Động tác này của bà nội Cố, thật sự là quá mức ngoài dự đoán của mọi người.
Người có mặt ở đây đều biết tính tình của bà, lúc còn trẻ bà đã rất nóng tính, nhưng cũng là người biết nói lý lẽ.
Cho nên bà cũng hướng Cố Phán đi trên con đường này.
Lễ phép nên có, tu dưỡng nên có, nhưng lúc thật sự bị ức hiếp, cũng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn, không thể để đối phương quen thói.
Người nhà họ Cố bênh vực người nhà là di truyền, nhưng cái tính tình không sợ gây sự đến long trời lở đất kia của Cố Phán, lại là chân truyền của bà nội Cố.
Cho nên lúc này tất cả mọi người đều sững sờ, nhất là ông nội Cố và người chị em lâu năm của bà, hai người này đều là người quen biết bà đã có qua mấy chục năm, cũng biết bà tuyệt đối sẽ không ra tay một cách vô duyên vô cớ.
Bà bạn cũ không lo được quá nhiều, vội vàng rút mấy tờ khăn giấy ở trên bàn trà, vừa lau mặt cho cháu trai Tưởng Nguyên, vừa hỏi bà Cố: "Bà Cố này, bà đây là làm cái gì vậy hả, Tiểu Nguyên nó thế nào? Vừa rồi không phải chúng ta vẫn trò chuyện rất vui vẻ sao?
Hai đứa bé không thể đi cùng nhau là duyên phận không đủ, cái này cũng không sao mà, bà đây đột nhiên sao vẫn bắt đầu làm khó vậy chứ?"
"Duyên phận không đủ cái gì, quay về bà hỏi thằng nhóc này xem nó đã làm chuyện tốt gì!"
Bà nội Cố lúc này đang trong cơn tức giận, lại là bạn bè cũ với người bạn già đã mấy chục năm, cho nên có tức giận thì cũng trực tiếp tuôn ra.
"Nếu nói một câu chân thực, bà nói xem, kiểu gia đình như nhà chúng ta, một khi có người muốn cho trẻ con trong nhà xem mắt, người nào mà không phải là trước tiên điều tra tình hình của đứa bé nhà đối phương một chút? Hai chúng ta quen biết lâu như vậy, hai bên hiểu quá rõ cách làm người của nhau, vì thế lúc ban đầu bà nói muốn giới thiệu cháu trai cho Phán Phán, tôi lập tức đồng ý, cũng không nghĩ thêm gì nhiều.
Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ, thằng ranh con này nhà bà là thứ không ra gì như thế! Hôm nay nếu không phải Phán Phán bị tôi ép không còn cách nào khác mới nói chuyện đã xảy ra, tôi còn thật sự cho rằng lúc ở thành phố S, hai đứa gặp mặt, bởi vì cảm giác không thích hợp mới không tiếp tục nữa cơ đấy!"
Bà bạn cũ nghe được mà chẳng hiểu ra sao, "Tiểu Nguyên đã làm gì?"
Tưởng Nguyên ở bên cạnh vừa bối rối lại khó xử, nghe bà nội Cố không dùng lời lẽ thô tục nhưng từng chữ đều đang châm chọc hắn, trên mặt hiếm khi có chút xấu hổ nóng bừng.
Hắn kéo tay bà nội hắn, nói: "Bà nội, đúng là cháu không đúng, không trách em Cố và bà nội Cố, trước đó cháu uống hơi nhiều, say rượu lỡ lời, cho nên..."
Thật ra Tưởng Nguyên cũng không phải là nói dối, bình thường hắn có mấy ý nghĩ chỉ chạy qua trong đầu một lần, nhưng xưa nay sẽ không nói ra miệng, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì, đàn ông có mấy người không có thói hư tật xấu đâu.
Hắn không giống như những người bạn khác, đem suy nghĩ bẩn thỉu đặt hết lên mặt bàn, thì đã xem như là mạnh hơn lúc bình thường rồi.
Ngày đó đã uống chút rượu, bầu không khí trong quán bar lại mập mờ như thế, mặt mũi dáng người của Cố Phán cũng đều hợp khẩu vị hắn như vậy, hắn sẽ hơi buông lỏng cũng thật sự là bình thường.
Chẳng qua, hắn không ngờ thuận miệng nói một câu, lại trùng hợp như vậy bị Thẩm Mộ Ngạn nghe thấy, rồi ầm ĩ đến về sau lớn như vậy, lại biến thành như bây giờ.
Mà bà nội Cố căn bản không có lòng dạ nào mà nghe hắn nói hết, ánh mắt khẽ lườm hắn, đáy mắt mang theo ý lạnh, "Có say rượu lỡ lời đi nữa cũng không thể nào vô duyên vô cớ nói ra câu nói kiểu đó, theo như cậu nói vậy uống rượu xong lỡ tay giết người, về sau cậu cũng có thể nói không phải chủ ý của cậu rồi?"
Như bà vừa nói với người chị em cũ, bản thân sẽ yên tâm như vậy chưa điều tra gì đã kêu Cố Phán đi gặp Tưởng Nguyên, hoàn toàn là xuất phát từ tín nhiệm của tình bạn mấy chục năm. Người chị em này của bà thực sự là người rất tốt, tính cách tốt đối nhân xử thế cũng vô cùng đáng tin cậy, nhưng bà nội Cố làm thế nào cũng không nghĩ tới, bà ấy lại có một đứa cháu trai không ra gì như thế!
Tưởng Nguyên bị nói đến nóng mặt, im lặng một lát, trực tiếng nói lời xin lỗi: "Cháu xin lỗi, bà nội Cố, cháu ở đây chính thức xin lỗi bà và em Cố, lúc trước đúng là cháu không đúng."
Nói xong những lời này, hắn cũng không muốn ở lại nữa, kéo bà nội nhà mình, "Bà nội, chúng ta trước tiên đi thôi."
Bà bạn già đến giờ vẫn ngơ ngác, dù sao cháu trai ở trong mắt bà luôn là một người trầm ổn, lễ phép, đối xử với mọi người vô cùng có phong độ.
Này làm sao vừa quay đầu, bị bà bạn cũ của mình quở trách thành như vậy chứ?
Cho nên lúc Tưởng Nguyên lôi kéo bà muốn đi, bà cũng không ngăn cản, ở trước mặt nhiều người như vậy bà cũng không tiện hỏi, nhưng đợi lúc ra ngoài, bà sẽ có thể hỏi rõ ràng.
Bà bạn cũ có chút ánh mắt phức tạp mà nhìn bà Cố, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, đi theo Tưởng Nguyên ra ngoài.
Một cuộc trò chuyện giữa bạn bè bị ầm ĩ thành kết cục như vậy, sắc mặt mọi người đều không tốt lắm.
Nhất là bà nội Cố, cơn tức hướng về phía Tưởng Nguyên chưa phát ra, lúc này đều chồng chất ở trong lòng, muốn tìm chỗ tuôn ra.
Cố Phán lại có phần lo lắng cho quan hệ của bà nội cùng bạn của bà, vội hỏi: "Bà nội, bà trực tiếp nổi cáu như vậy, bà Điền có tức giận không ạ? Thật ra cũng không sao, cháu cũng không để ý Tưởng Nguyên kia rồi, bà cũng không cần thiết vì cháu mà nổi giận lớn như vậy. Anh ta không được, nhưng bà Điền vẫn là người rất tốt."
Bà nội Cố lắc đầu, "Bà Điền là người thế nào bà hiểu rõ nhất, sau này bà ấy hỏi rõ rồi, đoán chừng sẽ còn thay bà đánh thằng cháu của bà ấy kia hai cái đấy. Vả lại cũng đã thế này rồi, bà sao có thể để cháu chịu đựng cục tức này."
Bà nội Cố vẻ mặt oán hận, "Bà cũng thấy lạ, bà Điền là một người tốt như vậy, sao lại có một đứa cháu trai không ra gì như thế chứ!"
Nói đến chỗ này, bà nội Cố giống như nghĩ tới điều gì, cầm điện thoại bàn ở bên cạnh lên, bấm thẳng một dãy số.
Cố An Nam vẫn còn đang lo lắng chuyện hai cô gái quay về thành Bắc, thình lình lại nhận được điện thoại từ nhà cũ nhà họ Cố.
Hắn còn cực kỳ kinh ngạc, cho rằng là nhóc con kia lấy điện thoại trong nhà gọi cho hắn, thế là chẳng nghĩ ngợi chút nào đã nhận điện thoại.
Nhưng nào ngờ, đầu kia truyền đến lại là giọng của lão phật gia nhà hắn ——
"Cố Điềm Điềm, bận rộn gì sao?"
"..." vẻ mặt Cố An Nam bất đắc dĩ, "Bà nội, lúc trước bà rõ ràng đã nói rồi, không gọi cái tên mụ này của cháu nữa mà!"
"À, cháu ngược lại là nhớ rất kỹ những lời này của bà nội nhỉ, vậy trước đó bà bảo cháu chăm sóc Phán Phán cho thật tốt, sao cháu quên hết ở sau đầu rồi hả?"
Cố An Nam ngẩn ra, không kịp phản ứng cho lắm, "Dạ?"
Sao hắn lại không chăm sóc tốt con nhóc kia chứ? Chỉ kém để nó lật trời thôi, hắn đây còn chưa tính là chăm sốc tốt à?
Cố An Nam chẳng hiểu ra sao, căn bản không biết dụng ý trong lời nói của lão phật gia nhà mình.
Mà bà nội Cố nghe xong lời hắn, giọng lập tức cao vút lên, "Cháu còn có mặt mũi mà "dạ"? Bà hỏi cháu, có phải là bà đã dặn cháu theo Phán Phán cùng đi gặp Tưởng Nguyên kia không, sao cháu không cố gắng nhìn kỹ một chút đối phương là người thế nào? Còn là chủ tịch của một cái công ty lớn nữa, mắt nhìn người sao lại có thể kém đến mức này cơ chứ?
Hôm nay nếu không phải Phán Phán trở về rồi nhắc đến, bà cũng không biết con bé ở bên ngoài chịu ấm ức lớn như vậy đấy. Cháu nói xem người anh trai là cháu đây rốt cục là làm kiểu gì thế hả?!
Hơn nữa không nhìn ra thì cũng thôi, cháu biết Phán Phán sắp xem mắt, trước đó vì sao còn không điều tra xem tình huống của đối phương là thế nào hả? Cũng không xác nhận là người ra sao, đã mang em gái cháu đến đó!"
"..." Cố An Nam quả thực không còn lời gì để nói, "Bà nội, người này là bà giới thiệu mà..."
Nói đến cái này bà nội Cố giống như bị động đến vảy ngược vậy, cơn giận trong lời nói càng lớn hơn, "Bà giới thiệu thì thế nào?! Bà giới thiệu chẳng lẽ chính là lý do cháu trốn tránh trách nhiệm hả?!"
Cố Phán và ông nội Cố dường như đã sớm quen với dáng vẻ này của bà nội Cố, nhưng Đổng Thiện Thiện lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lúc này nghe xong lời nói... không quá phân rõ phải trái này của bà Cố thì lặng lẽ sáp đến trước mặt chị em tốt của mình, nhỏ giọng hỏi ——
"Bà nội Cố... vẫn luôn như vậy sao?"
Cố Phán không để ý lắm gật đầu, "Ừ, bà nội đối với tớ vẫn còn tốt, nhưng anh tớ thì thảm chút, cho nên từ nhỏ đến lớn, tớ gây họa, anh ấy chịu trách nhiệm thay, tớ chịu thiệt, anh ấy bị mắng. Cũng quen rồi."
Đổng Thiện Thiện không khỏi lại nghĩ đến biểu cảm trên gương mặt tuấn tú kia sau khi Cố An Nam phải chịu loại thua thiệt này, bỗng nhiên hơi muốn cười.
Cô ấy mím môi, khóe miệng khẽ nhếch lên, về sau lại giống như nghĩ đến cái gì đó, hỏi: "Anh cậu còn có tên mụ à?"
"Ừ, gọi là Điềm Điềm." Cố Phán nhắc đến cái này cũng không nhịn được cười, "Có điều, có lẽ về sau cậu gặp được anh ấy tuyệt đối đừng nhắc đến cái này, bằng không thì tớ thấy anh ấy lại có thể đè cậu lên tường mà hôn một trận đấy. Đây là nỗi đau của anh ấy, ngoại trừ bà nội, không ai dám nhắc tới đâu."
"..." Đổng Thiện Thiện nghe ra được chị em tốt đang trêu chọc mình, đập cô một cái, hai gò má cũng hơi nóng lên.
Về sau mãi đến lúc bà nội Cố cúp điện thoại, Cố An Nam vẫn còn hơi cứng họng cạn lời.
Phùng Ngữ đúng lúc đi vào đưa tài liệu, cứ như vậy trực tiếp tận mắt nhìn thấy ông chủ có chút thuộc tính đáng yêu kia của cô ấy, làm thế nào dùng một khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, thể hiện ra vẻ mặt ấm ức lại như cạn cmn lời.
"Ơ kìa, ông chủ, anh không sao chứ?"
Thật lâu sau Cố An Nam mới thở dài, lắc đầu, sau khi thuận tay nhận lấy tài liệu của cô, đầu cũng không ngẩng lên phân phó: "Cuối tháng tôi phải về thành Bắc ăn Tết Trung thu với gia đình, cô sắp xếp mọi chuyện cho tốt, có thể làm xong trong mấy ngày này thì làm cho xong."
Phùng Ngữ nghiêm túc gật đầu, "Dạ."
-
Về sau hai cô gái quay về phòng, Đổng Thiện Thiện dẫn đầu nói muốn đi tắm.
Cô ấy trước giờ cũng không khách khí với chị em, đi thẳng đến gian treo quần áo của Cố Phán chọn một bộ đồ ngủ tơ tằm màu xanh lam khói, cầm lấy rồi đi vào phòng tắm.
Cố Phán còn có đồ chưa sắp xếp xong, liền ngồi xổm trên mặt đất lại mở va-li ra thu xếp lại.
Mà lúc này, điện thoại di động của cô bỗng nhiên truyền đến tiếng động, là tiếng video trò chuyện Wechat.
Cố Phán cầm lên nhìn một cái, Wechat gọi đến chính là 【S 】.
Đáy lòng cô tuôn ra một luồng cảm xúc ngọt ngào, cô chẳng do dự nhiều, lập tức ấn phím kết nối.
Người đàn ông ở bên kia hình như dùng cái gì đó cố định điện thoại, hơn nữa góc độ cũng rất tốt, sau khi Cố Phán kết nối video, liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp của anh.
Lúc này Thẩm Mộ Ngạn đang ngồi trước bàn làm việc, trong tay vẫn đang xử lý văn kiện. Một mảng lớn tà dương màu cam đỏ ở sau lưng chiếu xuống tiến vào trong văn phòng, dát lên một vòng sắc màu nổi bật quanh người anh.
Anh yên tĩnh ngồi đó, trên khuôn mặt tuấn tú là sự tĩnh lặng không chút gợn sóng.
Nghe thấy Cố Phán bên này tiếp điện thoại, anh cũng không ngẩng đầu, chỉ nói một câu: "Về đến nhà rồi à?"
Cố Phán cầm lấy điện thoại di động, thuận thế leo lên giường, nằm sấp trên giường giơ điện thoại lên nói chuyện phiếm với anh.
"Dạ, em đã sớm về đến nơi rồi, đang thu thập hành lý."
Cô gái nhỏ vừa trò chuyện, vừa hơi hơi lắc lư bắp chân trắng muốt thon thả, "Thật ra hẳn là đã sớm thu thập xong, nhưng vừa nãy có cái người đáng ghét tới nhà."
"Hử?"
Lực chú ý của người đàn ông cuối cùng cũng thoát ra khỏi đống tài liệu, ánh mắt dừng lại trên màn hình điện thoại.
Cô bé ở bên trong đang nằm sấp bên mép giường, trên người đang mặc một cái áo phông rộng thùng thình theo „phong cách bạn trai“, lúc này cổ áo rơi xuống, dưới xương quai xanh có cảnh xuân như ẩn như hiện lộ ra.
Trong nháy mắt, Thẩm Mộ Ngạn liền nghĩ tới chuyện mình đã ép cô làm đêm hôm đó lúc ở khách sạn. Giọng cô mềm mại yếu ớt tựa như vẫn có thể vang vọng bên tai, trong lòng vốn rất bình tĩnh, vào thời khắc này đột nhiên trở nên có chút khô nóng.
Yết hầu khẽ lăn nhẹ, con ngươi không tự chủ tối sầm lại.
Một lúc lâu, anh mới không chút dấu vết xê dịch ánh mắt sang bên cạnh, lại hỏi câu: "Sao thế?"
Cô bé ở bên kia giống như chưa cảm nhận được, vẫn chưa biết cái áo phông của mình hơi rơi xuống một cách thoải mái, cho nên cũng không có bất kỳ cảm xúc ngượng ngùng nào, lẩm bẩm làm nũng với người đàn ông ——
"Tưởng Nguyên đó, hắn ta đi theo bạn cũ của bà nội tới nhà, đáng ghét chết đi được. Có điều vẫn ổn, tính tình bà nội kém, nghe thấy em bị cái gã Tưởng Nguyên kia nói xấu, đã giúp em dạy dỗ hắn một phen."
Lông mày của Thẩm Mộ Ngạn hơi nhíu lại, bình tĩnh nghe cô gái nhỏ nói xong quá trình Tưởng Nguyên bị bà nội Cố dạy dỗ thế nào, lại ỉu xìu rời đi ra sao.
Cuối cùng, cô gái nhỏ cười nhìn anh, đáy mắt tràn đầy ánh sáng lấp lánh, lại hướng về phía anh nhõng nhẽo mở miệng: "Có điều, ngài Thẩm à, hôm nay thế nhưng em một câu cũng không nói với hắn ta nha, có phải là rất nghe lời không? Anh nên thưởng cho em chút gì chứ nhỉ?"
"Ừ, Phán Phán rất ngoan." Thẩm Mộ Ngạn thuận theo cô nói, "Em muốn cái gì?"
Cô gái nhỏ giống như đã sớm nghĩ xong phần thưởng, mắt to chợt nháy một cái, cười đến có hơi không có ý tốt, "Không cần những cái khác, chờ lần tới lúc gặp mặt, chính miệng anh gọi em một tiếng cục cưng đi, thế nào?"
Đúng vậy, Cố Phán chính là cố ý đó.
Người đàn ông này ngày thường chỉ biết làm mặt lạnh, để anh nói mấy lời âu yếm buồn nôn như vậy, đoán chừng anh làm thế nào cũng không mở miệng được.
Nhưng Cố Phán chính là muốn làm khó anh, càng khiến anh không thích ứng, thì cô càng muốn kêu anh làm.
Nói cô hiện tại là cậy sủng mà kiêu cũng không sai, có điều cô cũng không định sửa.
Vốn cho rằng người đàn ông sẽ chần chừ một phen, không ngờ ngược lại anh đồng ý rất thoải mái, rất bình tĩnh chỉ đáp lại một câu: "Được."
"..." Mẹ nó, lão này lại không ra chiêu theo kịch bản:)
Đại tiểu thư Cố rất tức giận, không nghĩ tới anh sẽ cứ như vậy mà đồng ý, tâm tình muốn âm thầm nhìn anh khó xử lập tức liền tan vỡ.
Cô có chút cạn lời, cũng không có tâm tình tiếp tục trò chuyện nữa, lẩm bẩm hai tiếng, nói: "Được rồi, em muốn thu thập hành lý tiếp, cúp máy trước đây."
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Thẩm Mộ Ngạn lập tức bấm máy nội bộ trên bàn, gọi Lý Trì đi vào.
Sau khi Lý Trì đi vào, người đàn ông cũng không ngẩng đầu phân phó: "Đem toàn bộ công việc ở văn phòng chính bên này tập trung sắp xếp vào mấy ngày này, cuối tháng rút ra chút thời gian, tôi muốn về thành Bắc. Còn nữa, cái dự án mới của công ty con mà trong buổi họp sáng đã nói, cũng chờ tôi quay về tự mình xử lý."
Lý Trì tự nhiên là hiểu ý của tổng giám đốc nhà anh ta.
Cô Cố cũng về thành Bắc rồi, tổng giám đốc nhà anh ta có thể ngồi đây mới là lạ đấy.
Con cáo nhỏ mà anh canh giữ nhiều năm như vậy, thật vất vả mới vào động, không nhìn kỹ một chút, lỡ như về nhà rồi lại chạy theo người khác thì phải làm thế nào?
Nếu để anh ta nói á, cũng đến trình độ này rồi, tổng giám đốc nhà anh ta dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, trực tiếp chạy tới nhà họ Cố gặp mặt người lớn trong nhà, triệt để xác định danh phận.
Như vậy cho dù cô Cố không chịu ngồi yên đi nữa, cũng còn có người lớn trong nhà quản lý.
Có điều, đây là việc riêng của tổng giám đốc, cho dù anh ta sốt ruột cũng không dám nghĩ kế lung tung, cho nên sau khi nghe Thẩm Mộ Ngạn nói xong, anh ta chỉ gật gật đầu, nói: "Vâng, thưa tổng giám đốc, tôi biết rồi."
Lúc này, bên ngoài phòng làm việc lại vang lên một loạt tiếng gõ cửa, Thẩm Mộ Ngạn trầm giọng hô lên một tiếng "Vào đi", Lam Tâm liền vững bước từ bên ngoài đi vào.
Cô ấy cầm tài liệu trong tay, đưa thẳng tới trước mặt Thẩm Mộ Ngạn.
"Thưa tổng giám đốc, dự án mới đã định ra tháng trước phát triển rất thuận lợi, phương diện quảng bá chúng ta cũng liên lạc được với nghệ sĩ đang nổi lại rất được yêu thích trong giới giải trí là Nam Hạ, ca khúc quảng cáo cũng là do vị „tiểu thư Cố“ rất nổi tiếng kia sáng tác. Trước mắt người chúng ta đưa vào đều rất hài lòng, có chút chi tiết đều viết ở trong này, cần ngài xem qua một chút."
Lam Tâm là người phụ trách chính của dự án này, vốn dĩ còn vì công việc quảng cáo của dự án mà lo lắng, liên tiếp mấy đêm sửa đổi phương án, thậm chí đã dự định đổi nghệ sĩ hợp tác.
Nhưng ai có thể nghĩ tới bỗng nhiên lại có bước ngoặt, bởi vì bạn gái của tổng giám đốc bọn họ, bọn họ thế mà liên lạc được với „tiểu thư Cố“, còn lấy được ca khúc cô sáng tác riêng cho sản phẩm trong dự án mới.
Nói thật, đến giờ Lam Tâm vẫn còn có chút chưa lấy lại tinh thần.
Nhưng cũng may công việc xem như tiến triển rất thuận lợi, hơn nữa...
Cô đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, lại mở lời nói với Thẩm Mộ Ngạn: "Đúng rồi, thưa tổng giám đốc, hôm nay „tiểu thư Cố“ còn đến công ty chúng ta, nói đến chuyện ca khúc quảng cáo nữa. Trước khi đi cô ấy có để lại cho tôi một tấm danh thiếp, nói về sau cần hợp tác, có thể trực tiếp liên hệ với cô ấy."
Bởi vì vị „tiểu thư Cố“ kia ở trong giới có tiếng là thần bí, cho nên hôm nay khi cô ta tự mình đến, Lam Tâm còn hơi có thái độ do dự.
Nhưng đối phương cũng không phải cố ý qua đây để chứng minh thân phận của mình, mà là đại diện chi nhánh Cố thị đến nói chuyện hợp tác cùng một phòng ban khác của bọn họ. Về sau nhắc đến dự án mới do Nam Hạ phát ngôn của công ty bọn họ, người bên kia mới chậm rãi nhấp ngụm cà phê, không quá chú ý mà nói ra chuyện mình chính là „Tiểu thư Cố“.
Vốn dĩ Lam Tâm không tin tưởng lắm, nhưng đối phương lại trực tiếp nhắc đến Cố Phán, còn nói cô ta là chị của Cố Phán, lúc này Lam Tâm mới dần dần tin lời đối phương.
Cô ấy cũng cẩn thận nhìn qua, vị "Tiểu thư Cố" kia dáng dấp xác thực cũng rất xinh đẹp, mặc dù không có vẻ xinh đẹp động lòng người như Cố Phán, nhưng cũng là mỹ nhân khó gặp, hơn nữa mặt mũi, cũng có mấy phần giống Cố Phán.
Lam Tâm vốn cho là sau khi Thẩm Mộ Ngạn nghe được tin tức này, sẽ không có phản ứng quá lớn, nhưng nào ngờ, đối phương nghe xong, lông mày chợt nhíu lại.
"Hôm nay đã tới công ty? Cô chắc chứ?"
Lam Tâm ngẩn ra, gật gật đầu, "Đúng vậy, tôi là người tiếp đãi đối phương, vả lại cô ấy còn để lại danh thiếp cho tôi nữa."
Thẩm Mộ Ngạn hơi năng mắt, tia sáng dưới đáy mắt sắc bén lại lạnh nhạt, anh nhìn Lam Tâm, nói: "Lấy danh thiếp ra đây."
Lam Tâm nghe xong, lập tức đi lấy, đại khái chừng một phút, cô lại quay trở lại, trong tay nhiều thêm một tấm thiếp khá mỏng.
Cô ấy trực tiếp đẩy tấm danh thiếp tới trước bàn của Thẩm Mộ Ngạn, chỉ thấy người đàn ông cầm danh thiếp lên, ánh mắt hờ hững dừng ở phía trên.
Thiết kế cùng chất liệu của tấm danh thiếp đều rất dụng tâm, nhìn vô cùng cao cấp, kiểu chữ ngay ngắn lại phóng khoáng, sắp chữ phía trên cũng đơn giản rõ ràng.
Lam Tâm nhận ra thái độ của Thẩm Mộ Ngạn có hơi không đúng, không khỏi hỏi một câu: "Tổng giám đốc, sao thế ạ? Có gì không đúng sao ạ?"
Người đàn ông không đáp lại, chỉ là vẫn như cũ nhìn tấm danh thiếp kia, ánh mắt không hề xê dịch, rơi thẳng xuống vị trí trung tâm.
Mà chính giữa tấm danh thiếp, xếp hai chữ chỉnh tề ——