người nhận ra xe của Thẩm Mộ Ngạn, nhìn thấy chiếc xe dừng lại ở cổng công ty, đều rối rít tự giác nhường đường.

Cửa xe ở bên trái được mở ra trước, chân dài căng đầy được bao bọc bởi quần tây màu khói xám bước ra, người đứng xung quanh lặng lẽ quan sát phía bên trong cửa xe, quả nhiên, một giây sau, tổng giám đốc của bọn họ với vẻ mặt trầm tĩnh từ bên trong đứng dậy đi ra.

Một lát sau, cửa xe ở phía bên phải cũng được đẩy ra, một cô gái dáng người nhỏ nhắn xinh xắn từ bên trong nhảy ra.

Cô gái trẻ ăn mặc rất tùy tiện, một cái áo len rộng thùng thình màu tuyết trắng, phía dưới phối với một cái quần bó màu đen, dưới chân đi một đôi giày da dê.

Rõ ràng là cách ăn mặc giản dị bình thường nhất, nhưng mặc lên người cô lại đẹp đến không nói nên lời.

Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, cô vòng qua xe đi đến trước mặt tổng giám đốc của bọn họ, sau đó khuôn mặt nhỏ khẽ ngước lên, cũng không biết là nói gì đó với đối phương, cái miệng hơi chu ra, nhìn qua điệu bộ không vui vẻ lắm.

Sau đó, một màn chân chính khiến cho người ta ngoài dự đoán lại có chút kinh hãi còn ở phía sau ——

Chỉ thấy vị tổng giám đốc Thẩm thị có tiếng là không gần nữ sắc kia, sau khi nghe xong lời của cô gái nhỏ, thì hết sức tự nhiên nắm lấy tay cô.

Tiếp đó, ở dưới cái nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, một đường mang theo cô, đi vào cao ốc văn phòng của trụ sở chính Thẩm thị.

Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người ở đây đều hoài nghi mình phải chăng là hoa mắt, hoặc là đang chất vấn hôm nay phải chăng là ngày Cá tháng tư.

-

Lúc đợi thang máy, Cố Phán vẫn còn phàn nàn.

"Lúc trước rõ ràng cái váy ngắn kia đẹp hơn mà, anh dựa vào cái gì muốn em đổi chứ! Hơn nữa còn chọn cho em một cái che đến kín mít thế này! Em nói này, ngài Thẩm, hiện tại em lại chưa thực sự trở thành bạn gái của anh, anh có cần quản rộng như vậy hay không hả!"

Nói xong lời này, Cố Phán lại cảm thấy không đúng lắm, vội vàng bổ sung: "Không đúng! Cho dù về sau chúng ta chính thức hẹn hò, anh cũng không thể quản lý tự do ăn mặc của em! Dựa vào cái gì không cho em mặc váy ngắn chứ! Hôm nay cũng không phải rất lạnh, trước kia vào mùa đông em vẫn thích chỉ mặc một cái quần tất đấy!"

Cố Phán càng nghĩ càng giận, sáng nay cô dậy thật sớm, lôi kéo chị em cùng cô chọn một cái váy ngắn cực kỳ đẹp.

Ban đầu lúc đi xuống, tràn đầy hứng khởi muốn để Thẩm Mộ Ngạn nhìn thấy, kết quả phản ứng đầu tiên của gã dần ông đáng ghét này lại là bắt cô đi thay?!

Lý do còn rất đường hoàng! Cái gì mà chênh lệch nhiệt độ trong ngày quá lớn, không thích hợp mặc ít như vậy.

Cố Phán tin anh thật mới là lạ!

Nhưng hiển nhiên Thẩm Mộ Ngạn không coi trọng sự cáu kỉnh của cô Cố, cũng không đáp lại cô, sau khi thang máy đến thì nắm lấy tay cô đi vào.

Thế là hoạt động kiểm tra công tác rõ ràng hẳn là rất sảng khoái này, cứng rắn biến thành hoạt động nén giận.

Về sau Thẩm Mộ Ngạn đi họp, để lại một mình Cố Phán ở lại văn phòng, cô vẫn còn thầm mắng gã đàn ông kia quá chó má!

Ổn định cảm xúc một lát, Cố Phán một lần nữa đánh giá phòng làm việc này.

Trước đó, lúc còn là cô bé làm thuê, mỗi một ngóc ngách trong phòng làm việc này gần như đều là cô xử lý, cho nên có thể nói không có ai quen thuộc nơi này hơn cô.

Chẳng qua, lúc ấy thân phận cô nhỏ bé lại thấp kém, vì duy trì hình tượng nhân vật giả, chỉ dám ở lại địa bàn mà mình quy hoạch ra kia, mà phạm vi bàn làm việc của Thẩm Mộ Ngạn bên đó, cô vẫn luôn chưa từng lại gần.

Hiện tại không có ai, Cố Phán cũng không để ý quá nhiều, đứng dậy cất bước đi qua bên đó.

Toàn cảnh cửa sổ sát đất sạch sẽ sáng tỏ. Trên bàn làm việc tài liệu và dụng cụ cơ bản bày ra cũng rất chỉnh tề. Cố Phán ngồi vào cái ghế to rộng dành cho ông chủ kia, cả người đều ngửa về đằng sau.

Cái ghế này rõ ràng dựa vào thoải mái như vậy, nhưng Thẩm Mộ Ngạn người đàn ông kia lại mỗi ngày đều ngồi thẳng tắp. Cố Phán chỉ cần vừa nghĩ tới trạng thái lúc anh làm việc, thì trong đầu không nhịn được "chậc" một tiếng.

Lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị người đẩy ra, dường như là biết Thẩm Mộ Ngạn không có ở đây, đối phương cũng không gõ cửa.

Chỉ có điều, người tiến vào nhìn thấy Cố Phán, thì biểu cảm hơi sửng sốt.

Thật ra, lúc Lam Tâm vừa đến công ty, chỉ nghe thấy rất nhiều người đang thảo luận việc hôm nay tổng giám đốc mang đến một cô bé. Nghe nói cử chỉ của hai người thân mật, nắm tay nhau cùng đi vào công ty.

Lam Tâm trước giờ một lòng với công việc, xưa nay không quan tâm chuyện đồn đại của cấp trên, cho nên đối với việc Thẩm Mộ Ngạn phải chăng có đối tượng hẹn hò hay là hồng nhan tri kỷ, cô ta cũng không để ý lắm.

Chỉ có điều, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới, người này sẽ là Cố Phán.

Cố Phán cách mấy ngày lại nhìn thấy Lam Tâm, trong lòng cũng nổi lên một tia khác thường.

Dù sao lúc ấy cô sẽ ra quyết định nói không cần Thẩm Mộ Ngạn, ngoại trừ thái độ của anh lúc ấy cùng với hiểu lầm của bản thân, còn có nguyên nhân cô nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của Lam Tâm và người quản lý kia.

Cô không biết đối phương có cố ý hay không, nhưng cũng biết rõ, người thư ký này của Thẩm Mộ Ngạn có thành kiến cùng bài xích đối với mình sâu thế nào.

Cố Phán muốn đi được lâu dài cùng Thẩm Mộ Ngạn, cũng không muốn khiến anh vì mình mà làm ra chuyện gì đặc biệt, cho nên giữa cô và Lam Tâm, kết quả cô muốn đạt được nhất, chính là các cô kín đáo hoà giải.

Cho nên vào giây phút này, sau khi Cố Phán nhìn thấy Lam Tâm, thì im lặng một lúc lâu, rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề ——

"Thư ký Lam, chuyện hôm nay tôi và Thẩm Mộ Ngạn cùng nhau đi làm cô hẳn là cũng biết rồi. Thật ra lúc trước cô có một điểm nói rất đúng, tôi đến bên cạnh anh ấy quả thực không phải vì công việc. Về sau, số lần gặp mặt giữa chúng ta hẳn là còn rất nhiều, tôi thấy không bằng liền buông xuống thành kiến giữa hai bên? Tôi không muốn bởi vì tôi, khiến Thẩm Mộ Ngạn làm chuyện gì công tư bất phân.

Nhưng tôi cũng không muốn, về sau mỗi lần gặp cô, đều phải nhịn khuôn mặt lạnh cùng cái trợn mắt xem thường của cô."

Cố Phán không nói thẳng ra thân phận của mình với cô ta, nhưng trong lời nói cũng có chút ý ám chỉ, "Từ nhỏ đến lớn, rất ít người từng cho tôi sắc mặt. Tôi biết cô là tính tình gì, cho nên chuyện trước kia chúng ta đều không cần so đo nữa, thế nào?

Thẩm Mộ Ngạn với tôi mà nói rất quan trọng, mà người trợ thủ đắc lực là cô, với anh ấy mà nói hẳn là cũng rất quan trọng. Cô hiểu ý của tôi chứ?"

Những lời này Cố Phán nói ra rõ ràng như vậy, Lam Tâm đắm mình trên thương trường lâu ngày, sao có thể nghe không hiểu.

Cô ta mấp máy môi, còn chưa kịp nói gì, cửa văn phòng bỗng nhiên lại bị người đẩy ra.

Sau đó, tiếng ngăn cản huyên náo cùng nhau truyền đến ——

"Cô Thẩm, cô không thể đi vào! Cô Thẩm!"

Cố Phán nhíu mày, lập tức đứng lên đi về phía cửa bên đó.

Người xông vào là Thẩm Mộ Tuyết, mấy trợ lý dưới tay Lý Trì đi theo phía sau cô ta, lúc này không ngăn được người, có chút lo lắng lại bất an nhìn Cố Phán và Lam Tâm.

Thẩm Mộ Tuyết cười gằn một tiếng, "Trong phòng làm việc này không phải có người sao? Mấy người vừa rồi sao lại nói là không có ai hả?"

Cô ta nói rồi, trực tiếp đi tới trước bàn làm việc của Thẩm Mộ Ngạn, trên mặt trang điểm tinh xảo, ánh mắt hàm chứa khinh thị nhàn nhạt.

"Thư ký Lam thì tôi biết, con chó trung thành nhất cũng có năng lực nhất của Thẩm Mộ Ngạn, vậy người bên cạnh này là ai vậy? Trợ lý nhỏ mới mời tới à?"

Thẩm Mộ Tuyết vừa nói vừa ngồi xuống ghế làm việc, điệu bộ cực kỳ tự nhiên.

Cô ta giẫm lên mặt đất, xoay qua xoay lại cái ghế hai vòng, sau đó lại quan sát bốn phía một phen.

"Thẩm Mộ Ngạn đem phòng làm việc này của tôi sửa cũng không tệ nhỉ, chậc, được thôi, đã vậy tôi cũng không sửa lại nữa, trực tiếp dùng đi."

Sắc mặt Lam Tâm đột nhiên sa sầm, cô ta tiến lên, nói thẳng: "Cô Thẩm, chỗ này là nơi tổng giám đốc làm việc, xin cô đừng đùa nữa!"

"Con mắt nào của cô thấy tôi đang nói đùa hả?"

Thẩm Mộ Tuyết nhìn về phía Lam Tâm, ánh mắt cực kỳ u ám.

"Hôm nay tôi muốn một lần nữa ngồi trở lại phòng làm việc này. Thẩm Mộ Ngạn không phải là lại đuổi hết người của tôi ở chi nhánh nước ngoài đi rồi sao? Vậy tôi vẫn là lưu lại trụ sở chính không đi nữa!"

Trước đó ở nước ngoài sau khi Thẩm Mộ Tuyết bị Thẩm Mộ Ngạn sửa chữa một trận, cục tức trong lòng vẫn chưa nuốt xuống.

Vốn là muốn nghe lời cha nhịn qua mấy ngày này rồi nói sau, nhưng nào ngờ gã đàn ông đó vậy mà càng táo tợn hơn, không chỉ đá người của cô ta, những người mới cắm vào kia, từng người càng giống như máy giám thị di động vậy.

Mỗi một hành động của cô ta gần như đều bị người nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần cô ta có một chút hành động khác thường, thì trong nước liền biết được ngay lập tức.

Nếu là như vậy, vậy Thẩm Mộ Tuyết rời khỏi trụ sở chính đi chi nhánh nước ngoài còn có ý nghĩa gì chứ!

Cô ta càng nghĩ càng giận, cuối cùng dứt khoát thừa dịp về nước, trực tiếp tới bên này náo loạn một trận.

Dù sao cô ta luôn luôn ngang ngược càn rỡ đã quen, vở kịch hôm nay cho dù không chiếm được bất cứ thứ gì, cô ta cũng sẽ để người ở Thẩm thị đều nhìn xem, tổng giám đốc cao ngạo của bọn họ đến cùng là một kẻ bỉ ổi ra sao, đối xử với người thân cùng huyết thống, lại là diện mạo thế nào!

Lam Tâm từng đấu với người phụ nữ này, biết rõ công lực càn quấy của cô ta, cho nên lúc này giận đến nghiến răng, nhưng lại không biết nên xử lý như thế nào.

Cố Phán một mực lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ chưa nói chuyện, một lúc lâu sau, cô lại gần Lam Tâm, nhỏ giọng hỏi một câu: "Người này ai vậy?"

Lam Tâm đáp giản lược vắn tắt: "Người nhà họ Thẩm."

Cố Phán một câu liền rõ, trong nháy mắt hiểu ra, cũng không nhịn nữa, nâng bước tiến lên phía trước.

"Tôi nói cô Thẩm này, làm người trước tiên cần phải có chút tự biết mình chứ nhỉ? Người vừa mới ngăn cản cô, cô là không nhìn thấy hay là mù rồi? Không biết người ta ngăn cản cô là có ý gì à? Không để ý tới những người đó mà ngang ngạnh xông vào trong văn phòng, xem ra gia giáo trong nhà cô thật đúng là có chút vấn đề."

Thẩm Mộ Tuyết từ trước đến nay đều là người giáo huấn người khác, rất ít khi bị người ở trước mặt quở trách như thế. Nhất thời sắc mặt thay đổi, trừng Cố Phán, hỏi: "Cô là ai hả? Ai cho cô lá gan nói chuyện với tôi như vậy?"

"Không cần ai cho, lá gan của tôi là đủ dùng rồi." Cố Phán thật sự lười để ý đến cô ta, quay đầu ra hiệu với Lam Tâm, "Gọi hai người bảo vệ ở dưới lầu đi lên, lập tức đem người ném ra ngoài."

Lam Tâm khẽ giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới Cố Phán sẽ nói ra quyết định này.

Mà Thẩm Mộ Tuyết ở bên kia cũng kinh ngạc, "Cô dám!"

Cô ta đứng thẳng dậy đi đến phía trước bàn làm việc, đứng vững ở trước mặt Cố Phán, sau đó tỉ mỉ quan sát Cố Phán từ trên xuống dưới một phen, rồi cười lạnh nói ——

"Cô là người Thẩm Mộ Ngạn mới mời tới à? Thế nào? Vừa tới đã muốn thu hút sự chú ý của tổng giám đốc nhà các người à, muốn lấy tôi làm bàn đạp, dùng để tích lũy công trạng sao? Tôi cho cô biết, vô dụng thôi, hôm nay dù là Thẩm Mộ Ngạn tới, tôi cũng sẽ không đi!"

Thẩm Mộ Tuyết nói xong những lời này, lại khinh miệt liếc Cố Phán một cái, "Tôi khuyên cô cũng không cần sớm như vậy đã bày tỏ lòng trung thành, ông chủ của cô căn bản không phải một người có cảm xúc gần với con người, chẳng lẽ cô không biết anh ta đối xử với chú của mình cùng anh chị em trong nhà thế nào sao? Loại máu lạnh vô tình như này, cô làm nhiều nữa anh ta cũng sẽ không thấy được đâu."

Cố Phán vừa bực mình vừa buồn cười, cười gằn một tiếng, "Vốn dĩ tôi còn thật sự không biết vì sao anh ấy đối xử với người nhà họ Thẩm như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy cô, tôi hình như hơi hiểu ra rồi.

Người nhà họ Thẩm các người có phải là đều giống như cô không, vừa ác độc vừa ngu xuẩn?"

Câu nói sau cùng Cố Phán hỏi ra giống như là mang theo cảm xúc chân thành, nhìn qua cực kỳ nghiêm túc.

Thẩm Mộ Tuyết nghe xong, lửa giận xoát một cái liền bùng lên, cũng không nhịn được nữa, giơ tay liền muốn cho cô một cái tát.

Sao Cố Phán có thể cho cô ta cơ hội, lúc này liền ngăn lại cổ tay của đối phương, sau đó dưới tình huống người phụ nữ kia còn chưa kịp phản ứng, một cái tay khác "Chát" một tiếng! Lật tay cho cô ta một cái tát!

Thẩm Mộ Tuyết căn bản chưa kịp phản ứng, kinh ngạc ngơ ngác trong chốc lát, rồi như phát điên, hướng về phía Cố Phán hét lớn một tiếng: "Mày lại dám đánh tao?! Con mẹ nó mày rốt cuộc là ai? Ai cho mày lá gan dám đụng đến tao hả?!"

Cô ta vừa nói vừa muốn tiến lên phía trước trả lại cái tát vừa mới nhận được kia, Cố Phán sớm có phòng bị, một cước đạp lên bắp chân của cô ta, trực tiếp đạp người ngã xuống đất.

Sau đó, cầm lấy cốc nước lọc mà vừa rồi Thẩm Mộ Ngạn chưa kịp uống ở trên bàn làm việc, tưới thẳng lên mặt Thẩm Mộ Tuyết.

Dòng nước thấm ướt cả khuôn mặt của Thẩm Mộ Tuyết, tóc mái cùng cái trán, một ít mảng tóc đều bị ướt nhẹp, tán loạn dán ở trên mặt. Trên lông mi cũng treo không ít giọt nước, may là đường viền mắt cùng mascara không thấm nước, không thì nhất định sẽ càng thêm nhếch nhác.

"Tỉnh táo chưa? Nếu chưa tỉnh tôi lại tưới cho cô một cốc nữa."

"Mày!" Thẩm Mộ Tuyết chớp đôi mắt còn treo nước đọng hai lần, nói quanh co hồi lâu nhưng không nghĩ ra nên mắng cái gì.

Cố Phán lại không kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, cô quay đầu phân phó Lam Tâm trước: "Nhanh gọi bảo vệ lên đi!"

Sau đó, đứng nguyên tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống, một lần nữa nói với Thẩm Mộ Tuyết.

"Thẩm Mộ Ngạn cũng không biết là xui xẻo thế nào, gặp được kiểu người nhà như mấy người. Cô có phải là cảm thấy tính cách anh ấy lầm lì, cho nên nói cái gì anh ấy cũng sẽ không phản bác hay không hả?

Tôi cho cô biết! Về sau đừng để tôi thấy cô lại tùy tiện ở sau lưng bố trí anh ấy, bằng không thì bà cô đây gặp cô một lần đánh một lần!"

Nói xong, cũng không để ý người phụ nữ trên mặt đất là phản ứng gì, xoay người bỏ đi.

Kết quả nào ngờ, mới đi chưa được hai bước, đã nhìn thấy ở ngoài cửa, ngoài mấy người trợ lý đang vây xem, lại có hai bóng người quen thuộc ——

Thẩm Mộ Ngạn và Lý Trì vốn nên ở phòng họp, lúc này đang yên tĩnh đứng ở nơi đó.

Biểu cảm trên mặt Lý Trì tương đối đặc sắc. Anh ta hoàn toàn không ngờ sức chiến đấu của cô tiểu thư này lại mạnh như vậy.

So ra, phản ứng của Thẩm Mộ Ngạn bình tĩnh hơn rất nhiều.

Mà ở sau lưng, nhóm trợ lý vây xem toàn bộ quá trình lúc này đều thầm thay Cố Phán lau mồ hôi.

Sáng nay, chuyện cô và tổng giám đốc của bọn họ cùng nhau đi làm đã truyền khắp công ty. Theo một tuyến tư liệu nói, Cố Phán ở trước mặt tổng giám đốc của bọn họ, là hình tượng như chim non nép vào người.

Nhưng ai có thể lường trước, con chim nhỏ này bỗng nhiên biến thành khẩu pháo, hơn nữa còn là chủng loại với uy lực cực mạnh kia!

Cái này... Tương phản có phải là hơi nhiều rồi không?

Hơn nữa còn trực tiếp bị tổng giám đốc của bọn họ nhìn thấy, tuy nói là vì bảo vệ anh, nhưng chắc khó tránh khỏi sẽ có tổn hại hình tượng nhỉ?

Tổng giám đốc có thể bởi vì việc này, trực tiếp đánh rớt Cố Phán hay không đây?

Có điều lúc này, cô gái trẻ hẳn là cũng có chút hối hận rồi, dù sao một mặt hung hãn như thế bị tổng giám đốc bọn họ nhìn thấy, bất kể thế nào, hình tượng này chắc chắn là không duy trì được nữa.

Nhưng nào ngờ, sau khi tiểu thư Cố nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa, thì thay đổi sắc mặt.

Nhưng khi mở miệng, giọng lại giống như làm nũng, còn mang theo một chút ấm ức khó nói rõ ——

"Thẩm Mộ Ngạn! Có người bắt nạt em!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.