Cố Duệ Vi theo mẹ tham gia hết lễ hội âm nhạc xong thì vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí đó không thoát ra được.
Trong tay cậu đang cầm cây gậy huỳnh quang màu tím hồng, bàn tay nhỏ trắng nõn vẫn đang không ngừng vung vẩy, trong miệng cũng ngâm nga bài hát mà vừa rồi Cố Phán đã hát trên sân khấu.
Hai mẹ con lúc này ngồi trên xe bảo mẫu ở hàng ghế sau. Các thành viên ban nhạc ngồi đối diện bọn họ, Tiểu Lạo đang ngồi quay về phía Cố Duệ Vi, nhìn thấy cậu bé như vậy, nhịn không được cười tủm tỉm trêu cậu.
"Tiểu Vi Vi này, giờ cháu vui vẻ, vậy chờ lát nữa về nhà có sợ không hả?"
Sau khi nghe thấy lời Tiểu Lạo, bàn tay nhỏ bé hoạt bát của Cố Duệ Vi chợt ngừng lại.
Khuôn mặt nhỏ mũm mĩm cũng từ từ nhăn thành cái bánh bao, xoay người về phía Cố Phán, nháy mắt hai cái.
"Mẹ ơi, cha và anh trai có khi nào lại như lần trước không? Quay về sẽ phạt chúng ta uống hai cốc sữa bò?"
Cố Duệ Vi nghĩ đến hình phạt lần trước thì lập tức khó chịu muốn khóc. Tuy anh trai vẫn luôn nói con trai không dễ rơi lệ, thế nhưng là cậu đã hỏi qua cô giáo ở nhà trẻ rồi, hiện giờ cậu vẫn chỉ là một đứa bé, có thể khóc đấy.
Cố Phán vốn vẫn luôn gửi Wechat với Đổng Thiện Thiện, lúc này nghe thấy lời nói không hề cố kỵ như thế của con trai, lập tức che lại cái miệng nhỏ của cu cậu.
Cô hướng ánh mắt về phía các thành viên ban nhạc, không được tự nhiên ho khẽ, "Trẻ con không nên nói lung tung, phạt cái gì chứ, đó là cha và anh trai yêu mẹ con mình, hi vọng thân thể chúng ta khỏe mạnh, cho nên mới muốn mẹ con mình uống sữa tươi đấy."
Tiểu Duệ Vi lại nháy mắt hai cái, trong con ngươi đen bóng long lanh nước, viết đầy nghi ngờ thật lớn.
Tiểu Lạo sắp nén cười đến nội thương rồi, mấy thành viên còn lại cũng có phần nhịn không được muốn nhếch khóe miệng lên.
Cố Phán thấy thế, cảm thấy chuyện của mình cũng sắp bị con trai vạch trần rồi, không còn hi vọng có thể giấu giếm nữa, liền buông tay ra, trợn mắt trừng mấy thành viên ban nhạc ngồi đối diện ——
"Được được được, các cậu cười đi, cho các cậu cơ hội cười đó."
Lần này mấy người cũng nhịn không nổi nữa, từng người đều cười ra tiếng.
Cố Phán rất bực mình, trước đây ở trước mặt bọn họ, cô luôn nói địa vị trong nhà của cô là cấp bậc nữ vương, đương nhiên, có lúc cũng đúng là như vậy.
Nhưng có lúc... chính là như lần này...
Mấy ngày trước cô sốt cao, hôm qua mới vừa có chút chuyển biến tốt hơn, Thẩm Mộ Ngạn không muốn cô ra ngoài làm việc, mà nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, cho nên đã bảo cô hủy hoạt động tham gia lễ hội âm nhạc đi.
Thái độ của anh lúc đó mặc dù vẫn bình tĩnh, nhưng trong câu chữ cảm giác cho người khác, chính là không cho cãi lại.
Cố Phán sao mà chịu chứ, cho nên sáng nay thừa dịp anh đi rồi, liền vụng trộm chạy ra ngoài, còn bắt cóc một nhóc mê ca nhạc nhà cô cùng đi.
Đương nhiên, kế hoạch này là trước đó hai mẹ con đã giao hẹn xong. Con trai út rất giống cô, mê chơi ham náo nhiệt, khác hẳn với đứa lớn.
Cố Phán vừa nghĩ tới con trai cả, lại không khỏi thầm thở dài thật sâu.
Lái xe đưa tất cả các thành viên về nhà, trước khi xuống xe, mọi người đều rối rít vẫy tay chào tạm biệt Tiểu Duệ Vi, bé con cũng ngoan ngoãn vẫy bàn tay mũm mĩm với mấy cô mấy chú, dùng giọng trẻ con lễ phép đáp lại.
Mà đến lượt Cố Phán thì bọn họ nín cười, vỗ vỗ vai cô, tỏ vẻ để cô tự cầu nhiều phúc.
... Quả thực phải tự cầu nhiều phúc.
Cố Phán đi đến bên ngoài biệt thự, nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai tiến lại gần, vừa than thở, vừa ấn mật mã cửa.
Trước lúc định đẩy cửa ra, cô xác nhận lời khai một lần cuối cùng với con trai: "Trước đó mẹ dạy con, đều nhớ kỹ chưa?"
Tiểu Duệ Vi gật gật đầu, "Nhớ kỹ rồi ạ! Sau khi đi vào thì ra tay trước! Nói là cô Lisa khóc xin chúng ta phải đi tham gia lễ hội âm nhạc, không thì cô ấy sẽ thất nghiệp, cho nên chúng ta đã vì đạo nghĩa, gắng gượng đi ra ngoài!"
Cố Phán hài lòng cực kỳ, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con trai, "Con trai mẹ thật lợi hại!"
Tiểu Duệ Vi kiêu ngạo ưỡn ngực, toét miệng cười rộ lên, lộ ra hai hàng răng nhỏ trắng bóng.
Một lúc sau, Cố Phán hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở cửa ra.
Lúc này đã hơn mười giờ đêm rồi, nhưng trong biệt thự vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, Cố Phán vừa thấy thế này, thì biết hai cha con bị bỏ lại ở nhà chắc chắn là đang đợi hai mẹ con họ rồi, thế là ngay cả động tác cởi giày cũng trở nên cẩn thận.
Về sau, bọn họ đổi dép lê xong, đi vào bên trong hai bước, quả nhiên nhìn thấy một lớn một nhỏ ở trong phòng khách.
Cũng không biết có phải là do cố ý đợi bọn họ hay không, hay là còn chưa đi rửa mặt, hai cha con lúc này cũng chưa thay quần áo ở nhà.
Một lớn một nhỏ đều đang mặc âu phục đâu ra đấy, mặt đối mặt ngồi ở chỗ đó đánh cờ. Nhìn từ mặt bên, phảng phất như là một Thẩm Mộ Ngạn đã trưởng thành đang mang theo anh khi còn bé ngồi ở chỗ đó.
Nghe thấy tiếng động, hai cha con cũng không quay đầu lại, vẫn như cũ đặt ánh mắt cùng lực chú ý lên bàn cờ, không hề có một chút ý muốn quan tâm tới hai mẹ con.
Cố Phán nhìn thấy cảnh này, khẽ huých con trai ở bên người, lại khẽ ho một tiếng.
Tiểu Duệ Vi đi theo mẹ xông vào tai họa rất nhiều lần, đã rất có kinh nghiệm, đương nhiên hiểu đây là mẹ đang cho mình ám chỉ, cho nên liền nhấc bàn chân nhỏ, lạch bạch chạy tới, ôm lấy cánh tay của cha.
"Cha ơi, cha ơi. Hôm nay không trách mẹ nha, là cô Lisa gọi điện cho mẹ, nói nếu mẹ không tham gia lễ hội âm nhạc, cô ấy có thể sẽ phải mất việc! Mẹ là vì đạo nghĩa! Vì ân tình! Mới đi làm đó!"
Thẩm Mộ Ngạn hơi quay người lại, một tay ôm lấy con trai đặt lên đùi mình, buông mắt nhìn cậu bé, "Mẹ là đi làm việc, vậy còn con?"
Đôi mắt to của Tiểu Duệ Vi vụt sáng lên, ra vẻ vô cùng khó xử, "Mẹ làm việc vất vả như vậy, đương nhiên hi vọng con trai cưng của mẹ có thể ở bên cạnh nha!"
Thẩm Duệ Thành ở đối diện đặt quân cờ xuống, trong lúc vung tay nhấc chân đã mơ hồ mang theo sự chín chắn cùng kiêu ngạo mà người trưởng thành mới có, cực kỳ giống Thẩm Mộ Ngạn ở đối diện.
Cậu bình tĩnh nhìn em trai ra đời chỉ muộn hơn mình mười mấy phút, nói: "Vậy, con trai cưng của mẹ còn nhớ hôm nay nhà trẻ có kiểm tra hàng tuần không?"
Vốn dĩ Cố Phán vẫn trốn ở bên cạnh làm chim cút, vừa nghe thấy lời con trai cả, lập tức sáp lại gần.
"Kiểm tra? Kiểm tra gì?" Cố Phán nhìn về phía con út, "Không phải con nói hôm nay nhà trẻ được nghỉ à?!"
Cố Phán chưa từng nghĩ quá sâu xa, vả lại hôm nay là thứ bảy, theo lý thuyết nhà trẻ nên nghỉ mà.
Thẩm Duệ Thành có chút bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, "Mẹ ơi, qua mấy ngày nữa chính là mười một rồi. Cô giáo muốn sớm sắp xếp cho xong lịch học trong kỳ nghỉ. Con nhớ đã nói qua với mẹ chuyện này rồi mà, nhanh như vậy mà mẹ đã quên rồi ạ?"
"..." Sau khi Cố Phán bị con trai cả chất vấn trí thông minh một lần nữa, trong lòng đừng nhắc tới đã nhận được bao nhiêu đả kích.
Cô xấu hổ cười cười, ngồi xuống bên cạnh con trai lớn, sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, "Vậy lần sau lại chuyện như này, Duệ Thành nhắc mẹ thêm mấy lần nữa nhé."
Thẩm Duệ Thành tuy không nói gì, nhưng là trong ánh mắt đã biểu hiện ra đầy đủ sự bất đắc dĩ.
Cậu lại thoáng nhìn về phía cha mình, nhích một chút về phía trước, nhảy xuống cái ghế.
"Đi thôi, anh dẫn em đi uống sữa." Nói rồi, tay nhỏ liền đưa về phía Cố Duệ Vi.
Tiểu Duệ Vi thấy thế, khuôn mặt nhỏ sắp nhăn thành cái bánh bao, tủi thân nhìn mẹ mình.
"Mẹ ơi, con không muốn uống..."
Sữa bò quá khó uống, ô ô ô, vì sao trên thế giới phải có thứ này, cậu không muốn uống, không muốn uống, không muốn uống chút nào. ô ô ô.
Kết quả mẹ cậu vẫn chưa nói gì, cha đang ôm cậu đã mở miệng trước: "Cầu xin mẹ vô dụng thôi. Lát nữa mẹ cũng phải uống."
Cố Phán: "..."
Hai đứa con trai nắm tay lên lầu rồi, Thẩm Mộ Ngạn vẫn như cũ không nhúc nhích.
Trong tay anh còn cầm một quân cờ đang vuốt ve, ánh mắt một lần nữa rơi xuống trên bàn cờ, không hề có ý ngẩng đầu để ý tới người đối diện.
Cố Phán ở với tên xấu xa này lâu như vậy, nếu vẫn không nhìn ra được, anh đây là đang đợi mình đi dỗ dành anh, vậy cũng quả thật quá là không có nhãn lực rồi.
Có điều cũng may, giờ hai đứa con trai đều không ở đây, cô cũng không cần bận tâm chuyện xấu hổ hay không. Cô đứng dậy sáp đến trước mặt anh, giống như trước đây, làm nũng kéo tay áo anh.
"Anh tức giận thật à?"
Thẩm Mộ Ngạn vẫn như cũ không động đậy, ngay cả liếc mắt cũng đều không đảo qua.
Cố Phán cắn răng, kiên trì chủ động ngồi vào trong lòng anh.
Cô ôm cổ anh, nghiêng người qua hôn một cái lên khóe miệng anh, "Anh mà không để ý đến em nữa, em có lẽ phải tố cáo với ông bà nội, nói anh đối xử lạnh nhạt với em đấy!"
Người đàn ông thản nhiên giương mắt nhìn cô, "Không thì giờ gọi luôn cho hai ông bà đi? Nói rõ sự việc ngày hôm nay?"
Cố Phán nghẹn họng, cô đương nhiên không muốn nói chuyện hôm nay nha. Mỗi lần cô làm ra chuyện gì đó, ông bà nội khẳng định đều đứng ở bên Thẩm Mộ Ngạn.
Cô hiểu, ông bà nói gì, làm gì đều là xuất phát từ việc lo lắng cho cô, nhưng mà...
Cố Phán lại sáp về phía trước, giọng điệu chịu thua: "Lễ hội âm nhạc lần này đám fan hâm mộ mong chờ đã rất lâu rồi, nếu em đột nhiên nói không đi, bọn họ nhất định sẽ thất vọng.
Sau khi sinh Thành Thành và Vi Vi, số lần em ra ngoài làm việc đã ít đi rất nhiều. Fan hâm mộ của em đã đủ hiền lắm rồi, em không muốn sau khi chủ động hứa hẹn, lại để bọn họ thất vọng."
Suy nghĩ của cô Thẩm Mộ Ngạn đương nhiên hiểu. Nhưng là hiểu thì hiểu, trong mắt anh, không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn bản thân cô.
Im lặng giây lát, cuối cùng anh đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cô, trầm giọng đáp câu: "Không có lần sau."
"Dạ!"
Cố Phán vừa thấy ngài Thẩm nhà cô thế này, thì biết lần này phỏng chừng anh không so đo nữa rồi, thế là cười đến vô cùng vui vẻ.
Nào ngờ, một giây sau, người đàn ông thình lình nói thêm một câu: "Dì giúp việc đã hâm nóng hai cốc sữa bò, chờ lát nữa em tự mình uống hết đi."
"..."
Được thôi, không so đo gì đó, cô chưa nói:)
Tối hôm đó, sau khi Cố Duệ Vi và Cố Phán bị một lớn một nhỏ ép uống sữa bò, thì đều một vẻ tủi thân oan ức.
Lúc tắm cho hai đứa bé, Tiểu Duệ Vi còn dẩu môi, không ngừng phàn nàn với mẹ.
"Mẹ ơi, không phải mẹ nói lần này sẽ không có trừng phạt ạ?"
"Mẹ ơi, anh trai thật đáng ghét, đến cả một giọt sữa anh ấy cũng không cho con để lại!"
"Mẹ ơi..."
Cố Phán vừa bôi sữa tắm lên người con trai, vừa than thở, "Con cho là mẹ thì có thể để lại à? Mẹ uống còn nhiều hơn con đấy."
Hơn nữa xem ý tứ của tên xấu xa kia, uống sữa còn chưa xong đâu! Không chừng lát nữa lúc về phòng ngủ, anh còn muốn dày vò cô thế nào nữa đây!
Tiểu Duệ Vi nghe thấy lời của mẹ, tức khắc trong lòng cân bằng hơn không ít, gật gật đầu, "Được rồi, mẹ và con đều thảm giống nhau, con không thể oán trách nữa."
Nói xong, cậu chợt quay đầu thoáng liếc nhìn cha cùng anh trai ở đối diện, sau đó lại lặng lẽ lại gần Cố Phán, nhỏ giọng thầm thì: "Vậy... Mẹ ơi, lần sau lúc nào chúng ta lại đi chơi nữa nha!"
Cố Phán vừa nghĩ tới chuyện con trai lừa mình là hôm nay không đi học, thì tức giận, hung hăng vẩy nước lên người cậu, dữ dằn nói: "Chơi cái gì mà chơi, về sau con cố gắng học hành cho mẹ! Không cho phép vụng trộm đi theo mẹ nữa!"
Tiểu Duệ Vi vừa nghe thế, miệng vểnh lên cao hơn.
Bên kia, Thẩm Duệ Thành nghe thấy đối thoại của mẹ mình và em trai, bị sự ngây thơ của bọn họ làm cho không chịu nổi.
Cậu nặng nề thở dài ở trong lòng, nâng mắt nhìn cha.
Thẩm Mộ Ngạn tùy tiện nhìn một cái, đã hiểu con trai cả đang nghĩ gì, anh lấy tay vẫn đang dính bọt chấm lên cái mũi nhỏ của đối phương.
"Không cho con ghét bỏ bọn họ." Thẩm Mộ Ngạn bình tĩnh nói với con trai cả.
"..." Được thôi, cậu nghe cha, dù sao trong lòng cậu, cha là thần tượng, cha bảo cậu không được ghét bỏ, vậy cậu sẽ không chê nữa.
Về sau tắm rửa xong, hai vợ chồng mỗi người ôm một đứa con trai đi phòng ngủ của hai đứa.
Hai đứa bé còn quá nhỏ, tạm thời vẫn chưa tách ra ở riêng.
Bọn họ đặt hai đứa con trai một trái một phải lên giường, sau đó một người đi kéo màn cửa, một người điều chỉnh số liệu của điều hòa nhiệt độ trong phòng.
Đợi sau khi làm xong hết thảy, Cố Phán hôn hai đứa bé mỗi đứa một cái.
"Được rồi, ngủ ngon."
Cố Duệ Vi trông mong nhìn cha mình, giọng non nớt nói: "Cái hôn chúc ngủ ngon của cha đâu!"
Mà Thẩm Duệ Thành ở một bên mặc dù không nói chuyện, nhưng hai mắt sáng lóng lánh nhìn chằm chằm Thẩm Mộ Ngạn, cũng mang theo ngây thơ mà ngày thường ít có, như là đang yên lặng trông mong cùng chờ đợi vậy.
Hiếm khi đáy mắt Thẩm Mộ Ngạn xẹt qua tia mềm mại. Anh nghiêng người xuống, khẽ hôn lên má hai đứa con trai.
Hai đứa bé thỏa mãn rồi, cùng nhau nói với bọn họ câu "Chúc cha mẹ ngủ ngon", sau đó đều ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hai vợ chồng tắt đèn đi ra ngoài. Sau khi trở lại phòng ngủ của mình, Cố Phán trước tiên co quắp hướng lên giường.
"Hôm nay mệt mỏi quá rồi. Em từ từ đã, anh đi tắm trước đi."
Thẩm Mộ Ngạn cũng không nói thêm gì, cầm quần áo ở nhà của mình đi vào phòng tắm trước.
Đợi lúc anh lại đi ra, Cố Phán đã ngã xuống giường ngủ thiếp đi rồi. Vừa nãy lúc cô tắm cho hai đứa bé thì đã thay quần áo, chỉ có điều vẫn chưa tẩy trang.
Thẩm Mộ Ngạn khe khẽ thở dài trong lòng, lại quay trở lại phòng tắm lần nữa, cầm lấy đồ tẩy trang cùng đồ dưỡng da của cô, ngồi ở bên giường, động tác dịu dàng thay cô xử lý hậu quả.
Về sau, lúc xoa tới tầng kem bôi mặt cuối cùng, Cố Phán mơ mơ màng màng có chút nửa tỉnh nửa mê, cô hơi mở mắt ra, lúc nhìn thấy Thẩm Mộ Ngạn đang ngồi trước mắt mình, cô theo bản năng, duỗi hai tay về phía anh.
"Ôm một cái."
Thẩm Mộ Ngạn đặt kem dưỡng da sang bên cạnh, nằm lên giường ôm lấy cô gái của anh vào trong lòng.
"Em vừa mơ thấy anh." Cố Phán nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thẩm Mộ Ngạn cũng không hỏi cô mơ thấy cái gì, ngược lại cúi đầu hôn một cái lên trán cô, khẽ "Ừ" một tiếng.
"Ừ, ngủ đi."
Hương vị trong lồng ngực người đàn ông khiến cô quen thuộc lại ỷ lại, Cố Phán ôm lấy anh, lại cọ cọ về phía anh, một lát sau, lần nữa tiến vào mộng đẹp.
Người đàn ông thấy cô gái nhỏ lần nữa ngủ say, đưa tay tắt đèn bàn đi, trong bóng tối, cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trên ban công bên ngoài phòng ngủ chính, có hai cái ghế mây cùng một cái bàn, trên mặt bàn đang đặt một quyển sổ sáng tác mà Cố Phán tiện tay ném ở đó, lúc này ánh trăng dịu dàng lướt nhẹ ở phía trên, ca từ chưa viết xong, có thể thấy được rõ ràng ——